Tiểu Phong điện thực chất là một cái sân được xây dựng cách đây mười mấy năm từ Lạc Nhật sơn trang đi lên núi. Tạ Hoài Phong khi còn nhỏ đã từng ở đây một thời gian để luyện kiếm, từ sau khi hắn mười sáu tuổi ra khỏi Lạc Nhật sơn trang thì không còn ai tới nữa.
Úc Trì không biết Tạ Hoài Phong đang nghĩ gì trong lòng, đi theo hắn đến cửa Tiểu Phong Điện.
Tạ Hoài Phong đẩy cửa đi vào, bên trong lại có một người đang ngồi, mà người này Úc Trì đã gặp qua mấy ngày trước.
“Hoài phong.”
“Diệp bá bá.” Tạ Hoài Phong hành lễ, người này chính là “Diêm Vương Sầu” thần y Diệp Lưu.
Diệp Lưu thấy Úc Trì thì có chút kinh ngạc.
Tạ Hoài Phong nhìn lại, “Đao.”
Úc Trì sửng sốt, đưa đao của mình cho Diệp Lưu.
Diệp Lưu nhìn thật sâu vào mắt Úc Trì đã hiểu ra Úc Trì chính là Dạ Tu La gần đây được lưu truyền trên giang hồ. Nhưng ông lại không có tâm tư suy nghĩ xem tại sao Dạ Tu La lại ngoan ngoãn đi theo Tạ Hoài Phong tới Tiểu Phong Điện, bảo y giao đao ra là y giao luôn, Diệp Lưu chỉ rút đao của Úc Trì ra, nhất thời cũng bị răng cưa trên đao làm cho hoảng sợ.
Ông nhăn mày, lần thứ hai nhìn thoáng qua Úc Trì.
Sát khí trên đao quá nặng, không biết đã uống bao nhiêu máu. Diệp Lưu cả đời đã cứu người nhiều đến không đếm xuể, tất nhiên là khí tràng bất hòa với thanh đao này, nhưng khi ông sờ tay lên mấy chỗ răng cưa lại quyết đoán lắc đầu, “Không phải cây đao này.”
Úc Trì nhìn thấy Diệp Lưu thì trong lòng đã hiểu rõ vài phần, nghe thấy những lời này lại càng nặng nề thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Khi Tạ Hoài Phong trở lại Lạc Nhật sơn trang đã phái người đi chặn đường về của Diệp Lưu cùng ngày hôm đó, thỉnh cầu Diệp Lưu suốt đêm mở quan tài xem miệng vết thương trên người Tạ Đường Phong, việc này là đại bất kính với người chết, sẽ làm phiền linh hồn của người chết, cho nên những việc này Tạ Hoài Phong đều lén làm, không ai ở Lạc Nhật sơn trang biết, sau đó Tạ Hoài Phong bố trí cho Diệp Lưu ở lại Tiểu Phong Điện.
Tạ Hoài Phong đứng ở phía trước, thân mình dường như thả lỏng một chút nhưng biểu tình trên mặt lại không biến hóa, “Diệp bá bá vất vả rồi, ngài muốn rời đi khi nào ta sẽ mau chóng bố trí.”
Diệp Lưu không nói tiếp, đôi mắt nhìn Úc Trì phía sau, “Người trẻ tuổi, ngươi chính là Dạ Tu La?”
Úc Trì mím môi, “Là người trên giang hồ tự gọi.”
“Ngày ấy ngươi nói sư phụ ngươi bảo ngươi tới tìm ta, sư phụ ngươi là ai?”
Úc Trì ôm quyền, “Gia sư dặn dò, nếu ngài hỏi thì nói là vô danh nhàn tản khách.”
Diệp lưu nghe xong đáp án này cũng không cảm thấy bất mãn, ngược lại còn vuốt râu cười vang, cười xong lại lắc đầu thở dài, “Hàn độc trên người của ngươi bị áp chế ba năm đã là kỳ tích, giờ đã là nỏ mạnh hết đà, đã quá muộn rồi.”
Đáp án này mấy ngày trước y đã nghe qua một lần, Úc Trì không lộ ra vẻ mặt thất vọng, cúi rạp người với Diệp Lưu, “Không sao, cảm tạ tiền bối.”
Tạ Hoài Phong lạnh lùng nhìn, chờ hai người nói xong mới ở phía trước dẫn đường.
Úc Trì đi theo cạnh hắn, một đường đưa Diệp Lưu xuống núi.
Đến khi xe ngựa đã đi xa hai người vẫn không nói chuyện, trong lòng Úc Trì có một vấn đề, lại không biết có nên nói vào lúc này hay không. Tạ Đường Phong đã chết, mọi thứ ở Lạc Nhật sơn đều rơi vào tay Tạ Hoài Phong, đặc biệt là các thế lực trên giang hồ, Nhị Tam Tạ gia đều là thương nhân có đầu óc, từ trước đến nay đều không bận tâm nhiều đến chuyện giang hồ.
Y cúi đầu đi phía trước, đột nhiên đập vào lưng Tạ Hoài Phong.
Hơi thở quen thuộc lại rót xoang mũi, Úc Trì lui về phía sau hai bước, rũ mắt nhìn.
“Muốn nói gì?” Tạ Hoài Phong nghiêng người nhìn y.
“Ngươi kiểm tra vết thương của Tạ Đường Phong, bọn họ đều nói là ta giết nhưng ngươi vẫn là kiểm tra.” Úc Trì nói.
“Ừ.”
“Ngươi sắp xếp Diệp thần y ở lại Tiểu Phong điện, ngươi biết ta sẽ đến tìm đến ngươi.”
“Không biết.”
Ánh mắt Tạ Hoài Phong dừng ở cổ Úc Trì, nơi đó có một vết thương mới, là do Lưu Vân Kiếm.
Hắn không tin vào giang hồ, Úc Trì là loại người gì hắn sẽ tự mình nhìn xem. Người thiếu niên này toàn thân đều toát ra sự thân thiết và tín nhiệm đối với mình không giống như đang giả vờ, Tạ Hoài Phong có ấn tượng rất tốt với y. Bọn họ đều nói Dạ Tu La giết Tạ Đường Phong, chẳng qua không ai biết mấy ngày trước Tạ Hoài Phong còn cùng vị Dạ Tu La uống vài ly.
Tuy rằng Tạ Hoài Phong không hỏi Úc Trì có ân oán gì với Mộ Dung gia, nhưng y quyết định như thế không phải là vì khiêu khích giang hồ chính phái. Nếu không phải vì khiêu khích và làm rối loạn giang hồ thì y không có lý do gì lại giết Tạ Đường Phong bằng chính thanh đao đã từng bị Tạ Hoài Phong nhìn qua rồi đoán được thân phận của mình.
Nhưng điều này chỉ là phỏng đoán của Tạ Hoài Phong, không có nguyên do nào khác.
Cho nên từ lúc bắt đầu Tạ Hoài Phong đã không cảm thấy Úc Trì là hung thủ.
Úc Trì nghĩ đến điều này, sự khó chịu trong lòng khi đánh nhau cùng Tạ Hoài Phong dễ dàng tan thành mây khói, thậm chí còn có chút vui vẻ mà chính y cũng chưa nhận ra được. Y biết “Tín nhiệm” của Tạ Hoài Phong đối với mình chỉ là suy đoán từ logic và tình huống hiện tại, hung thủ chân chính không biết y quen biết Tạ Hoài Phong, cho nên mới giá họa cho Dạ Tu La mấy ngày trước vừa mới diệt Mộ Dung, nhìn thì như là thiên y vô phùng nhưng lại thua khi hai người gặp mặt ở Giang Nam. (Thiên y vô phùng: Áo trời không kẽ hở. Nghĩa bóng của thành ngữ này ban đầu là chỉ quần áo của tiên nữ mặc không hề có khe hở. Sau này người ta dùng để chỉ những kế hoạch, những tác phẩm thơ văn, vv cực kì nghiêm ngặt, không hề có bất kì sai sót thiếu sót nào cả.)
“Hàn độc trên người của ngươi từ đâu mà có?” Tạ Hoài Phong hỏi.
“Mộ Dung.”
Úc Trì siết chặt đao trong tay, rơi xuống hai chữ như vậy.
-
Tạ Hoài Phong bố trí cho Úc Trì một gian phòng cho khách, Tạ Linh Lung tốn không ít thời gian mới tiêu hóa được Úc Trì chính là Dạ Tu La, thời điểm ở Giang Nam thiếu gia nhà nàng và Úc Trì đã biết rõ thân phận của nhau, chỉ có mình ngây ngốc diễn kịch.
Tiểu nha đầu đem bi phẫn hóa thành động lực, quấn lấy Úc Trì tỷ thí cả buổi trưa.
Úc Trì lần này thật sự nghiêm túc, cũng không lo Linh Lung sẽ thấy được đao của mình, hoàn toàn cho Linh Lung biết cái gì gọi là thực lực cách xa.
Chuyện ở Lạc Nhật sơn trang so với Úc Trì tưởng tượng còn nhiều hơn, ngay cả Tạ Linh Lung cũng rất bận, càng đừng nói đến Tạ Hoài Phong, thẳng đến buổi tối Úc Trì cũng chưa thấy bóng dáng Tạ Hoài Phong.
Đến chạng vạng phòng bếp bên kia lại đây hỏi y, nói là Tứ gia sai người tới hỏi Úc thiếu hiệp buổi tối muốn ăn cùng mọi người hay là ăn ở phòng mình. Úc Trì muốn gặp Tạ Hoài Phong nhưng một ngoại nhân như y cũng không nên chủ động cùng người Tạ gia ngồi ăn liền nói đưa đến phòng mình.
Chờ đến buổi tối, phòng bếp đưa tới ước chừng bốn món ăn và một vò rượu, Úc Trì thất thần không nói chuyện.
Một lát sau, ở cửa viện xuất hiện một người mặc bạch y.
“Tứ gia, có gì phân phó.” Người đưa đồ hành lễ với người nọ, cung kính nói.
“Ừ, đi xuống đi.” Tạ Hoài Phong xua tay.
Úc Trì đứng tại chỗ một lúc lâu, Tạ Hoài Phong nhướng mày.
“Không đói bụng sao?”
“sao ngươi lại tới đây.”
“Có nhiều việc vụn vặt quá, không rảnh chiêu đãi khách nhân, đành phải bớt thời gian bồi khách nhân ăn bữa cơm xoàng.” Tạ Hoài Phong nói đến không biết thật hay giả, Úc Trì thì gọi là khách nhân gì chứ, y tự khiến mình trở thành con tin đưa tới Lạc Nhật sơn trang, Tạ Hoài Phong tin y nên giữ lại cho y một mạng, nếu không tin y thì đêm nay y chỉ còn là một vong hồn.
“Không cần chiêu đãi ta, ngươi...” Úc Trì thấy trong mắt hắn giấu không được sự mệt mỏi, nụ cười cũng trở nên miễn cưỡng, mím môi, “Mấy ngày gần đây mệt nhọc, chú ý nghỉ ngơi, ngày mai ta sẽ khởi hành.”
“Đi đâu?” Tạ Hoài Phong lấy vò rượu bóc giấy niêm phong ra, cao giọng hỏi.
Úc Trì lắc đầu, phản ứng lại thấy tầm mắt của Tạ Hoài Phong không ở trên người y, lên tiếng, “Không biết.”
“Rời khỏi Lạc Nhật sơn trang khắp thiên hạ đều là lệnh truy nã ngươi, ngươi muốn đi đâu?” Tạ Hoài Phong nhấp môi, ý cười không quá rõ ràng.
“.....”
Tạ Hoài Phong giương mắt nhìn y.
Hồi mình ở Quan Châu hẳn là bảy năm trước, khi đó Úc Trì trông như thế nào? Tại sao mới nhìn một cái mà hắn lại nhận định là nữ giả nam trang. Tạ Hoài Phong chống đầu suy nghĩ một lát, chỉ nghĩ ra một hình dáng mơ hồ, lúc ấy Úc Trì mười hai tuổi, mặt mày ngũ quan chưa nảy nở, rất thanh tú, bởi vì hàn độc phát tác nên khuôn mặt đỏ bừng, đáy mắt đọng hơi nước.
Lại còn nhỏ gầy, nhìn không khác gì một cô nương.
Tạ Hoài Phong cứu y giống như nhặt được một con thú nhỏ giữa trận tuyết lớn.
Tạ Hoài Phong đã nhiều ngày không được nhàn nhã, trong sơn trang có một núi công việc phải chia sẻ cùng với tam ca, càng ngày càng có không ít thế lực ngo ngoe rục rịch trên giang hồ, võ đường trên danh nghĩa của Tạ gia đã bị khiêu khích không ít lần, ngang nhiên trực tiếp tới cửa khiêu chiến, ám giáo trên đường dùng khẩu lệnh quấy nhiễu, giữa những câu chữ đều là Tạ gia suy bại.
Ngoài ra còn có một bí ẩn về cái chết của Tạ Đường Phong.
Hiện giờ giang hồ rung chuyển, năm đại gia tộc lần lượt lật bài, Mộ Dung gia bị diệt môn, lão đãi Tạ gia bị ám sát, nghe đồn Dạ Tu La đã lên làm Ma giáo giáo chủ, thế lực của Ma giáo cũng sôi nổi toát ra.
Hắn nghĩ vậy bèn nói: “Nghe nói Dạ Tu La đã thống lĩnh Ma giáo, một lòng hưng chấn Ma giáo càn quét danh môn chính phái.”
Úc Trì đã nghe lời đồn này ở dưới chân núi, giờ lại bị lời nói không đàng hoàng của Tạ Hoài Phong trêu chọc đến đỏ một nửa mặt, cầm chén trên bàn lên rót rượu, rượu vừa uống vào đã khiến y nhíu mày, cay quá!
“Rượu của Ổn Châu rất cay, ngươi lớn lên ở Quan Châu à?” Tạ Hoài Phong hỏi.
Úc Trì chịu đựng cơn đau rát nơi cổ họng, cảm thấy Tạ Hoài Phong hẳn là đang đùa giỡn mình. Y còn cho rằng Thu Lộ Bạch ở Giang Nam đã rất cay rồi, không ngờ thứ rượu này so với nó còn cay gấp trăm lần! Y vừa mở miệng liền nhịn không được ho một tiếng, trong lúc hoảng hốt còn nghe thấy người đối diện cười một tiếng.
Tạ Hoài Phong mấy ngày nay chưa cười lần nào, gương mặt vẫn luôn lạnh lùng, hắn vai rộng dáng người đĩnh bạt nên vẻ mặt lạnh lùng kia làm cho người ta sợ hãi. Úc Trì động đũa, trên bàn để một mâm cá chép giấm đường tạo hình khoa trương, cá hẳn là đã rán qua, cái đầu ngẩng cao. Sau khi thịt cá trôi qua cổ họng vị cay mới giảm bớt, Úc Trì lại giương mắt nhìn Tạ Hoài Phong.
Trêu thì cứ trêu đi, đã vài ngày rồi hắn chưa được thả lỏng.
“Ừ, lớn lên ở Mộ Dung gia.” Úc Trì thanh âm thực buồn, đáp.
Tạ Hoài Phong gật đầu, thời điểm Úc Trì nói hàn độc trên người mình đến từ Mộ Dung hắn liền đoán ra được, còn vì sao Úc Trì lại ở Mộ Dung gia, đây là chuyện riêng không tiện hỏi.
“Ngươi nói Mộ Dung muốn chôn thuốc nổ ở Lạc Nhật sơn trang?”
“Chính tai ta nghe thấy, Mộ Dung...” Úc Trì không biết vì sao tạm dừng một chút, dời tầm mắt sang bên cạnh, tiếp tục nói, “Lập nghiệp bằng hỏa dược, lời này có thể tin.”
Ánh mắt Tạ Hoài Phong lạnh đi, cười hừ một tiếng, “Giang hồ danh môn, thật khiến người ta chê cười.”
“Liễu gia lập nên cơ nghiệp khi ta tặng Liễu Mạn Hương hai nơi sản nghiệp, trước đó Mộ Dung tìm ta muốn mua lại hai sản nghiệp đó, có hai nơi sản nghiệp kia liền có thể thừa cơ mở rộng thế lực của Mộ Dung, kết quả không quá hai tháng lại bị ta lấy đi tặng tặng cho Liễu Mạn Hương. Mộ Dung Tuân đã ghi hận việc này gần mười năm, đến tiểu bối trong nhà y cũng không hiểu được lý do.” Âm điệu của Tạ Hoài Phong rất lạnh, dù Mộ Dung Tuân lớn hơn hắn cả một thế hệ nhưng hắn lại gọi thẳng tên họ.
Hắn biết Mộ Dung Tuân bởi vì chuyện này mà ngấm ngầm ngáng chân Tạ gia, hắn cho rằng Mộ Dung Tuân cùng lắm chỉ nghĩ đến chuyện thâu tóm thế lực của Liễu gia, không nghĩ tới y lại đánh lên đầu Tạ gia! Vì vị trí Võ lâm minh chủ mà không tiếc làm những chuyện bỉ ổi, có ngày lại dùng thuốc nổ chôn dưới sân để uy hiếp, dù có ngồi lên vị trí minh chủ thì sao? Chỉ làm trò cười thiên cổ.
Úc Trì không biết có ân oán cũ nên ngoan ngoãn nghe.
Thật ra Tạ Hoài Phong không có tâm trạng cùng y giảng giải bí mật giang hồ, hắn đã quá mệt mỏi, tuy rằng một chén rượu xuống bụng đã quét đi một chút mệt mỏi, vừa mới dứt lời lại lười nhác chống bàn đá, nhìn Úc Trì.
“Vậy còn ngươi?”
“Hả?” Úc Trì ngẩng đầu.
“Mộ Dung Tuân muốn chức minh chủ Võ lâm còn ngươi muốn cái gì?”