Còn chưa tới tám giờ sáng, bệnh viện nhân dân thành phố Đông Phụ đã kín bệnh nhân, người đông như kiến không chỉ tràn vào tòa dịch vụ ngoại trú rộng lớn mà còn không ngừng tiến vào các tòa nội trú cao tầng.
Tòa nhà nội trú số ba có tám thang máy, chia làm thang xuống tầng trệt, thang tầng số chẵn và tầng số lẻ nhưng Lương Cố vẫn phải đợi khoảng mười lăm phút trước hai thang máy lên tầng số lẻ đi từ tầng mười đến tầng hai mười mới thành công chen chân vào được. Sau khi chen vào, không cần ông ấy ra tay ấn nút số tầng, dù sao mỗi tầng đều có người ra, tất cả các nút của tầng số lẻ đều đã được người ta ấn sáng từ trước.
Đến tầng mười chín, cửa thang máy chậm rãi mở ra, Lương Cố mang theo bữa sáng ra khỏi thang máy, mặc dù cầm hộp giữ ấm trong tay nhưng ông ấy vẫn sờ theo bản năng như sợ đồ ăn nguội.
Trên cửa chính của mỗi phòng bệnh đều được lắp tấm kính trong suốt hình chữ nhật, lúc đi tới trước cửa phòng bệnh đơn số 1903, Lương Cố nhìn vào phòng bệnh trước, thấy con trai đang đứng trước cửa sổ.
Thoáng cái đã mười mấy năm trôi qua, đứa nhỏ ngày xưa gào khóc đòi ăn kia đã trở thành một thiếu niên đẹp trai, cao ngất ngưởng, rất có phong thái lúc trẻ của ông ấy.
Nhưng thực ra năm đó, khi thằng nhóc này vừa ra đời, phản ứng đầu tiên của ông ấy là không biết phải làm sao. Lúc hộ sĩ ôm đứa bé trong tã lót xanh lam đưa ông ấy, ngay cả ôm ông ấy cũng không biết nên ôm thế nào, hai tay cứng đờ cả ra.
Sau này, đứa bé lớn lên từng ngày, ông ấy cũng chậm rãi quen với thân phận người ba, hơn nữa khi tuổi lớn dần lên, ông ấy cũng sẽ nghĩ về tương lai, tưởng tượng sau khi đứa bé lớn lên sẽ làm nghề gì? Sẽ tìm cô gái thế nào để kết hôn? Sẽ sinh con trai hay con gái? Có điều đến lúc ấy thật, ông ấy cũng biến thành lão già tóc bạc phơ.
Nhưng ai biết đứa bé lại bị bệnh,
Hơn hai năm trước, tin dữ đột nhiên ập đến như thiên thạch va vào trái đất khiến gia đình ông ấy rung chuyển, bất kể là ông ấy hay vợ đều không thể chấp nhận sự thật rằng đứa bé bị bệnh nhưng hai người họ đều không nghĩ tới việc từ bỏ.
Điều trị duy trì có thể tạm thời giữ cho khối u ổn định nhưng không ai đảm bảo khối u không bị biến chứng, không chuyển biến xấu đi.
Bọn họ muốn trị tận gốc, muốn anh bình an cả đời, sống thọ, chết ở nhà chứ không phải sống một cách cẩn trọng hoặc chết ngoài ý muốn do bệnh tật mang lại.
Hai năm qua, ông ấy và vợ đã hỏi nhiều bác sĩ khoa não nổi tiếng trên toàn quốc, thậm chí là toàn thế giới. Phần lớn bác sĩ xem bệnh án của con trai ông ấy xong thì đều đề nghị họ điều trị duy trì, chỉ có một vài bác sĩ nói có thể thử phẫu thuật một lần nhưng không thể đảm bảo tỷ lệ sống sót, cũng không thể đảm bảo sau phẫu thuật, tổn thương để lại sẽ lớn đến mức nào.
Dưới điều kiện không có cách nào đảm bảo sự sống được vẹn toàn, họ không dám dùng mạng của con trai để đặt cược.
Sau này, họ nghe nói một bác sĩ chuyên về bệnh não ở Houston đang nghiên cứu và phát triển phương pháp điều trị mới, cũng nghe nói người đó từng chữa thành công một ca bệnh rất giống với con trai họ, thế là ông ấy lập tức rũ bỏ mọi công việc, mang theo tất cả hy vọng đi đến nước Mỹ xa xôi.
Bay qua vạn dặm, tương lai mờ mịt nhưng may mắn là sau khi xem xong bệnh án của con trai ông ấy, bác sĩ tóc vàng mắt xanh kia vui vẻ bày tỏ mình có thể nhận anh làm bệnh nhân. Đối với ông ấy và vợ mà nói, đây chắc chắn được coi là tin tức tốt nhất trong hai năm qua, hy vọng vốn xa vời nay như sắt biến thành vàng, hóa thành pháo hoa mênh mông, cuộc sống bị sương mù bao phủ bấy lâu cuối cùng cũng xuất hiện màu sắc sặc sỡ.
Nhưng hai vợ chồng họ đều không ngờ tới, thằng nhóc không muốn sống này lại giấu họ đăng ký tham gia thi đấu bóng rổ.
Người bị u não phải kiêng vận động kịch liệt, chỉ cần sơ ý sẽ dẫn đến xuất huyết não hoặc vỡ khối u.
Tuyệt vọng hơn là bệnh tình của con trai đặc thù nên không thể tiếp nhận trị liệu mở sọ, vì thế họ chỉ có thể lựa chọn phương thức điều trị duy trì.
Thằng nhãi kia nằm trong ICU suốt một tháng, đủ loại thiết bị trên người, ngày nào cũng đấu tranh với tử thần.
Trong một tháng ngắn ngủi đó, hai vợ chồng nhận được thông báo bệnh tình nguy kịch đến từ ICU mấy lần liền, trong đó có vài lần ngay cả bác sĩ chủ trị cũng từ bỏ, lúc thông báo bệnh tình nguy kịch còn khuyên họ phải chuẩn bị tốt tâm lý. Tống Từ còn từng khóc ngất ngoài cửa ICU mấy lần.
Nhưng có lẽ là ông trời thương xót, cũng có thể là mạng con trai còn chưa tận, quanh quẩn ở ranh giới tử vong mấy lần thế mà anh vẫn vượt qua được.
Nửa tháng trước, tình trạng của anh dần ổn định lại nên được chuyển tới phòng bệnh bình thường.
Vài ngày sau là có thể xuất viện.
Vợ ông ấy Tống Từ nói, thằng nhóc này mệnh lớn, nhặt được một mạng về rồi, còn nói anh đại nạn không chết, ắt có phúc về sau. Ông ấy rất tán thành với suy nghĩ này của vợ.
Lúc này ánh mặt trời ngoài cửa sổ đúng lúc chiếu vào mọi ngóc ngách trong phòng bệnh.
Lương Cố đẩy cửa phòng bệnh ra.
Lương Vân Tiên đứng trước cửa sổ, nghe thấy tiếng bước chân, anh xoay người.
Trên người anh mặc bộ quần áo bệnh nhân màu trắng, xanh đan xen, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, mái tóc ngắn dày dặn đen như mực, màu da nhợt nhạt toát lên cảm giác bệnh tật phờ phạc.
Sau khi vào phòng bệnh, Lương Cố hỏi: “Mẹ con đâu?”
Lương Vân Tiên nheo mắt, cười hỏi: “Mới mấy tiếng không gặp mà ba đã nhớ rồi à?”
Lương Cố trợn mắt nhìn anh: “Cả ngày cái tốt thì không học, chỉ trêu chọc ba mẹ là giỏi.” Ông ấy tới trước bàn ăn, đặt túi đựng đồ ăn sáng lên bàn rồi lại hỏi: “Mẹ con đi đâu rồi? Đợi thêm nữa là đồ ăn nguội mất.”
Lương Vân Tiên không trêu ba anh nữa: “Đi nộp viện phí rồi ạ.” Im lặng một lát, anh đột nhiên nói với ba mình: “Không đáng để hai người tốn kém thế đâu.”
Lương Cố: “...”
Thiếu niên ở tuổi dậy thì, đến một độ tuổi nhất định sẽ nảy sinh cảm giác áy náy khi tiêu phí tiền bạc của ba mẹ, đây là dấu hiệu của sự hiểu chuyện, cũng là dấu hiệu của sự trưởng thành nhưng Lương Cố không cảm thấy vui mừng, ngược lại, ông ấy vô cùng xót xa: “Con đang nói gì vậy?”
Lương Vân Tiên nhìn ba mình, nghiêm túc xin lỗi: “Là lỗi của con, khiến ba mẹ lo lắng rồi.”
Hốc mắt Lương Cố cay cay, vì lo lắng sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của con trai nên hai vợ chồng họ chưa bao giờ chủ động nhắc tới chuyện anh đăng ký tham gia thi đấu bóng rổ.
Không ngờ thằng nhóc này lại chủ động mở miệng.
Thằng bé trưởng thành rồi, biết nghĩ rồi.
Nhưng thà rằng anh mãi mãi ngang ngược, không trưởng thành, chỉ cần anh khỏe mạnh, bình an là được.
Sau đó Lương Cố hít sâu một hơi, nghiêm túc cảnh cáo: “Không được có lần sau đâu.”
Lương Vân Tiên im lặng một lúc rồi gật đầu: “Vâng.”
Thực ra mặc dù anh đi dạo ở Quỷ Môn quan một lần nhưng anh không hối hận khi tham gia thi đấu bóng rổ, nếu như làm lại lần nữa, có lẽ anh vẫn có thể báo danh thi đấu bởi vì anh không muốn khúm núm đi đến đoạn đường cuối cùng của sinh mệnh.
Với y học hiện giờ, hy vọng bệnh của anh được chữa khỏi vô cùng mong manh, mặc dù bác sĩ ở Houston kia đồng ý nhận anh làm bệnh nhân của mình nhưng người ta áp dụng kỹ thuật điều trị mới nhất, trước mắt chỉ có một trường hợp lâm sàng được chữa trị thành công, những bệnh nhân không được chữa thành công cũng không có cơ hội thông báo với bên ngoài rằng điều trị thất bại, đây là chênh lệch của người may mắn sống sót.
Có thể nói rằng anh tham gia trị liệu lâm sàng với thân phận chuột bạch cho nên anh không hề tự tin để cho rằng mình có thể trở thành người sống sót.
Thay vì ôm tâm lý may mắn để sống tiếp, chi bằng chấp nhận hiện thực, dẫm lên thực địa để sống trọn từng ngày, ít nhất anh còn có thể làm chính mình, có thể chơi một trận bóng rổ trước khi chết.
Duy chỉ có lỗi với ba mẹ.
Anh làm họ lo lắng.
Dường như Lương Cố đoán ra được con trai đang nghĩ gì: “Giữ lại núi xanh lo gì không có củi đốt, phải có hy vọng.”
Lương Vân Tiên không phản bác lời ba, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
Lương Cố hiểu con trai mình, đến điểm dừng là thôi, nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, ông ấy dứt khoát đổi chủ đề: “Hôm qua nghe mẹ con nói sau khi xuất viện, con sẽ về thẳng trường học à?”
Lương Vân Tiên cười bất đắc dĩ: “Con đã xin nghỉ gần hai tháng rồi, không quay lại sẽ bị đuổi học.”
Lương Cố: “Đã nghĩ ra nên nói gì với Lục Vân Đàn chưa?”
Lương Vân Tiên tựa lưng vào bệ cửa sổ, thở dài: “Vẫn chưa ạ.”
Theo hiểu biết của anh về bang chủ bang hội Thanh Vân, có lẽ bây giờ cô có suy nghĩ muốn đánh chết anh rồi.
Lương Cố cũng thở dài: “Ba khuyên con, tốt nhất là con nghĩ kỹ lý do đi, anh trai con bé không dễ nói chuyện đâu.”
“...”
Lương Vân Tiên: “Con biết rồi.”
Lương Cố do dự một lát rồi vẫn quyết định tiết lộ tình hình thực tế cho con trai: “Trước đó lúc con còn trong ICU, anh trai con bé đến thăm con mấy lần. Ba với mẹ con muốn cảm ơn cậu ấy, cậu ấy chỉ đưa ra một yêu cầu với ba mẹ là bảo con sau này tránh xa em gái cậu ấy ra. Ba với mẹ con cũng hiểu ý của cậu ấy, cậu ấy cũng vì muốn tốt cho em gái mình nhưng ba mẹ chẳng ai có tư cách ngăn cản con qua lại với người khác cả, có điều ba mẹ tin con là đứa trẻ có chừng mực, biết nên xử lý chuyện này thế nào.”
Lương Vân Tiên mím môi im lặng một lúc lâu rồi mới khẽ gật đầu: “Vâng.”
Lương Cố không nhịn được nhắc nhở thêm một câu: “Cũng đừng dùng cách quyết liệt quá, nếu không trong lòng con gái người ta khó chịu, duy trì quan hệ bạn bè bình thường là được, tốt nghiệp rồi, ít nhất cũng phải để lại ấn tượng tốt cho nhau. Sau này xa cách, nhớ lại cũng sẽ không thất vọng tràn trề.”
Lương Vân Tiên cúi đầu, cười khổ: “Con hiểu mà.”
Anh vẫn luôn hiểu cho nên mới gắng sức kiềm chế bản thân, tuyệt đối không đến gần cô thêm một bước.
Cô như ánh mặt trời đẹp đẽ, như giọt mưa long lanh còn anh lại là dòng sông sắp khô cạn, sinh mệnh lâm nguy, anh có tư cách gì để tiếp cận cô?
Đóa hồng giấy đã gấp chưa kịp tặng kia, e là cả đời này cũng không thể tặng.
Nếu mùa hè năm ấy không gặp cô thì tốt biết mấy, vậy thì cho dù cuộc đời ngắn ngủi, anh cũng sẽ không có nhiều tiếc nuối đến thế.
...
Đối với Lục Vân Đàn, ngày chủ nhật chẳng khác nào ngày ngủ nướng.
Cô ngủ thẳng cẳng đến mười một giờ sáng mới dậy, mà còn là đói rồi mới tỉnh nhưng thời điểm này rất lưng chừng, ăn sáng thì muộn rồi mà ăn trưa thì còn sớm quá, hơn nữa có lẽ mẹ cô còn chưa nấu cơm xong nên cô chỉ có thể nhịn đói trước.
Nằm trong chăn, duỗi thắt lưng, cô lấy điện thoại đặt bên gối đầu, lúc nhìn thấy tin nhắn chưa đọc kia, cô từ trên giường bật dậy.
Lương Vân Tiên: [Tuần sau tớ về trường.]
Lục Vân Đàn nhìn màn hình điện thoại không chớp mắt, hô hấp trở nên dồn dập, tim đập nhanh đến gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô có rất nhiều điều muốn nói với anh cũng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi anh nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu, trong đầu cô bây giờ rối như tơ vò, bất kể tìm thế nào cũng không tìm được đầu dây chứ đừng nói là gỡ rối.