Editor: Alice
Buổi tối Đỗ Kiêu vừa từ hồ bơi về nhà thì đột nhiên nhận được điện thoại của Doãn Dương, nói Trình Hải Lâm có chút sầu nên muốn cả nhóm tụ tập.
Đúng 9h Đồ Kiêu tới nơi.
Anh thấy hai người ngồi trong góc, trên bàn đã có vài chai bia rỗng.
“Sao lại thế này?” Đỗ Kiêu hỏi.
Doãn Dương nói: “Còn sao được nữa, có người đang thất tình.”
Đỗ Kiêu nghi hoặc liếc mắt nhìn Trình Hải Lâm một cái.
“Cậu ta không phải về nước tìm người sao, người đã tìm được rồi, nhưng cô nàng đó lại dứt khoát từ chối cậu ta.”
“Đến mức vậy sao?” Đỗ Kiêu thấy bạn mình lúc trước còn tự tin ngút trời, nay lại ỉu xìu như bánh đa nhúng nước, có chút khó tin.
“Thất tình là việc lớn đó.”
Đỗ Kiêu không nói nữa.
Bên kia Doãn Dương nói đông nói tây, nghĩ vài câu để an ủi bạn, lại nói: “Nhưng mà hai người đã lên giường rồi đúng không? Khi đó không phải cậu nói cùng ở chung một thời gian sao?”
Trình Hải Lâm không tiếp lời.
"Từng lên giường là được rồi, ít nhất đã từng có được cô ấy.”
“……”
Nhìn ánh mắt ai oán của Trình Hải Lâm, Doãn Dương lại nói: “Trừng tôi làm gì, đạo lý này đúng mà.”
Đỗ Kiêu ngồi bên cạnh nghe lý luận sứt sẹo của Doãn Dương, có chút câm nín.
Trình Hải Lâm lặng thinh, tựa như có sáng suốt ra một chút, cuối cùng cũng quay lại trạng thái ban đầu, ngồi dậy: "Đừng chỉ nói chuyện của tôi, tâm sự chuyện của mấy người đi.” Anh ta nhìn về phía Doãn Dương: “Gần đây không phải câu thuê phòng ngay dưới căn hộ của bạn gái sao? Khi nào thì chuyển nhà?”
“Tháng 1 năm sau đi, đến lúc đó dọn nhà sẽ mời các cậu.”
“Tôi cũng không hiểu nổi, cứ ở chung với nhau đi, còn mua thêm phòng làm gì, không tính lăn lộn à?”
Doãn Dương cười: “Cậu chẳng hiểu cái gì cả, cái này người ta gọi là tình thú.”
Trình Hải Lâm khinh thường.
Doãn Dương vẫn trưng nụ cười trên mặt, không có ý tốt nhìn Đỗ Kiêu: "Còn cậu thì sao? Cô nàng đang theo đuổi cậu thế nào rồi?”
Đỗ Kiêu đang thất thần, đột nhiên giật mình: “Ừm, vẫn thế thôi.”
“Nghe nói cô ấy đã dùng phương thức đặc biệt, khẳng định quyền sở hữu cậu ở bệnh viện?”
Nói đến việc này, Đỗ Kiêu vẫn cạn lời: “Cậu im đi.”
“Á à” Doãn Dương cười: “Xem ra đã chạm vào lòng tự trọng đàn ông của cậu?”
Đỗ Kiêu không đáp.
Trình Hải Lâm đã nghe qua Doãn Dương kể việc Đỗ Kiêu được người ta theo đuổi, anh ta đánh giá người trước mặt, nhìn thấy vẻ thất thần chớp nhoáng trên mặt anh, nói: “Giờ còn theo đuổi không? Nếu cảm thấy hợp thì triển đi.”
Đỗ Kiêu ngẫm nghĩ: “Thật ra, tôi không chắc cô ấy có hợp với mình không.”
Có lẽ là bởi vì nghề nghiệp nên bình thường sinh hoạt của Đỗ Kiêu vừa bận rộn lại tẻ nhạt, nếu chọn đối tượng để lập gia đình sau này, anh mong người đó cũng đơn giản giống mình. Mà cô gái Hàn Thiên Âm này quá bốc đồng, không chịu được khuôn phép, tiếp xúc với người nhiệt tình lại suồng sã như thế, anh bị hấp dẫn, đồng thời lại vô thức lo lắng.
“Thích hợp?” Doãn Dương cười: "Đại ca à, cậu suy nghĩ nhiều quá rồi đó, chọn đối tượng kết hôn mới xét đến chuyện hợp hay không. Còn đây chỉ là yêu mà thôi, vui vẻ là được rồi, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì?”
Đỗ Kiêu im lặng
“Chẳng lẽ……” Doãn Dương đột nhiên nhận ra điều gì đó: “Cậu còn chưa đâu vào đâu cả đã nghĩ đến việc kết hôn rồi? Có khi người ta chỉ chơi đùa với cậu mà thôi, không nghiêm túc đâu.”
Nghe xong lời Doãn Dương nói, Đỗ Kiêu đột nhiên cảm thấy thứ cảm xúc kì quái nào đó khiến anh bực bội lạ thường, anh uống uống hết rượu trong ly, không hé răng.
Hôm sau, Đỗ Kiêu vẫn còn nghĩ điều Doãn Dương nói.
Hộp thư đến trong điện thoại còn mấy tin nhắn của Hàn Thiên Âm, chỉ là một vài mẩu chuyện cười, anh vẫn một mực không nhắn lại. Thật ra anh cũng không biết mình đang lảng tránh điều gì.
Mấy ngày nay anh ngủ không được ngon lắm, dẫn tới ban ngày tinh thần không tốt, anh vừa mới pha xong cốc cà phê, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông báo tin nhắn.
Anh tưởng là Hàn Thiên Âm, bình thường đồng nghiệp đều gọi trực tiếp hoặc nhắn wechat, chỉ có cô mới gửi tin nhắn thường.
Một tay anh cầm cốc cà phê, một tay mở khóa điện thoại, thấy người gửi là Chu Nghiêm Minh.
Chu Nghiêm Minh nói: “Mau xem tin tôi vừa tưởi trên weibo! Cậu hot rồi!”
*Đôi lời editor: Xin chào tớ đã quay trở lại rồi đây, cũng lâu lắm rồi hong đăng truyện, chắc các cậu quên tớ lun rồi. Từ giờ tớ sẽ ngày ngày đăng chương cho các cậu nhớ, được hongg. Đừng bỏ tớ nha huhu!