Trăng đã ở ngay trước mắt.
Lạc Nhật sơn trang địa thế cao, dường như duỗi tay ra là có thể nắm lấy mặt trăng kia, mặt của Tạ Hoài Phong được ánh trăng phản chiếu, phủ lên một tầng ánh vàng ấm áp.
Úc Trì ở dưới ánh trăng không chỗ nào che giấu, trái tim vô cớ đập nhanh vài nhịp, bị đôi mắt của Tạ Hoài Phong nhìn chằm chằm đến mức mặt nóng lên.
Ánh mắt hắn quá cường thế, nhìn qua giống như có thể hiểu hết toàn bộ tâm tư. Lời nói của Diệp Lưu cứ quanh quẩn bên tai Úc Trì mấy lần, “Nỏ mạnh hết đà, đã muộn rồi”.
Y muốn cái gì?
Trước khi gặp Tạ Hoài Phong ở Giang Nam y chỉ muốn Tạ Hoài Phong có thể liếc mình một cái, bây giờ Tạ Hoài Phong ngồi đối diện y, y lại càng tham lam hơn, muốn trong mắt Tạ Hoài Phong có y. Nếu lại si tâm vọng tưởng vài phần, muốn hắn động tâm, động tình, muốn một Phong Lưu Kiếm không nhiễm bụi trần từ tế đàn ngã xuống, trở thành một thường nhân, vì một người mà canh cánh trong lòng, khơi dậy hỉ nộ.
Úc Trì ngữ khí kiên định, “Ta muốn ngươi tin ta, Tứ gia cứu ta một mạng, ta nhất định dùng tính mạng báo đáp.”
Tạ Hoài Phong không nói, giơ tay uống cạn rượu trong ly.
“Theo ta đi, hiện tại đối với ngươi mà nói chỉ có Ma giáo và Lạc Nhật sơn trang là an toàn.”
Tạ Hoài Phong không động đũa, chỉ đứt quãng uống hết nửa bình rượu, trước khi đi bỏ lại một câu như vậy.
Hắn đi rồi Úc Trì nhéo nhéo chén rượu lại uống thêm hai ly, cay đến mức giọng nói cũng bị đốt cháy, lại vẫn nhịn không được muốn nếm thử hương vị Tạ Hoài Phong thích. Hậu quả chính là đến đêm đi ngủ mà đầu óc vẫn như đang say xe, Úc Trì phất tay tắt ngọn đèn dầu trên bàn, y ẩn mình trong bóng tối, bên tai trong chốc lát nghe thấy Tạ Hoài Phong nói “Theo ta đi”, trong chốc lát lại nghe thấy hắn nói “Úc huynh có thể nói là quốc sắc thiên hương”, qua một lát lại nghe thấy “Biết hôn có tư vị gì không? Ca ca dạy cho ngươi.”
Úc Trì choáng váng chìm vào giấc ngủ, và tất nhiên y lại mơ lần đầu tiên gặp Tạ Hoài Phong vào bảy năm trước.
Tuyết lớn phủ kín thành, Quan Châu từ trước đến nay nổi tiếng với cảnh tuyết.
Khi đó hàn độc trên người y bắt đầu phát huy hết tác dụng, mấy ngày lại phát tác một lần. Sư phụ vì hàn độc trên người y mà đi đến núi tuyết ở Tây Bắc Quan Châu, chỗ kia thuộc nơi cực hàn nên y chỉ có thể ở lại Quan Châu một mình.
Lúc đầu trên người y có không ít bạc, nhưng sau khi bị hàn độc phát tác khiến y ngất xỉu ở khách điếm, khi tỉnh lại đã thấy không xu dính túi, tất nhiên là không thể đi tìm tên móc túi, người ở khách điếm sẽ không thừa nhận, một mực chắc chắn nói là có khách nhân đi vào trộm mất, bọn họ cũng không biết đi đâu tìm.
Úc Trì vốn chán ghét con người, y mang theo hàn độc mà lớn lên, mỗi lần phát tác đều đem trên dưới của Mộ Dung gia ra giết một lần. Y lớn bằng này tuổi, ngoại trừ sư phụ ra chưa gặp được một người tốt nào nên hiển nhiên cho rằng mọi người đều là kẻ xấu. Y khinh thường sự dây dưa với người của khách điếm nên mang theo sự chán ghét rời khỏi đây, đứa trẻ mười hai tuổi bị hàn độc phát tác giữa trời tuyết, cũng sẽ không cầu xin lão bản tốt bụng nào đó cứu giúp, chỉ có thể ngã xuống ven đường.
Sau đó y gặp người kia.
Chờ y mở to mắt liền thấy một thiếu niên mặc bạch y trông giống một quý công tử tiêu sái phong lưu phe phẩy chiếc quạt xếp giữa trời tuyết lạnh giá. Hắn gập mặt quạt lại, nhướng mày nhìn qua, “Tỉnh rồi?”
Trong mắt Úc Trì tràn ngập lãnh đạm cùng cảnh giác, rõ ràng chỉ là một tên tiểu hài tử mà dáng dấp kia lại như đã thấy qua mấy chục năm tình người ấm lạnh.
Cổ họng y khô khốc, môi giật giật nhất thời không thể phát ra âm thanh.
“Là một người câm?” Người nọ dùng đầu quạt nâng cằm y, nghiêm túc đánh giá một phen, “Cũng khá đẹp mắt, thật đáng tiếc cho gương mặt này.”
Người nọ thoạt nhìn không giống như một kẻ thiếu tiền, lại còn nghiêm túc tính hoá đơn cho y, “Ngươi nhiễm phong hàn, ta thay ngươi kê đơn thuốc, hơn nữa ngươi còn ngủ giường của ta, ta còn đút cho ngươi một chén cháo, tổng cộng là...”
Úc Trì nhíu mày lắc đầu.
Người nọ bật cười, “Không có tiền? Hay là không muốn trả?”
Úc Trì nhấp môi, đôi mắt cụp xuống.
“A, thì ra là không có tiền.”
Úc Trì ngây người đi theo hắn ở Quan Châu bảy ngày.
Người nọ cho rằng y là một người câm nên Úc Trì liền làm người câm cả một đường. Sau đó lại biết hắn thế nhưng không phải là công tử nhà ai mà là xuất thân từ giang hồ, trên tay hắn có một thanh trường kiếm vô danh, có thể đánh bại năm tên nam tử trưởng thành thường xuyên gây chuyện ở tửu lầu. Lão bản tửu lầu kia ngàn ân vạn tạ nhưng hắn lại xua tay, chỉ bảo lão bản tặng hắn một bầu rượu.
Người nọ thật sự kỳ quái, rõ ràng đã cứu y, nhưng lại không hề coi mình là ân nhân, rõ ràng ra tay rất hào phóng, nhưng lại nghiêm túc tính toán chi li với y, biết y không có tiền nhưng sau đó vẫn nguyện ý mang y theo.
Ngày thứ ba, thời điểm hắn bảo Úc Trì ở một mình một gian phòng khiến y sửng sốt một chút.
Người nọ nhìn chằm chằm ngực y, ánh mắt cũng không kiêng dè. Úc Trì không hiểu, lắc đầu cự tuyệt đề nghị này.
Ngày thứ tư người nọ dẫn y đến Xuân Phong Lâu cách đó hai con phố, Úc Trì tiến vào mới biết được đây là địa phương nào, ma ma đang lôi kéo khách mặc kệ khách đang ở độ tuổi nào, trong miệng liên thanh kêu “Tiểu công tử” rồi kéo Úc Trì vào trong. Người nọ ở bên cạnh cười đến thoải mái, Úc Trì tức hộc máu ném hắn ra khỏi Xuân Phong Lâu.
Người nọ lại đuổi theo xin lỗi, trong miệng thốt ra bao nhiêu câu dỗ dành khiến Úc Trì nghẹn họng nhìn trân trối.
Hắn kéo tay áo Úc Trì, nhẫn nại hỏi, “Xấu hổ cái gì? Biết hôn có tư vị gì không? Ca ca dạy cho ngươi.”
Ngày thứ sáu Úc Trì lại một lần nữa phát tác hàn độc.
Người nọ trong lúc đang mơ màng đột nhiên bị một thân hình lạnh lẽo chui vào trong ngực, Úc Trì cắn răng chịu đựng một trận cực nóng rồi lại cực lạnh trong thân thể, y theo bản năng túm lấy áo người nọ, dán người mình vào nguồn nhiệt kia, trong mông lung nghe thấy thanh âm bất đắc dĩ của người nọ.
“Tiểu hài nhi, ngươi thật sự coi mình là nam nhân sao?”
Nhưng Úc Trì vẫn là cảm giác được hắn cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của mình.
Ngày thứ bảy người nọ muốn tiếp tục tiến về phía bắc, hỏi Úc Trì có muốn đi cùng hắn hay không, Úc Trì lắc đầu, ngón tay chấm nước trà viết lên bàn mấy chữ.
Ngươi tên gì?
Người nọ chống đầu cười, nói ra ba chữ.
“Úc Trì! Mặt trời chiếu đến mông rồi! Heo ở Lạc Nhật sơn trang cũng đã dậy hết!”
Úc Trì đột nhiên nghe thấy những lời này, y tỉnh lại từ trong giấc mộng xa xôi, bóng dáng người mặc bạch y trong giấc mộng kia vẫn còn đó. Tạ Linh Lung ghé người vào cửa phòng Úc Trì, nàng thật vất vả mới có một hôm rảnh rỗi, trong tay nắm chặt roi, lại gõ cửa, “Úc Trì, đến giờ ăn cơm rồi! Mà trước tiên cùng ta đánh một trận đã! Nghẹn chết ta rồi!”
Úc Trì tối hôm qua uống nhiều, buổi sáng tỉnh lại đầu đau khủng khiếp.
Giọng Tạ Linh Lung lại lớn đến mức tất cả chim trong viện đều bị nàng làm cho bay đi, trán Úc Trì giật giật.
Y vừa mới mở một cánh cửa, một chiếc roi xé rách khoảng không gào thét lao đến. Úc Trì lạnh mặt, cũng không né, trực tiếp dùng tay không bắt lấy roi của nàng kéo sang một bên, Linh Lung không kịp phòng bị lảo đảo một cái bị quăng ngã.
Một tiếng cười không quá rõ ràng từ cửa truyền tới.
Úc Trì sửng sốt, giương mắt nhìn qua, Tạ Hoài Phong đứng xa xa, nghe thấy Linh Lung từ trên mặt đất bò dậy kêu, “Thiếu gia! Vậy mà người nói Úc Trì uống nhiều bảo ta gọi y ra ăn cơm! Ta thấy y có tinh thần hơn bất kỳ ai đấy!!”
Úc Trì vội vàng nắm lấy một ít tóc, nhìn thoáng qua Tạ Linh Lung vừa mới bị mình ném đi, do dự không biết có nên đi đến đỡ nàng một chút. Dáng vẻ lạnh nhạt vừa rồi hoàn toàn biến mất, vành tai đỏ lên, có chút lúng túng, khô cằn nói một câu buổi sáng tốt lành.
Tạ Hoài Phong hôm nay tâm tình thoạt nhìn không tồi, lời nói mang theo cười, “Tối hôm qua uống say?”
Úc Trì thấp giọng lên tiếng, có chút ngượng ngùng thừa nhận.
Làm trò trước mặt Tạ Hoài Phong uống một ly liền cay đến ho khan, chờ hắn đi rồi lại trộm uống say, loại sự tình này nghe tương đối không có mặt mũi.
“Sau khi ăn sáng xong ta và Linh Lung đi tới mấy cái Võ Đường, cùng đi chứ?” Tạ Hoài Phong hỏi.
“Được.” Úc Trì đáp ứng, xoay người trở về thay quần áo.
Tạ gia võ lâm thế gia, Võ Đường ở Ổn Châu mở còn nhiều hơn cả trường học.
Thị trấn bên dưới Lạc Nhật sơn trang gọi là Lạc Cá trấn, nghe nói trước kia cư dân nơi này bắt cá mà sống, trước kia thôn gọi trực tiếp là Cá thôn, sau khi Lạc Nhật sơn trang được xây dựng và nổi danh mới sửa tên là Lạc Cá trấn.
Lạc Cá trấn gần Lạc Nhật sơn trang, nhiều người trong trấn sở hữu ruộng của Lạc Nhật sơn trang, ao cá cũng là của Lạc Nhật sơn trang, hài tử trong nhà còn ở Võ Đường Lạc Nhật sơn trang học võ. Với dòng dõi như vậy của Tạ gia, Ổn Châu học võ so với học văn thịnh hành hơn nhiều. Tạ Hoài Phong đi tới Võ Đường trong thị trấn, dọc theo đường đi không ít hài tử đều nhận ra hắn, thanh thúy kêu một câu Tứ gia, Tạ Hoài Phong khóe môi vẫn luôn cong lên.
“Tới Võ Đường làm gì?” Úc Trì hỏi Linh Lung.
Trong tay Linh Lung cầm một xâu hồ lô ngào đường vừa mới đòi Úc Trì mua, nói là để đền tội buổi sáng, Úc Trì ngoan ngoãn bỏ tiền.
“Trang chủ ra đi, giang hồ truyền tai nhau Dạ Tu La thống lĩnh Ma giáo muốn lập tức khai chiến cùng tứ đại gia tộc còn sót lại.” Linh Lung nói đến đây liếc Úc Trì một cái, “Ầy! Cái tên Dạ Tu La hiện giờ rất vang dội, trên giang hồ đều truyền ra các phiên bản thần thoại, nói y là vong hồn của thủ lĩnh Ma giáo bị minh chủ tiền nhiệm tiêu diệt, từ địa ngục trở về lấy mạng!”
Úc Trì á khẩu không trả lời được, xách đao đi phía sau Tạ Hoài Phong.
“Không chỉ Ma giáo, mà còn một số người được gọi là giang hồ chính đạo cũng muốn nhúng tay vào, cảm thấy Tạ gia sắp thất thế liền nhằm đến hắn.” Linh Lung nhai hồ lô ngào đường, khinh thường phun hạt sơn tra xuống bên cạnh, “Một cái thị trấn lớn như vậy! Không ít người cho rằng Tạ gia thật sự xuống dốc, cho nên đều hướng Võ Đường gây sự.”
Xa xa đã có thể thấy cửa Võ Đường Tạ gia, một người đứng ở cửa thấy bóng dáng của Tạ Hoài Phong liền khom người thật sâu chào rồi chạy vào gọi người. Một lát một nam tử mặc áo xám chừng 40 tuổi đi ra đón, đầu tiên là hành đại lễ với Tạ Hoài Phong.
“Tứ gia, cố nén bi thương.”
Tạ Hoài Phong ôm quyền đáp lễ.
Nam tử kia nâng người lên chào hỏi Linh Lung phía sau, “Linh Lung cô nương... Vị này là?”
Tạ Hoài Phong nhìn Úc Trì một cái, “Bằng hữu, Úc Trì. Vị này chính là giáo đầu của Võ Đường, họ Lý.”
Nam tử là người có mắt nhìn, có thể được Tạ Hoài Phong gọi một câu bằng hữu, trong tay lại cầm lấy đao, hắn lại hành lễ, “Lại gặp thiếu hiệp.”
“Lý giáo đầu.” Úc Trì cũng ôm quyền.
Sau đó Lý giáo đầu mới bắt đầu đổ nước đắng*.
“Ôi Tứ gia, ngài đã tới, đã nhiều ngày Võ Đường không ngừng có người tới cửa khiêu khích, người bình thường chúng ta có thể ứng phó. Chỉ là hôm qua tới ba tên, tự xưng là cái gì Lang Thành Đồng gia, chưa bao giờ nghe nói qua! Nhưng ba tên này lại đánh bại người lợi hại nhất Võ Đường, ta ở một bên nhìn tự giác thấy mình không phải đối thủ của bọn chúng, lúc này mới kinh động Tứ gia.”
“Ba tên kia nói hôm nay sẽ lại đến, đá quy củ của Võ Đường này đá có từ thời xưa, ta sợ sẽ bị bọn chúng mang đi... Hầy, bộ mặt già này của ta ném đi cũng không sao, nhưng ta chết cũng không thể ném mặt mũi của Tạ gia đi!” Lý giáo đầu nói đều là tình ý chân thành, liên tục nói mình vô dụng, chỉ kém quỳ xuống bày tỏ lòng trung thành với Tạ Hoài Phong.
Tạ Hoài Phong nói không cần để ý, biểu tình trên mặt lại lạnh đi.
Lang Thành Đồng gia, làm sao có thể xuất hiện một Đồng gia chưa bao giờ nghe tới, còn chính vào lúc này.
Kẻ đứng sau lưng Đồng gia rốt cuộc là ai, khẳng định cũng tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ.
Thật sự muốn lật đổ Tạ gia?
Bọn họ được dẫn đến sảnh ngoài uống trà, không lâu sau, một bình trà còn chưa uống xong, một gã sai vặt chạy tới bám vào Lý giáo đầu nói vài câu bên tai hắn.
Lý giáo đầu vội đứng lên, bi phẫn nói: “Tứ gia, tới rồi!”
Tác giả có chuyện nói:
Tạ Hoài Phong: Tiểu mỹ nhân năm đó mình cứu đột nhiên biến thành nam phải làm sao bây giờ?
______
Đổ nước đắng: Trút hết nỗi bất bình