Linh Lung vẫn còn đang khiếp sợ trước diện mạo buổi sáng của của Úc Trì, liên tục nhắc mãi một người có khuôn mặt khiến thần hồn điên đảo như vậy, cũng không xấu xí không tàn tật thế mà phải dùng mặt nạ che lại, chuyện nhục nhã tối hôm qua bại dưới một cành cây cũng đều bị gương mặt của Úc Trì hòa tan không ít.
Úc Trì đã quen ở một mình, chưa bao giờ ở chung với một người thẳng tính như Linh Lung, hơn nữa còn bị câu “Quốc sắc thiên hương” kia của Tạ Hoài Phong làm cho đỏ mặt, cúi đầu ăn hai chén rượu nhưỡng nguyên tử.
Bị hàn độc đột nhiên phát tác trì hoãn hai ngày, hôm nay Úc Trì không thể không đi đến Lạc Nhật sơn trang.
Linh Lung vẫn luôn nhớ trong thân thể y có kỳ độc không sống được bao lâu nên không dám để y chậm trễ, nếu không nhất định sẽ quấn lấy Úc Trì mỗi ngày đòi tỷ thí, đến khi mình có thể đánh thắng y mới thôi.
“Úc Trì! Nếu ngươi tìm được thuốc giải...” Nàng còn chưa nói hết câu, vốn cảm thấy có duyên phận, muốn y sau khi tìm được thuốc giải sẽ lại đến chơi cùng. Đột nhiên nhớ tới thân phận của mình và thiếu gia đang dùng là giả, không thể nói mình là người của Lạc Nhật sơn trang, cho dù độc trên người Úc Trì đã giải được cũng không thể đến chỗ bọn họ nên hậm hực sửa miệng, “Tìm được thuốc giải rồi...nhất định phải bảo trọng.”
Tạ Hoài Phong ở phía sau nàng bật cười, nha đầu ngốc này.
Úc Trì gật đầu đồng ý, nhưng ánh mắt vẫn nhìn Tạ Hoài Phong.
Vừa rồi Úc Trì đã cảm ơn hắn cứu mình khi độc phát tác, rồi lại cảm ơn hắn vì đã tặng thiệp mời. Tạ Hoài Phong đều không nói lời nào, nhưng ánh mắt nhìn y rất sâu làm tim Úc Trì đập thình thịch.
“Phùng huynh, chia tay tại đây.” Úc Trì ôm quyền, nhìn vào mắt hắn.
“Bảo trọng.” Tạ Hoài Phong nói.
-
Lần này Tạ Hoài Phong tới Giang Nam đúng là vì thu thuế.
Tạ Đường Phong vội vàng chuẩn bị tiệc mừng thọ cho lão gia tử, thế nhưng lại phái Phong Lưu Kiếm Tạ Tứ đến Giang Nam thu thuế, vừa đi vừa về ít nhất phải nửa tháng nên cũng không trách Liễu Mạn Hương và Úc Trì đều nghi ngờ, ai cũng sẽ cảm thấy kỳ quặc.
Linh Lung là người đơn thuần, mấy ngày nay vẫn chưa phát hiện ra, lòng tràn đầy cảm giác mình đến đây chỉ để làm việc vặt.
Thẳng đến khi Tạ Hoài Phong chậm rãi lang thang khắp Giang Nam ít nhất 10 ngày, đến năm cửa hàng thu tiền cũng có thể thu cả ngày, nghe người khác gọi một câu Tứ gia liền ngồi xuống uống trà một canh giờ. Uống đến mức khiến trán lão bản đổ mồ hôi cũng không dám nói ra nửa câu đuổi hắn đi.
Thu tiền thì mệt đến mức nào? Hắn thu một ngày còn phải nghỉ ngơi một ngày, lúc này Linh Lung mới cảm thấy nóng nảy.
“Thiếu gia, cả tâm trí ngài đều bị buộc ở Giang Nam, nếu không nhanh lên chúng ta sẽ không về kịp sinh nhật lão tổ tông đâu.”
Lại nói đến Tạ Hoài Phong, dường như sự bi phẫn và kinh ngạc của Liễu Mạn Hương và Úc Trì kinh cũng chưa được hắn để trong lòng, lúc này hắn đang dùng tiểu đao gọt một thanh kiếm gỗ.
Thần thái kia, động tác kia, chỉ kém đeo một cái thẻ bài “Giang hồ đệ nhất rảnh rỗi” trước ngực.
Tạ Hoài Phong nghe vậy, vung thanh kiếm gỗ lên không trung, kiếm cũng không rút ra khỏi vỏ thế nhưng lại chém ra một đường. Hắn làm như không liên quan tới mình mà thảnh thơi mở miệng, “Hôm nay ngươi đi trước đi để tới kịp tiệc mừng thọ.”
Linh Lung bị dáng vẻ không đàng hoàng của hắn khiến cho hơi tức giận, lưu loát vuốt mái tóc đuôi ngựa, nâng giọng, “Ta đi trước? Ta đi trước! Vậy ngài thì sao!”
Tạ Hoài Phong giống như nghe thấy điều gì buồn cười, “Ta?”
Động tác trên tay hắn dừng lại, quay đầu nhìn Linh Lung, “Dọc đường đã dẫn ngươi đi nghe bao nhiêu câu chuyện rồi mà sao vẫn không thấm được vậy?”
Linh Lung sửng sốt, mấy ngày nay Tạ Hoài Phong làm ăn nhàn rỗi, vẫn mò vào quán trà nghe kể chuyện như cũ, vì thế Linh Lung đã không tiếc sự khinh bỉ về việc này, thế mà còn nói việc này hình như là vì nàng. Nơi đây chính là thế lực của Tạ gia, chuyện Dạ Tu La diệt tộc đã phai nhạt, tiên sinh kể chuyện lại làm trở về nghề cũ bố trí cho Tạ gia, nghe thấy nàng kêu một tiếng đã thất khiếu bốc khói.
Lạc Nhật sơn trang lần này chỉ đơn giản là tổ chức tiệc mừng thọ thôi sao? Nghĩ đơn giản quá rồi, Tạ Đường Phong muốn nhân cơ hội này lên làm minh chủ Võ lâm.
Giang hồ hào kiệt tụ tập ở địa bàn Lạc Nhật sơn trang của hắn, Tạ Đường Phong vốn thế thịnh, người ủng hộ đông đảo. Tạ Đường Phong này không thể nói là không có tâm cơ, ngươi có thắc mắc gì? Ngươi muốn chạy? Phải hỏi Lạc Nhật sơn trang có cho phép hay không. Trận tiệc mừng thọ này, nói là Hồng Môn Yến cũng không quá.
Không tin? Thế thì nhìn Tạ Hoài Phong đi, ngay cả Tạ Tứ cũng bị hắn đuổi đi rồi, chẳng lẽ còn nhìn không ra dã tâm của Tạ Đường Phong?
Mấy chuyện giang hồ mấy ngày nay xuất hiện lần lượt trong đầu Linh Lung, nàng đột nhiên nhảy dựng trong lòng.
Tạ Hoài Phong cách nàng một cái bàn.
Hắn ngồi dưới ghế đá, tay cầm một thanh đoản đao, nói xong câu kia lại hơi cúi đầu xuống tước kiếm gỗ.
Linh Lung ngẩn ngơ đến gần hắn một bước, giọng nói của thiếu nữ vẫn thanh thúy nhưng bên trong lại hàm chứa run rẩy khó có thể phát hiện, “Thiếu gia, đó... Đều là mấy chuyện tào lao, bọn họ đã cải biên một chút...”
Linh Lung không nói được nữa, Tạ Hoài Phong giương mắt nhìn nàng, trong đôi mắt là một hồ nước đen, giống như ẩn chứa vực thẳm sâu nhất trên đời.
Linh Lung năm nay mười chín tuổi, còn hai tháng nữa là sinh nhật.
Năm mười hai tuổi nàng được Tạ Hoài Phong nhặt về nên khác với Liễu Mạn Hương, thời điểm Tạ Hoài Phong thấy tiểu nha đầu này là lúc nàng đang cùng một tên ăn xin tranh nhau một cái màn thầu trên đường. Nàng lúc ấy mặt mũi lem nhem khiến Tạ Hoài Phong nhất thời không phân biệt được là nam hay nữ, chỉ nghe thấy nàng vừa khóc vừa lạnh giọng mắng tên ăn xin kia, “Màn thầu này là ta lấy được! Tên xấu xí nhà ngươi không biết xấu hổ, trả lại cho ta!”
Người ăn xin kia là một nam nhân gần 30 tuổi nên không sợ một tiểu nha đầu. Linh Lung cũng không sợ bị bẩn, nhào lên cắn cánh tay gã, hận không thể trực tiếp cắn xuống một miếng thịt, khiến người kia rống to cả con phố.
Tạ Hoài Phong vốn cũng định làm giống như lúc cứu Liễu Mạn Hương, ném cho nàng một thỏi bạc rồi bảo nàng tự sinh tự diệt rồi bước đi, kết quả tiểu nha đầu này lần đầu thấy được phong thái đại hiệp nên dù nói gì cũng muốn đi theo. Tạ Hoài Phong không còn cách nào đành phải cho nàng một phong thư, bảo nàng mang đến Lạc Nhật sơn trang.
Linh Lung cũng có thể xem như lớn lên ở Lạc Nhật sơn trang.
Ở trong lòng nàng mỗi người ở Tạ gia đều rất tốt, không chỉ riêng Tạ Hoài Phong đã cứu nàng. Lạc Nhật sơn trang không ai thu nàng làm hạ nhân, nàng nói mình muốn học võ công diệt trừ kẻ xấu, Tạ Đường Phong cười ha ha, ngày hôm sau thật sự ném nàng vào Võ Đường.
Giáo đầu ngày thứ nhất còn chơi đùa với nàng, căn bản không cảm thấy một tiểu nữ oa có thể học được võ công khiến nàng tức giận chạy tới tìm Tạ Đường Phong khóc, nói giáo đầu xem thường nàng.
Tạ Đường Phong lại cười ha ha, tự mình dẫn theo nàng đến Võ Đường. Vị giáo đầu liền nghiêm túc hẳn lên, nhưng kết quả Linh Lung bị đánh một trận, toàn thân bị gậy gỗ vụt sưng vài chỗ. Buổi tối nàng nhịn đau không muốn rơi nước mắt, sau đó đại phu gõ cửa phòng nàng, cầm thuốc mỡ trong tay, dịu dàng dỗ dành nàng.
Linh Lung rất thích Tạ gia, khi vào giang hồ nàng muốn giới thiệu tên mình thật to, “Tại hạ Tạ Linh Lung!”
Nhưng Tạ Hoài Phong có thể nhìn ra suy nghĩ trong đôi mắt của Linh Lung, Tạ Hoài Phong không nói đùa với nàng, câu chuyện kia cũng không phải thật sự vô căn cứ.
-
Đảo mắt đã tới tiệc mừng thọ của lão gia tử.
Linh Lung dường như có chuyện gì đó trong lòng nên mấy ngày nay đều rầu rĩ không vui, nàng không muốn viết hết suy nghĩ lên mặt nhưng lại không khống chế được.
Mặt khác, Tạ Hoài Phong lại chỉ biểu lộ cảm xúc bằng một ánh mắt, mọi thời gian đều giống như một vị thiếu gia thảnh thơi du sơn ngoạn thủy.
Ngày mai chính là ngày sinh của lão gia tử nên hôm nay Lạc Nhật sơn trang tất nhiên đã bắt đầu náo nhiệt. Trong lòng Linh Lung không tin Tạ Đường Phong vì chức minh chủ Võ lâm mà đặt Tạ Hoài Phong ở phe đối địch, nhưng xác thật hai người bọn họ giống như đã bị Tạ gia vứt bỏ. Không ai tới tìm Tạ Hoài Phong, bồ câu đưa tin màu trắng của Tạ gia căn bản không bay qua Giang Nam.
Mấy ngày trước đây nàng còn có thể kiên cường một chút nhưng khi tiệc mừng thọ của lão gia tử tới, bởi vì nàng đang ở trong phạm vi ảnh hưởng của Tạ gia nên rất nhiều người thuê nhà đều treo lên một chiếc đèn lồng lớn màu đỏ và nói cười rạng rỡ.
Linh Lung cố ý tránh khỏi sản nghiệp của Tạ gia, tùy tiện tìm một tửu lầu nhỏ đi vào.
Tiểu nhị vắt khăn lông lên vai, hơi không nhiệt tình, “Hai vị ngồi đi! Hôm nay là một ngày trọng đại, Tạ gia lão gia tử đại thọ 70, nhà ta tuy rằng không phải là sản nghiệp của Tạ gia nhưng lão bản rất ngưỡng mộ Tạ lão gia tử cho nên hôm nay ở tiểu điếm chúng ta gọi đồ ăn sẽ tặng rượu, có thể uống thoải mái!”
Hắn vừa dứt lời đã thấy tiểu mỹ nhân trước mặt hốc mắt đỏ lên, trực tiếp rơi lệ.
Điều này làm hắn hoảng sợ “A a” vài tiếng, đang không biết tại sao lại như thế này liền bị Tạ Hoài Phong phất tay tống cổ xuống.
Tạ Hoài Phong thở dài, “Ta còn chưa khóc, ngươi khóc cái gì.”
Linh Lung bị hắn nói vậy càng đau lòng, khụt khịt nói, “Thiếu gia, chắc chắn đại thiếu gia bận quá nên mới quên chúng ta, không đúng, chắc chắn đại thiếu gia sẽ truyền tin cho ngài bảo ngài mau chóng trở về nhưng bồ câu đưa tin nửa đường bị ai đó bắn rơi rồi nướng ăn, nhất định là như thế.”
Tạ Hoài Phong không nói lời nào.
“Thiếu gia, chúng ta không có nhà nữa sao? Thiếu gia.” Linh Lung càng nói càng đau lòng, nước mắt lã chã rơi.
“Chúng ta không thể quay về Lạc Nhật sơn trang nữa sao? Chính ngài cũng không muốn ngồi vào vị trí minh chủ Võ lâm, tại sao đại thiếu gia lại làm như vậy? Chắc chắn đại thiếu gia có nguyên nhân gì đó, ta tin ngài ấy.”
“Thiếu gia, ngài có tin tưởng ngài ấy không? Chắc chắn là ngài tin tưởng ngài ấy.”
Nàng vừa dứt lời, thứ gì đó từ ngoài cửa sổ phạch phạch bay vào, đậu lên vai Tạ Hoài Phong.
Linh Lung thiếu chút nữa từ trên ghế nhảy lên, nước mắt cũng chưa kịp ngừng, dùng tay lau lung tung một chút, vui mừng nói: “Tới rồi! Đồ lười này nhất định là trên đường lười biếng nên mới chậm trễ bay tới đây!”
“Thiếu gia, thiếu gia ngài mau nhìn xem, nhất định là đại thiếu gia bảo chúng ta về nhà.”
Tạ Hoài Phong cầm lấy cơ quan trên đùi bồ câu, từ bên trong rút ra một tờ giấy.
Trong lòng hắn có một dự cảm xấu không rõ lý do, hai ngón tay cầm tờ giấy nhất thời không thể mở ra, khiến Linh Lung gấp đến độ không rảnh lo địa vị lễ nghĩa nữa cướp lấy.
Trên mặt nàng vừa là nước mắt vừa là nụ cười vui sướng, thoạt nhìn vô cùng buồn cười. Vừa rồi thiếu chút nữa nàng đã thật sự cho rằng Tạ Đường Phong kiêng kị Tạ Hoài Phong, vì vị trí minh chủ Võ lâm mà không tiếc huỷ hoại tình nghĩa huynh đệ, nàng còn tưởng rằng mình thật sự không thể quay về Lạc Nhật sơn trang!
Linh Lung mở tờ giấy.
Biểu tình trên mặt đột nhiên ngưng trọng.
Đáy lòng Tạ Hoài Phong chùng xuống, đoạt lấy tờ giấy.
Giấy trắng mực đen in vào đáy mắt, Tạ Hoài Phong như rơi vào động băng, tay cầm kiếm từ trước đến nay luôn ổn định giờ lại không kìm được run rẩy. Chữ viết qua loa, không biết người đó trong lúc viết đã kích động cỡ nào, tình huống lúc ấy khẩn cấp bao nhiêu.
—— lập tức trở về, đại ca qua đời.
- -------
Rượu nhưỡng nguyên tử: Là một món ăn nhẹ truyền thống ở vùng Giang Nam Trung Quốc. Viên nhỏ xát với bột gạo nếp nấu rượu. Rượu đặc, ngọt, hạt nếp tròn mềm, nước canh ngọt thơm.