Thời gian cứ trôi qua từng ngày như thế, thu đi đông tới, sương giá rơi xuống, chớp mắt đã tới tháng mười hai.
Lại một tiết tự học buổi tối kết thúc nữa, bang chủ Đàn dẫn theo hai thành viên còn lại của bang hội Thanh Vân đến sân trường bị bao phủ bởi trời đêm đông. Đi trên đường, ba người vừa nói vừa cười vui vẻ.
Đột nhiên, trên bầu trời rơi từng hạt tuyết bé nhỏ.
Quân sư Lý Nguyệt Dao khá là giàu lãng mạn: “Trận tuyết rơi đầu mùa này, cầu nguyện sẽ linh lắm!”
Lục Vân Đàn: “Thật sao?”
Lý Nguyệt Dao: “Có thờ có thiêng.”
Lục Vân Đàn: “...”
Khá lắm, trả lời sâu sắc như đại sư có thâm niên trong chùa rồi.
Nhưng cô vẫn đứng đó thầm cầu nguyện với những bông tuyết đang bay phấp phới.
Lý Hàng và Lý Nguyệt Dao cũng như thế.
Bang chủ Đàn nhìn hai người bên cạnh rồi hỏi: “Quân sư, cậu ước gì đó?”
Lý Nguyệt Dao: “Học kỳ sau được vào lớp chọn.”
Bang chủ Đàn duỗi ngón tay cái ra: “Quả nhiên là học sinh giỏi!” Rồi lại hỏi Lý Hàng: “Còn phó bang chủ bên phải thì sao?”
Lý Nguyệt Dao tiếp lời: “Chắc là thi trên hai số điểm.”
Lý Hàng lắc đầu: “No! No!”
Bang chủ Đàn: “Thế cậu ước gì?”
Lý Hàng ngẩng đầu nhìn trời: “Hy vọng ngành Hàng không nước ta tiếp tục lớn mạnh, tạo nên những vinh quang mới, tỏa sáng lấp lánh trên toàn cầu!”
Lục Vân Đàn: “...”
Lý Nguyệt Dao: “...”
Lý Hàng nhìn Lục Vân Đàn: “Còn bang chủ thì sao?”
Nguyện vọng của Lục Vân Đàn rất đơn giản: “Tớ hy vọng bang hội Thanh Vân của chúng ta có thể sớm đoàn tụ.”
Sắp tới kỳ thi đại học, mỗi người đều có một nguyện vọng tương lai riêng. Vốn một nhóm năm người hoàn chỉnh mà thoáng cái đã chỉ còn lại ba.
Cuộc chia ly đến thật bất ngờ nhưng cũng nhắc nhở họ rằng cuộc chia ly thực sự đang đến rất gần, chỉ sau vài tháng nữa, khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, họ sẽ thực sự tách biệt hoàn toàn, sau này khó có thể gặp lại nhau…
Lý Hàng thở dài: “Bang chủ, câu nói của cậu làm tớ thấy bùi ngùi quá.”
Lý Nguyệt Dao: “Tớ cũng vậy, tự dưng thấy buồn lòng quá.”
Lục Vân Đàn nở nụ cười hì hì: “Chẳng mấy chốc sẽ tụ họp lại thôi, Tới Tây Dương không phải thi nghệ thuật xong là sẽ về sao?”
Lý Hàng: “Vậy còn Hộ pháp Lương thì sao?”
Lục Vân Đàn im lặng.
Cô cũng không biết.
Lương Vân Tiên dường như đã bốc hơi khỏi thế gian, cô mất đi mọi liên lạc với anh, cũng không thể nào biết được tình hình bây giờ của anh.
Cô im lặng nên bầu không khí cũng chán chường theo, Lý Nguyệt Dao thấy vậy bèn đổi chủ đề: “Hôm nay có nhiều người ở sân tập ghê.”
Lý Hàng lập tức hùa theo: “Đúng vậy, đêm hôm khuya khoắt sao còn đông vậy nhỉ? Thích vận động vậy cơ hả?”
Lục Vân Đàn ngẩng đầu nhìn, phát hiện tối nay đúng là có rất nhiều học sinh tới sân thể dục để tập luyện.
Nửa phút sau, ba người đi từ cửa nam vào sân thể dục, cởi áo khoác lông xuống mặt cỏ nhân tạo bên trong đường nhựa màu đỏ rồi bắt đầu vung tay chạy.
Đêm đông lành lạnh, tuyết bay nhè nhẹ, làn sương thở ra giữa không trung.
Sau khi chạy một vòng, dây giày của Lục Vân Đàn bỗng bị tuột, cô bèn bảo Lý Nguyệt Dao và Lý Hàng cứ chạy trước, còn mình thì ngồi buộc lại dây giày.
Vừa buộc xong, chưa kịp đứng dậy thì trong mắt Lục Vân Đàn bỗng xuất hiện một đôi giày thể thao màu trắng của nam, đồng thời trên đầu bỗng vang lên giọng nói của Chu Lạc Trần: “Thi chạy à? Bốn trăm mét hả?”
Lục Vân Đàn ngẩng đầu nhìn cậu ta rồi đứng thẳng dậy, tức giận nói: “Tớ không thi với cậu.” Nói xong thì lách người ra rồi tiếp tục chạy.
Chu Lạc Trần không hiểu chuyện gì bèn đuổi theo, hai người sóng vai: “Tớ chọc giận gì cậu à?”
Lục Vân Đàn liếc nhìn cậu ta: “Cậu thật sự không biết à?” Sau sự kiện Hương Phiêu Phiêu, Lục Vân Đàn không còn khó chịu và lúng túng khi đối mặt với Chu Lạc Trần như trước nữa.
Chu Lạc Trần hỏi lại: “Biết mà tớ còn hỏi cậu hả?”
Lúc này Lục Vân Đàn mới thật sự nhận ra cậu ta không biết gì, đành phải nói cho rõ: “Tại sao cậu không trả lời WeChat của tớ?”
Chu Lạc Trần: “...”
Đột nhiên bị sốc hông, vô cùng đau đớn.
Cậu ta ôm phần dưới xương sườn bên trái của mình, dừng bước: “Điện thoại của tớ bị mất rồi.”
“Hả?” Lục Vân Đàn hơi ngạc nhiên, dừng bước theo: “Chuyện từ bao giờ?”
Chu Lạc Trần: “Tầm tháng mười, sau khi cuộc giao lưu bóng rổ kết thúc.”
Lục Vân Đàn bỗng tức giận: “Vậy tại sao trường học không gửi thông báo phê bình cậu?”
Chu Lạc Trần: “...”
Cậu ta im lặng một lúc: “Chắc đơn giản vì tớ học giỏi.”
Lục Vân Đàn: “...”
Hừ!
Mỗi lần cô bị mất điện thoại là đều bị thông báo phê bình một lần.
Thật là không công bằng!
Đôi lông mày của Lục Vân Đàn lại xoắn lên, đôi môi nhỏ hơi chu ra, chữ “không phục” viết đầy lên mặt.
Nhìn biểu cảm trên gương mặt nhỏ nhắn của cô khiến Chu Lạc Trần bật cười, bỗng hiểu tại sao Lương Vân Tiên lại thích tìm cô như vậy.
Đúng là rất thú vị.
Cậu ta cười nói: “Đúng là tiếc thật, tớ cũng muốn cảm nhận thông báo phê bình là như nào.”
Lục Vân Đàn liếc cậu ta, nói năng quái gở: “Thế thì đơn giản, ngày mai cậu cứ tới phòng làm việc của thầy tổng phụ trách, cầm điện thoại chơi trước mặt ông ấy là được như ý ngay ấy mà.”
Chu Lạc Trần: “...”
Đúng là không thể trêu được.
Cậu ta thở dài: “Không phải tớ cố tình không nói cho cậu mà tớ quên mất, dạo này bận quá.”
Lục Vân Đàn vẫn châm chọc: “Ồ ồ, ngài bận rộn cả ngày làm gì thế?”
Chu Lạc Trần cười bất đắc dĩ: “Xin vào danh sách đề cử của Đại học Đông Phụ.”
Lục Vân Đàn ngẩn người, ngạc nhiên, hoang mang nhìn cậu ta:
Người được chọn đề cử chẳng phải là Lương Vân Tiên sao?
Cậu ấy chỉ vắng mặt trong một kỳ thi tháng thôi mà, chỉ thế đã mất tư cách đề cử rồi sao?
Cô mấp máy môi, không nhịn được hỏi: “Vậy Lương Vân Tiên thì sao?”
Chu Lạc Trần hỏi ngược lại: “Cậu không biết cậu ấy muốn đi di cư à?”
Lục Vân Đàn bỗng mở to mắt: “Cái gì?”
Chu Lạc Trần: “Cả nhà di cư sang Mỹ, gần đây đang bận làm hộ chiếu nên mới không tới trường.”
Lục Vân Đàn đứng sững người, cơ thể ngây ra như phỗng giống như bị đập một gậy vào đầu, mang lại cho cô cảm giác giật mình và vô cùng ngạc nhiên…
Lương Vân Tiên cậu ấy muốn di cư? Đi sang Mỹ định cư ư? Không quay lại nữa?
Đây là nguyên nhân vì sao anh không muốn trả lời tin nhắn của cô sao? Bởi vì anh muốn làm công dân Mỹ à?
Từng lời mà anh trai nói bỗng vang lên trong đầu:
“Em coi người ta là bạn thân nhưng chưa chắc người ta đã coi em như thế, đừng có bám lấy người ta nữa.”
“Nói không chừng trong mắt người ta thì em chỉ là một người bạn bình thường mà thôi, sau khi tốt nghiệp là chẳng còn liên lạc nữa. Bởi vì người ta ngứa mắt em, cảm thấy không cần phải liên lạc với em.”
Có phải Lương Vân Tiên thật sự cảm thấy không cần thiết phải giữ liên lạc với cô nên mới không định nói cho cô biết chuyện này không? Trước khi đi chỉ cần chào hỏi qua loa vài câu là được đúng không?
Có phải anh cũng không coi cô như bạn bè mà chỉ là một đứa đầu đất dễ lừa, luôn dùng vẻ ngoài dối trá để chơi với cô không?
Hay là anh không nói chuyện này với bất cứ ai?
Nhưng anh lại nói cho Chu Lạc Trần, chuyện này có thể rõ ràng là không phải giữ bí mật với tất cả, mà là còn tùy người được biết.
Trong lòng Lương Vân Tiên, cô là một kẻ hạ đẳng, một người không đáng phải nói tạm biệt sớm!
Không biết vì sao, trong lòng cô bỗng thấy rất tủi thân, vô cùng uất ức. Giống như bị người mình tin tưởng nhất lừa ra khỏi nhà dưới danh nghĩa đi mua kẹo, cuối cùng lại bỏ rơi cô.
Không biết là gió thổi hay do tuyết bay vào mắt mà đôi mắt cô bỗng thấy nhức mỏi vô cùng.
Chu Lạc Trần vẫn duy trì sự im lặng, dường như đang đợi cô tự mình tiêu hóa vấn đề.
Lục Vân Đàn siết chặt răng một lúc lâu rồi mới hít vào một hơi thật sâu, hỏi lại Chu Lạc Trần: “Cậu ấy nói cho cậu biết từ bao giờ?”
“Cậu ấy nói khá lâu rồi, chắc là từ đợt khai giảng.” Chu Lạc Trần nhìn cô, hỏi lại: “Mối quan hệ của hai cậu không phải rất tốt sao? Cậu ấy không nói cho cậu à?”
Trong lòng Lục Vân Đàn bỗng cháy lên ngọn lửa, không biết là giận Chu Lạc Trần hay Lương Vân Tiên nữa: “Người ta người công dân cao quý nước Mỹ, cớ gì phải nói cho tớ!”