Nghe Nói Phương Xa Có Người

Chương 55: "Loại giấy chứng nhận có thời hạn cả đời."



Tối qua Lục Vân Đàn lấy cớ dự sinh nhật bạn để không về nhà. Kiên trì đi theo kế hoạch ban đầu, chuẩn bị dốc lòng chăm sóc thư sinh thối cả đêm để thể hiện một mặt dịu dàng và hiền thục của bản thân, nhưng kế hoạch cũng không chống đỡ nổi biến cố. Không ngờ cuối cùng vậy mà cô lại nằm ngủ trên sofa ở phòng khách? Càng xấu hổ hơn nữa là thời điểm mở mắt tỉnh dậy vào sáng sớm ngày hôm sau, cô không còn nằm trên ghế sofa nữa mà là trên giường trong phòng ngủ, trên người còn đang đắp chiếc chăn mùa hè mềm mại.

Rõ ràng là đêm qua cô không những không chăm sóc tốt cho thư sinh thối mà còn để người ta chăm sóc cô cả đêm……

Kế hoạch A hình như có thể tuyên bố thất bại được rồi.

Lục Vân Đàn nhìn chằm chằm lên trần nhà bằng phẳng khẽ thở dài, trong lòng vô cùng chán nản.

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Tiếng điện thoại rung đột nhiên vang lên bên tai khiến cô giật mình vội quay lại tìm kiếm nguồn phát ra âm thanh. Cuối cùng cô cũng nhìn thấy điện thoại di động của mình trên đầu tủ cạnh giường ngủ, cô cầm lên nhìn là thấy ngay tin nhắn Wechat từ Phó bang chủ Hạ Tây Dương gửi tới:【Bang chủ, kế hoạch tối qua tiến triển thế nào?】

Cậu ấy gửi tin nhắn trong nhóm, nhóm này không có Lương Vân Tiên.

Lục Vân Đàn thở dài gõ chữ:【Có vẻ không ổn lắm, tôi ngủ quên mất.】

Lý Nguyệt Dao đưa tới một cái phao cứu sinh:【Cậu có thể lấy cớ vì chăm sóc cậu ấy nên mệt mỏi, thể lực không đủ nên mới ngủ quên.】

Hai mắt Lục Vân Đàn sáng lên, hưng phấn trả lời:【Quân sư! Cậu đúng là ngôi sao trí tuệ của tớ mà.】

Hạ Tây Dương:【Cậu cứ làm theo lời quân sư nói đi, thêm chút mắm dặm chút muối vào. Đến lúc đó Lương Mỗ Tiên yếu lòng nhất định sẽ bày tỏ tình cảm của mình. Sau đó cậu đồng ý, như vậy thì kế hoạch A vẫn sẽ thành công.】

Lục Vân Đàn:【Trịnh đại nhân, tôi hiểu rồi! 】

Lý Nguyệt Dao vừa thả thêm một cái phao nữa:【Hộ pháp Lý bây giờ sao rồi?】

Hạ Tây Dương:【Không rõ.】

Lục Vân Đàn:【Không biết.】

Lý Nguyệt Dao:【Ồ.】

Cuộc trò chuyện dường như đã đi đến hồi kết, nhưng thật ra nó chỉ kết thúc ở nhóm nhỏ không có Lý Hàng mà thôi. Cuộc trò chuyện trong nhóm lớn vẫn đang tiếp tục——

Lục Vân Đàn:【Có vẻ như hôm qua cậu ấy tắt máy thật.】

Hạ Tây Dương:【Tôi làm chứng, cậu ấy tắt cả đêm!】

Lý Nguyệt Dao:【Tôn Hạ Noãn không nổi giận đấy chứ?】

Hạ Tây Dương:【Rất có thể là đã làm ầm ĩ cả đêm rồi, ôi, Lý Hàng không nên nghỉ tết mà!】

Lục Vân Đàn:【Cậu ấy mà không nghỉ tết thì cô ta có làm loạn lên không?】

Lương Vân Tiên:【Cậu dậy rồi à?】

Lục Vân Đàn:【Hả??】

Hạ Tây Dương:【@Lương Vân Tiên, cái cậu không phải thành viên bang phái này xin hãy chú ý thứ tự, đừng tự tiện chuyển chủ đề!】

Lương Vân Tiên:【Dậy rồi thì rời giường ăn cơm đi, ăn xong lại buôn chuyện tiếp. @Lục Vân Đàn.】

Lục Vân Đàn:【Ồ...】

Hạ Tây Dương:【Ôi trời, Quân sư cậu xem đi, cái này có phải gọi là hồ yêu mê hoặc quân vương không!】

Lương Vân Tiên:【Hồ yêu?】

Hạ Tây Dương:【Trọng điểm là mê hoặc quân vương!】

Lý Nguyệt Dao:【Thật hâm mộ bang chủ, 9 giờ 30 thức dậy mà vẫn có người làm bữa sáng cho. Còn tôi thì phải ăn bữa sáng ở căn tin từ sớm…… Cơm căn tin ở viện chúng tôi thực sự rất khó ăn!】

Hạ Tây Dương:【Căn tin ở chỗ tôi cũng rất khó ăn! Ai có thể ngờ được là căn tin trường trung học số 2 của chúng ta lại là đỉnh cao trong sự nghiệp ăn uống của tôi chứ.】

Lý Nguyệt Dao:【+10086】

Sự hiếu kỳ của Lục Vân Đàn được khơi dậy:【Có thể khó ăn đến mức nào chứ?】

Hạ Tây Dương:【Một năm rồi mà tôi còn chưa mập lên.】

Lục Vân Đàn:【...】

Lục Vân Đàn:【Vậy thì đúng là dở thật.】

Hạ Tây Dương:【Ngay cả một chút váng dầu cũng chẳng có.】

Lý Nguyệt Dao:【Đúng là đơn vị thanh bạch liêm khiết.】

Lục Vân Đàn:【Hahahahahaha.】

Cô vẫn tiếp tục buôn chuyện, không hề có ý định đứng dậy đi ăn cơm. Lương Vân Tiên cũng không nói nhiều nữa, trực tiếp đăng tải bức ảnh bữa sáng lên nhóm: Một chiếc nồi màu vàng nhạt đặt trên một chiếc bàn gỗ, bên trong là đầy ắp cháo trứng muối thịt nạc mới nấu; Xung quanh nồi còn đặt bốn chiếc đĩa nhỏ màu trắng, lần lượt có trứng rán, bánh bao hấp, rau xào và khoai tây sợi.

Lục Vân Đàn ngay lập tức quyết định rời giường:【Tôi lập tức rời giường!】Gửi xong tin nhắn này cô đặt điện thoại xuống, nhanh chóng vén chăn xuống giường, lúc này mới kinh ngạc phát hiện ra tối qua mình đã ngủ ở phòng ngủ chính.

Vậy Lương Vân Tiên thì sao? Bị cô ép tới phòng dành cho khách ngủ à? Kỳ lạ là trong lòng cô lại chẳng cảm thấy có chút xấu hổ nào, ngược lại còn có vài phần thỏa mãn, cảm thấy thư sinh thối này cũng rất biết chăm sóc người khác đấy chứ.

Phòng tắm nằm ngay trong phòng ngủ nên cô cũng không cần phải xấu hổ hay có chút gánh nặng tâm lý nào, thoải mái đi vệ sinh rồi rửa mặt.

Trên bồn rửa mặt đã đặt sẵn khăn mặt và bàn chải dùng một lần, cũng không biết là thư sinh thối kia chuẩn bị cho cô từ lúc nào.

Sau khi rửa mặt sạch sẽ cô còn cẩn thận buộc lại tóc. Cuối cùng cô ngắm nghía bản thân trong gương một lúc, xác định bản thân đã trở thành một tiểu tiên nữ xinh đẹp gọn gàng mới tự tin rời khỏi phòng ngủ.

Lương Vân Tiên đã ngồi ở bàn ăn đợi cô.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu xám nhạt giản dị và quần thể thao màu đen, là phong cách ăn mặc ở nhà—— Từ góc độ của Lục Vân Đàn đánh giá thì đây đúng là dáng vẻ hiền lương thục đức, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn kén rể của bố mẹ cô.

Lương Vân Tiên cầm một chiếc bát con trên bàn lên rồi bắt đầu múc cháo cho cô.

Lục Vân Đàn vừa kéo ghế ngồi xuống vừa nịnh nọt: "Oa! Bữa sáng thật là phong phú nha! Thư sinh thối đúng là lợi hại, sau này tìm vợ chắc chắn tôi sẽ tìm người như cậu!"

Lương Vân Tiên mỉm cười rồi đặt bát xuống trước mặt cô: "Mau ăn đi."

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

"Ừm." Lục Vân Đàn cầm đũa lên, đầu tiên cô gắp một cái bánh bao nhân thịt, không ngờ là khá ngon.

"Bánh bao là cậu tự làm à?" Cô tò mò hỏi.

"Ừ." Lương Vân Tiên lần đầu làm bánh bao nên có chút hồi hộp nhìn cô: "Ngon không?"

Lục Vân Đàn gật gật đầu: "Ngon lắm." Sau đó lại hỏi: "Khi nào thì cậu tới đơn vị báo cáo."

Lương Vân Tiên thở phào nhẹ nhõm: "Ngày 3 tháng 7."

Lục Vân Đàn tính toán thời gian một chút, còn hơn nửa tháng nữa, đủ để cô theo đuổi được anh!

Sau khi ăn thêm một miếng trứng rán, bang chủ Đàn bắt đầu tiếp tục thực hiện kế hoạch A, bình tĩnh nói: "Cậu biết không? Tối qua cậu uống say như phát điên ấy!"

Lương Vân Tiên: "..."

Anh không biết mình say như phát điên khi nào, nhưng anh biết hiện tại phải cùng cô diễn cho xong vở hài kịch này.

Lương Vân Tiên khẽ cau mày, vẻ mặt còn có chút không tin: "Tôi không có chút ấn tượng nào cả."

"Bởi vì cậu uống say đó!" Lục Vân Đàn nói như thật: "Cậu điên rồi nên tôi phải dùng sức của chín trâu hai hổ mới vỗ về được cậu, mệt đến mức ngủ quên lúc nào không hay!"

"Thật không?"

Đêm qua khi vừa bước ra từ phòng ngủ anh đã lập tức thấy người nào đó khò khò ngủ say trên ghế sofa. Tuy nhiên anh tin là cô không biết mình ngủ lúc nào, nếu không thì điện thoại di động cũng chẳng úp ngược trên mặt cô như thế, hơn nữa vẫn còn đang phát phim truyền hình nhiều tập.

Lương Vân Tiên cố gắng nhịn cười, rất phối hợp trả lời lại: "Tại sao tối qua tôi lại phát điên thế nhỉ?"

Lục Vân Đàn mở to hai mắt, biểu cảm trên mặt vô cùng phong phú tựa như một người kể chuyện vậy: "Cậu còn nắm tay tôi không buông, luôn miệng cầu xin tôi đừng rời xa cậu, còn nói sau khi rời khỏi tôi thì cậu sẽ chết!"

Lương Vân Tiên: "..."

Lục Vân Đàn thầm nghĩ: Tôi đã nói đến mức này rồi thì cậu cũng nên tự mà hiểu đi, phải lập tức thuận theo mà đi theo bổn nữ hiệp đi chứ!

Lương Vân Tiên khẽ thở dài, khẽ nhíu mày: "Thật sự là tôi không có chút ấn tượng nào cả."

Lục Vân Đàn: "..."

Hừ!

Bướng bỉnh! Không biết tốt xấu!

Để lừa được người đẹp, cô không còn cách nào khác đành tiếp tục bịa chuyện: "Cậu còn tự cởi quần áo của mình, nhất quyết muốn cho tôi xem hình xăm trên ngực. Tôi không cho cậu cởi cậu còn nổi cáu với tôi, cuối cùng hết cách nên tôi đành đánh cậu bất tỉnh, nếu không thì sự trong sạch của cậu đã mất rồi."

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Cốt truyện đang vượt quá mức tưởng tượng rồi. Trong lúc nhất thời, Lương Vân Tiên cũng không biết tiếp theo phải nói thế nào.

Lục Vân Đàn cho rằng sự im lặng của anh là do quá xấu hổ nên còn "Tốt tính" an ủi một câu: "Ôi, không sao đâu, cậu không cần xấu hổ thế, tôi không chê cười cậu đâu!"

Lương Vân Tiên chỉ có thể trả lời: "Đa tạ nữ hiệp Đàn đã thông cảm."

Bỗng nhiên Lục Vân Đàn chuyển hướng hỏi: "Nhưng mà nói đi nói lại thì cậu xăm hình khi nào vậy?"

Là xăm sau khi khôi phục trí nhớ.

Anh sợ mình sẽ lại quên cô lần nữa.

Nhưng anh cảm thấy hiện tại chưa phải là thời điểm thích hợp để thổ lộ lòng mình với cô. Tuy bây giờ anh có thể thuận nước đẩy thuyền, mượn chuyện "Say rượu nói lời thật lòng" để ở cạnh cô, nhưng nếu dùng cách này để xác định quan hệ thì hình như quá qua loa. Hơn nữa anh cũng có chút tò mò kế hoạch B và kế hoạch C rốt cuộc là gì, muốn biết cô còn có thể dùng phương thức nào để "ép" anh khuất phục.

Cho nên câu trả lời của anh là: "Xăm trước khi nhập học tiến sĩ."

Lục Vân Đàn vô cùng ngạc nhiên: "A? Lúc đó không phải cậu vẫn mất trí nhớ à? Sao có thể nhớ rõ tên chứ?"

"Đều là thần tượng của tôi, tất nhiên là nhớ rõ rồi." Vẻ mặt Lương Vân Tiên không hề thay đổi: "Chữ L đầu tiên là chỉ nhà Toán Học và Vật Lý học người Pháp Laplace, Y là chỉ nhà toán học người Nga Yakov Sinai, T là chỉ Turing nhà toán học người Anh và là cha đẻ của máy tính."

Lục Vân Đàn: "..."

Lục Vân Đàn: "......"

Lục Vân Đàn: "........."

Tốt! Tốt! Tốt! Cậu nói đúng là rất hay!

Cô nghiến răng nghiến lợi trừng mắt liếc anh một cái, sau đó quay mặt đi, kiên quyết không nhìn anh nữa. Cô tức giận gắp một cái bánh bao rồi nhét cả cái vào miệng, phồng hai má lên nhai như một chú sóc nhỏ đang tức giận.

Lương Vân Tiên thật sự không thể nhịn được nữa nên thấp giọng bật cười.

Tiếng cười này của anh càng khiến Lục Vân Đàn thẹn quá hóa giận, thấy mình chẳng còn chút mặt mũi nào nữa!

Sau khi nuốt bánh bao xuống, cô bắt đầu trả đũa: "Hừ, dở chết đi được, tôi muốn mang hết mấy cái bánh bao còn lại về cho anh trai tôi, cho anh ấy thử xem chúng dở đến mức nào!"

Lương Vân Tiên: "..."

Cô không nhắc đến thì anh gần như quên mất cô còn có một người anh trai.

Lục Vân Đàn còn muốn nói thêm gì nữa nhưng điện thoại đột nhiên rung lên, cô cúi đầu nhìn thì thấy là tin nhắn thăm hỏi của Lý Hàng:【Bang chủ, ngài đã tóm được Lương Mỗ Tiên chưa?】

Đó là tin nhắn được gửi trong nhóm nhỏ không có Lương Vân Tiên.

Lục Vân Đàn lập tức cầm điện thoại di động trên bàn lên:【Chưa! Nhưng mà bây giờ tôi rất muốn chặt cậu ấy ra!】

Kế hoạch ABC chết tiệt, bây giờ bổn nữ hiệp không muốn dùng nữa, chỉ muốn sử dụng vũ lực mạnh để cướp đoạt anh thôi!

Lý Hàng:【À chuyện này...】

Lý Hàng:【Lão thần cảm thấy chuyện này tuyệt đối không được!】

Lục Vân Đàn:【Cho tôi một lý do hợp lý?】

Lý Hàng:【Chinh phục người đẹp thì luôn khó khăn. Ngài nghĩ thử xem, người đẹp từ trước đến nay đều luôn thanh cao, mà ngài thích chẳng phải chính là dáng vẻ lạnh nhạt sống chết không theo của cậu ấy sao? Nếu cậu ấy quá dễ dàng bị ngài khuất phục thì ngài còn có thể cảm nhận được cảm giác tự hào và vinh dự khi chinh phục được người đẹp không?】

Lục Vân Đàn:【...】

Có vẻ cũng có chút đạo lý?

Lý Hàng:【Hơn nữa, có lẽ cậu ấy đang ở giai đoạn nửa chống cự, nửa nghênh đón rồi. Cậu tuyệt đối không được nóng vội! Kế hoạch A thất bại thì chúng ta còn có kế hoạch B và C mà! Sợ gì không tóm được cậu ấy.】

Lý Hàng:【Thả dây dài, câu cá lớn.】

Lý Hàng:【Kế hoạch B chính là tấn công vào trái tim, kế hoạch C là tấn công vào cơ thể. Tuyệt đối không có người đàn ông nào có thể chống cự được.】

Lục Vân Đàn bị thuyết phục, cô hít một hơi thật sâu rồi thở ra một hơi dài, cố gắng duy trì trạng thái bình tĩnh. Sau khi đặt điện thoại xuống, cô nhìn về phía Lương Vân Tiên, cố gắng nặn ra một nụ cười: "Ngày kia là sinh nhật tôi, vừa đúng vào thứ bảy nên tôi muốn mời mọi người cùng đi leo núi, cậu có muốn đi không?"

Đây là kế hoạch B ư? Lương Vân Tiên rất tự nhiên phối hợp trả lời: "Sinh nhật của nữ hiệp Đàn sao tôi dám vắng mặt chứ? Tất nhiên là tôi sẽ đi."

Hừ, coi như cậu thức thời!

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Lục Vân Đàn đã bình tĩnh lại đôi chút: "Vậy cậu không cần phải mang theo gì cả, đem bản thân đến là được rồi."

Dù sao thì trừ chính cậu ra bổn nữ hiệp cũng không thèm gì nữa.

Lương Vân Tiên từ chối cho ý kiến: "Leo núi nào vậy?"

"Núi Vân Hải." Lục Vân Đàn nói: "Chúng tôi định tự lái xe đi, đi từ Đông Phụ sẽ mất khoảng ba tiếng rưỡi."

Lương Vân Tiên thoáng suy nghĩ: "Núi Vân Hải ở thành phố D?"

Lục Vân Đàn gật đầu: "Ừ! Khu thắng cảnh đó khá lớn. Kế hoạch là hai ngày một đêm, sáng thứ bảy đi, chiều chủ nhật về."

Lương Vân Tiên: "Tôi không có vấn đề gì."

Lục Vân Đàn khẽ liếc anh rồi nói: "Ba người Hạ Tây Dương đều có bạn đồng hành, bọn họ định lái xe riêng đưa bạn đi cùng, cậu thì sao? Không có xe, cũng không có bạn đồng hành…… Thật đáng thương nha."

Đương nhiên là Lương Vân Tiên hiểu ý cô nên chủ động mở miệng: "Nữ hiệp Đàn có thể đưa tôi đi cùng được không?"

Lục Vân Đàn còn tỏ chút kiêu ngạo: "Ai cũng có xe, sao cậu lại ngồi xe tôi?"

Lưng Vân Tiên: "Bởi vì tôi thấy nữ hiệp Đàn là người chu đáo nhất."

Lục Vân Đàn đúng là dính chiêu này, khóe môi nhếch lên: "Được thôi!"

Lương Vân Tiên cười nói: "Đa tạ nữ hiệp Đàn đã ưu ái."

"Chuyện nên làm thôi!" Đột nhiên Lục Vân Đàn nghĩ tới chuyện gì đó, lập tức hỏi: "Bây giờ cậu có thể leo núi không?"

Leo núi khá là mệt mỏi, cô không biết tình trạng cơ thể hiện tại của anh thế nào, liệu anh có thể chịu được áp lực khi leo núi hay không.

Lương Vân Tiên: "Có thể."

Lục Vân Đàn thở phào một hơi: "Vậy thì tốt."

Lương Vân Tiên lại nhìn cô, bỗng nhiên nói: "Nhưng mà……"

Lục Vân Đàn suy nghĩ rồi lập tức hỏi: "Nhưng mà cái gì?"

Lương Vân Tiên khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói: "Cần có người luôn đi cùng tôi mọi lúc."

Lục Vân Đàn sửng sốt: "Có di chứng gì không?"

Sắc mặt Lương Vân Tiên không đổi: "Thỉnh thoảng sẽ bị chóng mặt và đau đầu nên tôi luôn cần có người đi cùng theo dõi."

Lục Vân Đàn có chút hoảng hốt: "Vậy, vậy có cần uống thuốc không?"

Lương Vân Tiên: "Không cần, sau một thời gian là sẽ ổn thôi."

"Ồ." Lục Vân Đàn bắt đầu hối hận vì tối qua đã để anh uống nhiều rượu như vậy: "Sao cậu không nói sớm? Ngày hôm qua tôi cũng không để cậu uống rượu."

Lương Vân Tiên: "Bệnh vặt thôi, không ảnh hưởng gì đâu."

Lục Vân Đàn: "Tốt nhất là đừng uống nữa."

Lương Vân Tiên: "Được, nghe cậu hết."

Trong lòng Lục Vân Đàn có chút thỏa mãn khi thư sinh thối ngoan ngoãn nghe lời cô như vậy.

Điện thoại di động lại rung lên, cô cúi đầu nhìn thì thấy là tin nhắn mẹ cô gửi tới:【Khi nào con về? Bố con nhắc đến con cả buổi sáng rồi đấy.】

Thời gian vui vẻ thì luôn ngắn ngủi.

Cô thở dài: "Tôi phải đi đây."

Đây chính là phòng khách nhà người đẹp Lương đó, lần tiếp theo tới không biết là khi nào nữa.

Lương Vân Tiên có chút bất ngờ: "Không ăn trưa à?"

Lục Vân Đàn: "Ăn trưa cái gì chứ, tôi ăn xong bữa sáng thì sẽ đi. Bố tôi mới sáng sớm đã nhắc tôi nhanh về nhà rồi." Nói xong cô vội dùng thìa húp hai ngụm cháo.

Lương Vân Tiên trầm mặc một lát: "Được rồi, nhưng tôi không thể đưa cậu về vì tôi đang hơi chóng mặt."

Lục Vân Đàn giật mình: "Cậu chóng mặt á? Từ lúc nào vậy?"

"Mấy phút trước." Lương Vân Tiên bất đắc dĩ thở dài: "Còn hơi đau nữa."

"Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?" Lục Vân Đàn vô cùng lo lắng, lại nghĩ tới câu nói vừa rồi của anh: "Nếu không thì tôi ở lại với cậu nhé?"

Lương Vân Tiên: "Đừng lo cho tôi, cậu về nhà đi." Nói xong, anh đưa tay lên xoa xoa huyệt thái dương.

Anh đã như thế này rồi thì sao cô yên tâm mà về nhà được chứ?

Bang chủ Đàn tức sùi bọt mép vì người đẹp: "Không sao, không vội, tôi ở lại với cậu."

Lương Vân Tiên khẽ cau mày: "Chú và dì sẽ lo lắng đấy."

"Dễ mà, gửi một tin nhắn là được." Nói xong, Lục Vân Đàn lập tức cầm lấy di động gửi cho mẹ cô một tin nhắn thoại: "Con vẫn chưa xong việc ở bên này, ăn trưa xong con sẽ về." Sau đó cô nhìn về phía Lương Vân Tiên: "Được rồi, không sao đâu, tôi ở cùng cậu."

Lương Vân Tiên mỉm cười: "Đa tạ nữ hiệp Đàn đã quan tâm."

"Là chuyện nên làm mà!" Lục Vân Đàn lại thở dài: "Cậu phát bệnh đúng là có chút đột ngột."

Lương Vân Tiên: "Bây giờ đã ổn hơn nhiều rồi."

Lục Vân Đàn vẫn chưa thấy yên tâm: "Thật sự không cần đi gặp bác sĩ à?"

Lương Vân Tiên: "Thật sự không cần đâu, sẽ ổn nhanh thôi."

"Được rồi." Lục Vân Đàn lại hỏi: "Vậy buổi sáng cậu có kế hoạch hay lịch trình gì không?"

Lương Vân Tiên thành thật nói: "Nấu cơm."

Cụ thể hơn là nấu cơm cho cô.

Mấy tháng trước anh mới bắt đầu học nấu ăn, thầy dạy là Lý Cơ Thụ, người duy nhất nếm thử đồ ăn anh làm cũng là Lý Cơ Thụ. Cho nên cơ bản là anh cũng không xác định được khả năng nấu nướng của mình như thế nào, có hợp khẩu vị của cô không.

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Lục Vân Đàn lại rất rung động: Thật sự có người coi nấu cơm là sở thích ư?

Sau đó cô hưng phấn nói: "Cậu thật đúng là một chuyên gia việc nhà." Sau đó cô có chút mơ hồ: "Vậy tôi làm gì bây giờ?"

Sau khi hoàn thành quyển sách trước đó, cuộc sống của cô bỗng nhiên trở nên khá rảnh rỗi.

"Tôi đọc sách nhé, cậu có sách gì?"

Lương Vân Tiên cố ý trêu chọc cô: "Sách vật lý và sách toán học, cậu muốn đọc gì?"

Lục Vân Đàn: "..."

Nghe thử xem đây có phải là tiếng người không? Thật đáng sợ!

Lương Vân Tiên lại nói: "Chỗ nào không hiểu có thể hỏi tôi."

Lục Vân Đàn: "..."

Trong chớp mắt, dường như cô đã quay lại thời cấp ba, tiếp tục cảm nhận được cảm giác tuyệt vọng khi bị học sinh giỏi nhất khối ép học hành.

Cô hít một hơi thật sâu, vẻ mặt bướng bỉnh quyết tâm không khuất phục: "Bỏ cái ý nghĩ đó đi, tôi thà đi đánh máy còn hơn là đi học!"

Lương Vân Tiên hơi nhướng mày: "Cậu không thích học thế à?"

Lục Vân Đàn hừ nhẹ: "Chỉ phát cho tôi một tờ giấy khen mà muốn tôi yêu học tập hả? Nghĩ hay quá ha!" Nhắc tới việc này cô lại bắt đầu ghi hận: "Giấy khen đó sẽ hết hạn vào tháng sau đấy."

Hơi thở của Lương Vân Tiên bị ngưng trệ, sau đó anh nghiêm túc nhìn cô, lấy hết can đảm nói: "Vậy làm một cái mới đi, thời hạn kéo dài lâu hơn." Lo rằng cô nghe không hiểu nên anh còn cố ý bổ sung thêm: "Loại giấy chứng nhận có thời hạn cả đời."

Lục Vân Đàn sửng sốt, suy nghĩ ba giây rồi chợt nhận ra: "Có loại giấy chứng nhận có thời hạn cả đời sao? Vậy thì tôi muốn chứng nhận giải thưởng Văn Học!"

Lương Vân Tiên: "..."

Đầu anh bây giờ thật sự có hơi đau rồi.

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

【Tác giả có lời muốn nói】

#Giấy chứng nhận kết hôn chuyển thành giải thưởng Văn Học#

#Thả thính vô dụng#

#Ba giây đau lòng cho Lương mỹ nhân#

*

Nữ hiệp Đàn đang cố gắng dùng sự "Thông minh tài trí" của mình để khiến thư sinh thối khuất phục, thư sinh thối vô cùng phối hợp với sự kỳ lạ của cô, đồng thời cũng yêu thích sự đáng yêu của cô~

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv