Editor: Alice
Một ngày nọ sau khi tan làm, Đỗ Kiêu đang ngồi trong văn phòng xem bệnh án, đột nhiên chuông báo tin nhắn vang lên.
Hàn Thiên Âm gửi đến một email, bên trong là một file word. Anh tưởng cô gửi tài liệu về dự án, nhưng khi mở ra lại là sơ yếu lý lịch của Hàn Thiên Âm.
Dù có chút nghi hoặc nhưng anh vẫn đọc vài lần.
Đọc xong mới nhắn lại: “?”
Bên kia trả lời: “Đây là sơ lược chung về tôi.”
“Thì?”
“Không phải mỗi khi xin ứng tuyển vào một vị trí nào đó đều cần sơ yếu lý lịch sao? Theo đuổi chú nhỏ cũng chẳng khác là mấy, phải cạnh tranh để giành lấy cương vị, chỉ tuyển những người ưu tú, ai đến trước sẽ được chọn trước.”
Đỗ Kiêu nghe xong có chút khô lời.
Anh lại nhìn sơ yếu lý lịch thêm vài lần, tính toán một chút, phát hiện thật sự 16 tuổi cô đã lên đại học, 19 tuổi sang Mỹ học tiến sĩ, 21 tuổi bỏ học vì lý do cá nhân để về nước, nửa năm sau thi đậu tiến sĩ trường y cũ của anh, hiện đang học tiến sĩ năm thứ 2.
Lúc trước nghe nói cô mới 24 tuổi nhưng việc học đã rất chông gai, hôm nay mới được biết nguyên nhân.
“Cô đi học từ rất sớm?”
“Nhảy rất nhiều rất nhiều cấp.” Cuối cùng gửi một icon mặt cười.
Khóe miệng Đỗ Kiêu giật giật, không đáp lại.
Vài giây sau bên kia lại nói tiếp: “Bởi vậy chú nhỏ à, tôi cũng không phải hạng ngu ngốc đúng chứ, tuyệt đối sẽ không kéo tụt IQ của nòi giống sau này đâu.”
Đỗ Kiêu mỉm cười, ngón tay dừng trên màn hình điện thoại, rất lâu không trả lời.
Một lúc sau tiếng tin nhắn lại vang lên.
“Còn nữa,...tôi cũng rất khá, sau này đưa ra ngoài đảm bảo không làm anh mất mặt.”
“...”
“Dáng người cũng không tệ, nếu cần tôi có thể cho anh biết số đo ba vòng.”
“Không cần.”
Thế là quá đủ tự tin rồi.
Ngồi thêm một lát, Đỗ Kiêu lại mở sơ yếu lý lịch của Hàn Thiên Âm ra xem.
Phần cuối sơ yếu lý lịch là một tấm ảnh của cô, có lẽ được chụp vào lúc cô xuất ngoại. Cô đứng trên phà, phía sau là tượng nữ thần tự do cầm bó đuốc, ánh mắt cô nhìn thẳng vào ống kính, khuôn mặt tràn đầy hơi thở thanh xuân.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại bấm lưu ảnh.
Đang xem điện thoại thì đột nhiên bị ai đó vỗ vai một cái, ngẩng đầu lên mới phát hiện là Chu Nghiêm Minh, bên cạnh là đồng nghiệp Tiểu Triệu.
“Có việc gì không?” Đỗ Kiêu hỏi.
“Không có gì”, Chu Nghiêm Minh cười nói: “Lúc chúng tôi đến thì thấy cậu mặt mũi hớn hở, muốn vào hỏi thăm cậu đang làm gì mà vui thế.”
“Không làm gì hết.” Đỗ Kiêu tắt máy.
“Không làm gì á?” Chu Nghiêm Minh quay đầu hỏi người bên cạnh: “Tiểu Triệu, vừa nãy tôi thấy trong máy có ảnh chụp của con gái, cậu có thấy không?”
Tiểu Triệu thật thà gật đầu: “Có.”
Đỗ Kiêu không nói gì.
“Có phải cô bệnh nhân xinh đẹp lúc trước được cậu khám?”
“...”
“Hay là cô y tá đưa cơm trưa cho cậu ở tầng dưới?”
“...”
“Tôi biết rồi, nhất định là con gái của viện trưởng Tôn.”
“...”
Chu Nghiêm Minh vỗ vai anh, nói ẩn ý: “Ai cũng được hết, chỉ là thấy cậu cuối cùng cũng thông suốt, với tư cách là tiền bối, tôi rất vui.”
Đỗ Kiêu im lặng một lát rồi kéo tay Chu Nghiêm Minh đang đặt trên vai mình ra, nhàn nhạt đáp lại: “Tan làm rồi, tôi đi trước, các anh cứ trò chuyện đi.”
Quay lại Hàn Thiên Âm, sau lần gặp Đỗ Kiêu đó, trong lòng cô tựa như bị mèo cào, ngứa ngáy đến khó chịu.
Lúc đầu cô cho rằng cảm xúc của mình với Đỗ Kiêu chỉ nhất thời là “t*ng trùng lên não”, đến bây giờ mới nhận ra mình “t*ng trùng lên não” liên tục.
Ngày hôm sau, cô phải vắt óc suy nghĩ xem nên dùng lý do gì để hẹn Đỗ Kiêu. Nếu dùng lý do liên quan đến dự án, có phải hơi hèn hạ không?
Suy đi nghĩ lại, cuối cùng cô đành nhắn: “Chú nhỏ, cuối tuần này rảnh không?”
“Chuyện gì?”
Cô thành thật nói: “Muốn hẹn chú đi ăn cơm.”
Bên kia nhắn lại rất phũ: “Không rảnh.”
Được rồi.
“Vậy cuối tuần sau thì sao?”
“Không rảnh.”
“Tuần sau nữa?”
Anh không trả lời.
Xem ra con đường tán đổ Đỗ Kiêu còn rất dài.
Lúc Hàn Thiên Âm đang buồn rầu thì đột nhiên nhận được điện thoại của Tư Phi đang đi công tác ở xa.
Giọng cô nàng có chút kích động: “Thiên Âm, hôm qua mình mới biết một chuyện động trời.”
“Chuyện gì?”
“Nhà Doãn Dương ý, cực cực kì giàu luôn.”
Hàn Thiên Âm còn tưởng chuyện gì kinh khủng lắm: “Nhà cậu cũng rất giàu nha, Tư tiểu thư.”
“Cấp bậc giàu không hề giống nhau.” Tư Phi dừng một chút: “Lần này không phải mình đi giúp mẹ đàm phán một cái hợp đồng sao, bên A chính là công ty con của Doãn Dương, cậu đã nghe đến công ty công nghiệp Hưng Dương bao giờ chưa? Mấy năm nay phất lên như diều gặp gió, nó đã trở thành công ty tiên phong của ngành rồi.”
Hàn Thiên Âm nghĩ ngợi, nói: “Chưa từng nghe qua.”
Cô rất mù mờ mấy vấn đề này, đây cũng là lý do cô không chọn con đường kinh doanh giống bố. Thật ra cô giống với mẹ hơn, từ đời ông cố của mẹ đã là học giả, cô chính là truyền nhân của dòng họ nghiên cứu khoa học.
Cô nghĩ một lát lại hỏi: “Vậy doanh nghiệp nhà Doãn Dương kinh doanh những gì?”
“Rất nhiều…, giấy vệ sinh, giấy ăn, băng vệ sinh, nước thải độc, còn có...áo mưa.”
Xem ra anh ta là phú nhị đại.
“Vậy...cậu tính thế nào?”
“Thật ra mình cũng chẳng có ý tưởng gì, đi bước nào hay bước đó thôi.” Cô nàng dừng một chút: “Mình chợt nhớ đến vài chuyện trước kia, cảm thấy anh ấy cực giống tổng tài bá đạo.”
“Ví dụ?”
“Ví dụ như…” Tư Phi đang nghĩ ngợi, đột nhiên lên tiếng: “Đúng rồi, lúc trước Doãn Dương cũng định mua nhà tại tiểu khu chúng ta, vốn mua căn đối diện với mình, nhưng ra giá thế nào chủ nhà cũng không bán. Vừa hay căn bên cạnh nhà mình đang rao bán, sau đó anh ấy cũng liên hệ thử.”
“Mua không?”
“Mua.”
Hàn Thiên Âm nghe xong, nói đùa: “Hay là hai chúng ta đổi nhà đi? Hai nguời có thể thông cửa bên trong, buổi tối sang sưởi ấm cho nhau.”
Tư Phi sững sờ, một lát sau mới nói: “Đầu óc cậu quá đen tối rồi, chúng mình là quan hệ nam nữ thuần khiết được chưa?”
Hàn Thiên Âm lại càng trêu: “Ý mình là...nếu nhà cậu thiếu đồ gì, mà nhà anh ta lại vừa hay có cái đó, cậu có thể sang mượn đỡ, dù sao cũng chẳng mất cái gì.”
“Hàn Thiên Âm...cậu đủ rồi nhé!”
Hàn Thiên Âm chỉ cười.
Vài hôm sau Tư Phi về nhà, buổi tối mời Hàn Thiên Âm lên nhà ăn cơm, Doãn Dương cũng ở đó.
Ba người ngồi quanh một bàn ăn nhỏ, phía trên bày bao nhiêu sơn hào hải vị. Ở giữa là gà hầm đông trùng hạ thảo cách thủy và chân gà teriyaki do bảo mẫu nhà Tư Phi mang tới, còn mấy món khác do chính cô nàng nấu. Doãn Dương vừa ăn vừa tấm tắc: “Xem ra mẹ anh nói không sai, em quả là hiền thê.”
Tuy khá đắc ý với lời khen của anh, nhưng Tư Phi vẫn bắt được trọng điểm câu nói: “Mẹ anh?”
“Không phải lần này em với mẹ đi đàm phán hợp đồng à?”
Không sai, nhưng mà…
“Anh nói chuyện chúng ta cho ba mẹ rồi?”
“Đương nhiên.” Anh dừng một chút mới nhận ra điều gì đó, hỏi: “Không phải chứ, chuyện chúng ta yêu nhau em vẫn chưa nói cho người nhà?”
Ánh mắt Tư Phi hơi trốn tránh, nghĩ ngợi rồi mới tránh nặng tìm nhẹ: “Gì mà chúng ta yêu nhau, em còn chưa đồng ý cơ mà.” Thấy Doãn Dương nhíu mày, Tư Phi nhanh chóng đánh trống lảng: “Đúng rồi, gần đây Hàn Thiên Âm đang theo đuổi Đỗ Kiêu, anh có thể tiết lộ chút tin mật không?”
Hàn Thiên Âm cảm thấy có chút oan uổng, sao lại đá sang cô rồi.
Doãn Dương có vẻ tức giận với lời vừa rồi của Tư Phi, vẻ mặt vui vẻ ngày thường nay có chút hờn dỗi. Tư Phi dỗ dành gắp cho anh một cái chân gà.
“Được rồi, được rồi, tinh hoa đều cho anh cả.”
Nửa phút sau Doãn Dương mới hòa hoãn một chút, anh ta nhìn Hàn Thiên Âm, suy nghĩ vài giây mới nói: “Xem xét dũng khí của cô muốn chơi hard level, tôi đây vì lòng tốt mới giúp cô đấy. Cô muốn biết điều gì?”
Hàn Thiên Âm ngớ ra, hard level?
Cô lắc đầu, điều gì cần biết cũng biết cả rồi, chỉ nói: “Không có gì đặc biệt muốn biết cả.”
Tư Phi chen vào: “Mình có thể hỏi không?”
Hàn Thiên Âm: “...”
“Lúc ở làng du lịch ấy, Đỗ Kiêu nói không biết mình thích nam hay nữ, rốt cuộc câu chuyện đằng sau là gì?”
Doãn Dương cũng đoán cô sẽ hỏi điều này, anh bật cười, nói qua về việc xem phim con heo năm đó. Nghe đến đoạn Đỗ Kiêu xem xong thì nôn thốc nôn tháo, từ đó mà sinh ra ám ảnh với chuyện nam nữ, Tư Phi đã cười đến xỉu up xỉu down: “Đùa à, không nhận ra Đỗ Kiêu lại ngây thơ đến vậy đó!”
Hàn Thiên Âm cũng buồn cười, ngây thơ ư...hình như là ngây thơ thật.
Tư Phi lại hỏi: “Vậy chuyện đi gay bar là thế nào?”
“À,” Doãn Dương cười: “Thật là lần đó là bị bạn lừa. Hôm đó anh đi cùng với cậu ấy, sau đó một tên gay khá đẹp mắt không biết ở đâu ra bắt chuyện quấy rối, kết quả bị cậu ta đánh cho bầm dập.”
“Bị quấy rối á?”
“Ừ.” Doãn Dương nói: “Tên đó lúc ở đồn công an còn tìm đủ mọi cách để lấy được phương thức liên lạc của cậu ấy, quấy nhiễu một hồi, khiến cậu ấy phát tởm luôn.”
“Vậy nên...anh ấy không thích nam, không thích nữ, cứ cô độc lạnh lẽo sống tới bây giờ?”
“Sao lại lạnh lẽo cô độc được, không phải còn có anh sao?”
“Hứ.” Tư Phi khinh thường.
Hàn Thiên Âm vừa nghe hai người nói chuyện, vừa cúi đầu nhắn tin cho Đỗ Kiêu.
Đã tám giờ tối, vì hôm nay có ca mổ nên Đỗ Kiêu về muộn hơn mọi khi một chút. Anh rời khỏi khoa ngoại, đang chuẩn bị tới bãi đỗ xe thì nhận được tin nhắn của Hàn Thiên Âm, bên trong chỉ có một câu ngắn ngủn: “Chú nhỏ, chú đáng yêu ghê.”
Thật là khó hiểu.
Nhưng kì lạ thay, Đỗ Kiêu cảm thấy bao mệt mỏi trong người đều tan biến hết. Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm mùa hạ, trên nền trời đen kịt rực rỡ những ánh sao, không khí trong lành mát rượi.
Sau mười ngày kể từ lần cuối gặp Đỗ Kiêu, Hàn Thiên Âm cảm thấy mình khá kì lạ, trích nguyên lời Tư Phi nói là “giống như mấy ngày không uống thuốc.”
Bởi vậy cô đã làm một việc rất khác với mình.
Bữa tối hôm đó cô chạy tới phòng làm việc của Đỗ Kiêu. Đang giờ tan làm nên phòng bác sĩ vô cùng náo nhiệt, Đỗ Kiêu và một thực tập sinh trẻ khác đang ngồi cạnh chiếc bàn lớn ở chính giữa nói chuyện với người nhà bệnh nhân. Năm sáu người cả nam nữ già trẻ đều nhìn Đỗ Kiêu đầy mong đợi, anh cầm bệnh án trên tay kiên nhẫn giải thích cho họ hiểu.
Lúc này, từ anh tỏa ra khí chất vô cùng ưu nhã, thong thả, nghiêm túc mà chuyên nghiệp. Hàn Thiên Âm đứng ngoài cửa cũng bất tri bất giác ngắm nhìn những mười phút.
Đến khi có y tá đi ngang qua hỏi: “Cô có cần giúp gì không?”
“Không có gì.”
Lúc này Hàn Thiên Âm mới nhận ra hành động khác thường của mình, lôi điện thoại ra nhìn đã là 6:30, cô nghĩ chắc anh không thể xong việc luôn được nên quyết định xuống nhà hàng dưới tầng ăn lót dạ.
Thật ra Hàn Thiên Âm không đói lắm, sau khi ăn hết hai phần sủi cảo hấp ở tiệm tạp hóa cũng đã hơi ngang dạ. Lúc trở về mới nhớ ra vừa rồi Đỗ Kiêu bận như vậy chắc là không có thời gian ăn cơm, bởi vậy cô đến cửa hàng ăn nhanh đối diện đường cái mua cho anh một suất cơm canh.
Lúc cô quay lại phòng bác sĩ một lần nữa, Đỗ Kiêu đang thảo luận bệnh án với một nhóm nghiên cứu sinh, ngồi bên cạnh còn có một vị giáo sư đứng tuổi, có lẽ là cấp trên của anh. Hàn Thiên Âm ngắm say mê đến nỗi đi vào văn phòng lúc nào không biết. Sau đó cô nhẹ nhàng đặt cơm hộp lên bàn làm việc rồi rời đi.
Cô ngồi chờ ở ghế dài của khu bệnh nhân, muốn chờ đến khi anh hết bận. Cô định nhắn tin nhắc nhở Đỗ Kiêu ăn cơm, nhưng có lẽ do quá mệt mỏi nên đã ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Lúc mở mắt ra đã là 9:30, cô mở khóa điện thoại, phát hiện màn hình vẫn đang dừng ở khung chat với dòng tin đã soạn chưa được gửi đi.
Trong đầu cô chợt xuất hiện ý nghĩ, không lẽ Đỗ Kiêu đã rời đi rồi. Cô quan sát xung quanh, phát hiện mình đang ngồi trên ghế đối diện cửa lớn bệnh viện, nếu Đỗ Kiêu đi qua hẳn là sẽ nhìn thấy cô.
Cô nghĩ ngợi rồi nhìn ngó xuyên qua cửa kính ngăn cách vài lần. Từ rất xa, bóng hình mặc áo blouse trắng quen thuộc vừa lúc đi từ văn phòng về phía sâu trong hành lang.
Xem ra anh vẫn chưa về nhà.
Lúc này cửa đã khóa, cô đập cửa nhưng chẳng ai chú ý đến. Lúc cô thấy chiếc chuông điện tử phía trên cửa thì bóng dáng đó đã biến mất ở cuối hành lang.
Nửa phút sau, y tá phát hiện ra cô đi tới, nói qua chuông điện tử: “Thời gian thăm bệnh chỉ giới hạn đến chín giờ tối, mời cô quay lại vào hôm sau.”
“Tôi tìm Đỗ Kiêu.”
Y tá cách cửa kính nhìn cô thêm một chút mới nói: “Cô...để tôi hỏi bác sĩ Đỗ ạ.”
Việc trong phòng bệnh đã được xử lý ổn thỏa, Đỗ Kiêu trở lại phòng trực ban, mở laptop lên, chuẩn bị qua đêm ở đây.
Không lâu sau vang lên tiếng đập cửa.
“Mời vào.”
Một y tá chần chừ bước vào.
“Giáo sư Đỗ, có người tìm anh, có nên cho vào không ạ?”
“Người nào?”
“Là nữ, cao tầm một mét sáu lăm, rất xinh đẹp, mặc váy đen.”
Trong đầu Đỗ Kiêu lập tức hiện ra hình ảnh Lâm Hiểu Đàn buổi sáng cầm bệnh án đến xin được vào viện, còn chỉ đích danh anh làm bác sĩ chữa trị. Lúc đấy ánh mắt mê đắm của cô ta nhìn anh không hề che dấu, khiến anh cảm thấy thật mệt não.
Tuy dùng lý do “không còn giường bệnh” để từ chối yêu cầu vô lý của cô ta nhưng có vẻ như đối phương vẫn chưa tắt hy vọng, buổi chiều nhắn cho anh cả chục tin nhắn, nói nhăng nói cuội, chẳng biết cô ta muốn gì.
Chẳng lẽ buổi tối cũng không được yên?
Anh nhíu mày: “Họ Hàn?”
Anh nhớ trên thẻ căn cước của cô ta là họ này, tuy nhiên anh vẫn quen gọi cô ta giống như lần đầu nghe từ Hàn Thiên Âm, Lâm Hiểu Đàn.
Y tá nghĩ lại: “Đúng, hình như là họ này.”
“Hàn Hiểu Đàn?"
“Ừm...có lẽ.”
Đỗ Kiêu lạnh lùng nói: “Nói cho cô ta rằng tôi đang bận, không tiếp.”
“Được ạ.”
Hàn Thiên Âm vẫn đứng chờ ngoài cửa, đèn hành lang đã tắt, gió lùa qua từ khe cửa mát lạnh. Đèn thang máy cũng đã tắt, trong không gian tối tăm chỉ còn ánh sáng duy nhất từ con số màu đỏ lập lòe của thang máy.
Không lâu sau, y tá hồi đáp cô qua chuông điện tử: “Rất xin lỗi, bác sĩ Đỗ hiện đang bận, không thể gặp cô.”
Hàn Thiên Âm nghe xong có chút chán chường, từ chối cũng thật phũ phàng ghê.
Cô không cam lòng ngồi xuống ghế, nhắn tin cho Đỗ Kiêu: “Chú nhỏ, sao chú lại vô tình với tôi như thế?”
Không lâu sau đối phương trả lời lại toàn dấu chấm hỏi.
“Sao lại nhốt tôi bên ngoài ><”
Nửa phút sau, bên kia nhắn lại: “Đợi tôi một chút.”
Hàn Thiên Âm sững sờ, không hiểu anh bảo cô chờ cái gì, còn đang ngây ngốc thì đã thấy bóng dáng quen thuộc chạy ra từ hành lang.
Cửa kính được mở ra, một tay anh nắm lấy tay vịn cửa, thân thể hơi nghiêng về phía cô, vẻ mặt dịu dàng hiếm có.
“Hóa ra là cô.”
Hàn Thiên Âm vốn đang bị nhan sắc khuynh đảo chúng sinh của anh hớp hồn, một lúc sau mới cảm thấy có gì không đúng.
“Chú nhỏ à, hóa ra tôi còn nhiều đối thủ cạnh tranh đến vậy.”
Đỗ Kiêu nhoẻn miệng cười, không đáp lại, giữ cửa đến khi Hàn Thiên Âm đi vào rồi đóng lại.
Màn đêm buông xuống, trong bệnh viện rất yên tĩnh, đèn phòng bệnh đã tắt, chỉ còn ánh đèn lạnh tanh từ phòng y tá. Cô ý tá vừa rồi nhìn hai người với vẻ tò mò.
Thỉnh thoảng trong phòng bệnh vang lên vài tiếng ho khan.
Hàn Thiên Âm theo Đỗ Kiêu vào phòng trực ban, đột nhiên cảm thấy tim đập điên cuồng trong lồng ngực.
“Chú nhỏ, không hiểu sao tôi cảm thấy ở bệnh viện vào ban đêm thật kích thích quá đi.”
Đỗ Kiêu không nói gì.
Vào phòng trực ban, Đỗ Kiêu thuận tay đóng cửa lại, ngồi xuống giường ngước mắt nhìn cô: “Vậy cô tìm tôi có việc gì không?”
Hàn Thiên Âm hậm hực: “Nếu tôi nói tôi mang cơm tối đến cho anh, anh sẽ cảm động sao?”
“Cơm tối?”
Nói đến đây Hàn Thiên Âm đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nhanh chóng chạy sang phòng bác sĩ. Sau đó thất vọng khi phát hiện hộp cơm tối mình mang đến vẫn nằm im ở đó.
Cô mang hộp cơm đến trước mặt Đỗ Kiêu.
“Cái này này.”
Đỗ Kiêu không nói gì.
“Trên bàn để hộp cơm to như vậy mà các anh cũng không quan tâm là của ai sao?” Cô nhớ rõ mình còn để lại một tờ giấy mà.
Anh tiếp tục nhìn cô.
“Haiz, anh ăn tối rồi đúng không.”
Đỗ Kiêu im lặng, một lát sau mới nói: “Có thể để ăn đêm.”
“Thôi nó nguội mất rồi, để tôi cho mèo hoang ăn vậy.”
“...”
Sau đó hai người cũng không lấn cấn thêm về vấn đề này nữa. Hàn Thiên Âm thấy Đỗ Kiêu không nói gì, tự mình tìm ghế ngồi xuống.
“Vậy ngoại trừ việc đưa cơm cho tôi, còn việc gì khác không?”
“Còn muốn đến gặp chú nhỏ nữa nha.”
Đỗ Kiêu câm nín.
Hàn Thiên Âm nói ra tâm tư trong lòng mình: “Chẳng hiểu sao không được nhìn thấy anh giống như không được uống thuốc vậy.”
Đỗ Kiêu mỉm cười: “Cô không có bệnh mà, phải uống thuốc gì bây giờ.”
“Có chứ…,” Hàn Thiên Âm nói: “Đáng tiếc anh sẽ không chữa trị…”
Đỗ Kiêu nghe vậy, nhoẻn miệng cười yếu ớt, vài giây sau mới phản ứng lại mình đã bị người ta đưa vào tròng từ lúc nào. Anh dừng một chút, nói lảng sang chuyện khác.
“Muốn uống nước không?”
“Có.”
Đỗ Kiêu đứng dậy rót nước cho Hàn Thiên Âm, nghe thấy cô nói: “Tôi muốn thêm đá.”
“Không có đá, chỉ có nước ấm.”
“Tôi muốn lạnh cơ.”
“Chỉ có nước ấm.”
“...” Hàn Thiên Âm hơi bất ngờ: “Không phải chứ, bệnh viện các anh lớn như vậy mà nước đá cũng không có?”
Đỗ Kiêu đưa cốc nước cho Hàn Thiên Âm: “Có nước uống là tốt rồi, còn đòi hỏi nhiều.”
Hàn Thiên Âm có thể cảm nhận được giọng nói anh dịu dàng đi thấy rõ, cô cười tủm tỉm.
“Tôi đang quan tâm đến chất lượng sinh hoạt của nhân viên y tế nha.” Nói xong, cô quét mắt xung quanh một lượt: “Đến tủ lạnh cũng không có, nếu các anh muốn uống nước lạnh cũng phải chạy xuống mua sao?”
“Chúng tôi có thể không uống nữa.”
“Đồ ăn cũng không thể mang đến? Để bên ngoài sẽ bị thiu đó.”
“Không ai rảnh mang đồ ăn đến đây đâu.”
“Vậy còn bạn gái anh thì sao, ví dụ bạn gái mang đồ này nọ đến cho anh.”
“Tạm thời không có bạn gái để làm chuyện này.”
Hàn Thiên Âm có chút đồng cảm với anh, nói: “Chú nhỏ, các anh đáng thương thật đấy.”
Đỗ Kiêu đúng là không phản bác được.
Vài hôm sau, cũng là cuối tuần, Đỗ Kiêu vừa kết thúc ca mổ trở về văn phòng thì thấy đồng nghiệp Tiểu Triệu cầm cốc nước từ trong phòng đi ra, nói với anh: “Cảm ơn Đỗ ca nhé.”
Lời cảm ơn này thật kì quặc, bởi vậy anh không đáp lại.
Một lát sau, một đồng nghiệp khác lại đi tới gật đầu với anh: “Đỗ ca, cảm ơn rất nhiều nha.”
Anh đơ ra vài giây, lúc này mới cảm thấy có gì sai sai.
“Có chuyện gì vậy?”
“Nhờ cậu mà cuối cùng chúng tôi cũng được uống nước đá.”
Đỗ Kiêu hơi khó hiểu, nhìn theo hướng đồng nghiệp chỉ, thấy trong góc phòng đặt một bình lọc nước nóng lạnh.
“Sáng nay có một cô gái chạy tới tìm y tá trưởng, cô ấy nói rất sùng bái nhân viên y tế chúng ta, cảm thấy chúng ta làm việc quá cực khổ nên muốn tặng một bình lọc nước và tủ lạnh để nâng cao chất lượng sống của chúng ta.”
“Chẳng phải bệnh viện không cho phép tự tiện nhận đồ sao?” Đỗ Kiêu hỏi.
Tâm trạng của vị đồng nghiệp này rất tốt, nói chuyện mà mặt mày hớn hở: “Đúng vậy, lúc đầu y tá trưởng không đồng ý đâu, cô gái kia phải tìm gặp viện trưởng. Không biết cô ấy nói gì với viện trưởng, cuối cùng còn phải viết giấy làm chứng hai thứ đồ này bệnh viện chỉ mượn, chủ nhân vẫn là cô ấy.”
“Sau đó viện trưởng mới cho người ta mang hai thứ đồ đến.” Đồng nghiệp vui cười hớn hở: “Lúc nhân viên đến đây lắp máy lọc nước, chúng tôi đều ở đây cả. Chủ nhân bình lọc nước là một cô gái xinh đẹp cực kì, chúng tôi nói cảm ơn cô ấy, cậu đoán xem cô ấy nói gì?”
Đỗ Kiêu nhíu mày, trong lòng đã có dự cảm không lành.
“Cô ấy nói chúng tôi phải cảm ơn anh.” Đồng nghiệp cười: “Sau đó tôi nghe A Mỹ nói, ngày đó lúc anh còn ở tuyến đầu, cô ấy đã tới tìm anh. Ôi, Đỗ ca thật là hạnh phúc!”
Đồng nghiệp nói xong mới nhận ra toàn thân Đỗ Kiêu tỏa ra áp suất cực kì thấp, biểu cảm cũng không được vui lắm, bởi vậy anh ta ngượng ngùng rời đi.
Trong lòng Đỗ Kiêu lúc này vô cùng phức tạp, không hề vui vẻ với hành động đường đường chính chính của cô chút nào, không phải tức giận, chỉ là trong lòng có cảm giác kì lạ khó diễn tả.
Anh lấy điện thoại ra, nhắn cho Hàn Thiên Âm một tin cộc lốc: “Mang những thứ đó về đi.”
Cô gửi lại một icon mặt cười: “Cũng không phải chỉ cho riêng chú nhỏ dùng, dựa vào cái gì mà bắt tôi lấy về?”
Sao cô có thể nhanh mồm nhanh miệng như vậy cơ chứ.
“Vậy tại sao còn bảo bọn họ cảm ơn tôi?”
“Bởi vì chú là chú nhỏ của tôi, là người thân thiết với tôi hơn cả.”
Đỗ Kiêu không biết nên nhắn lại cái gì, chỉ cảm thấy cô gái này càng ngày càng khoa trương.
Sáng thứ hai đi làm, trong thang máy anh gặp được mấy bác sĩ khoa khác, trong đó có một người là bạn thời đại học, tên Trần Dược, làm ở khoa lồng ngực.
Bạn học cũ vỗ vai Đỗ Kiêu: “Nghe nói khoa các các cậu có thêm mấy đồ gia dụng tiện lợi? Chất lượng làm việc chắc cũng tăng không ít nha.”
Đỗ Kiêu nhíu mày: “Sao cậu biết?”
“Hôm trước y tá trưởng khoa tôi gọi cho y tá trưởng khoa cậu, hỏi có người tặng bình nước với tủ lạnh phải không. Sau này mới biết người tặng nhằm vào cá nhân cậu.”
Đỗ Kiêu trầm mặt không nói gì.
Trần Dược lại vỗ vai anh: “Hiện giờ cả cái khoa ngoại này đều hâm mộ cậu đấy, được một đại gia theo đuổi thật là tốt số.”
“...”
Về việc tặng bình nước cho khoa Đỗ Kiêu, Hàn Thiên Âm cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ rằng thời tiết này rất nóng, mỗi ngày Đỗ Kiêu phải làm việc khổ cực như vậy nhưng ngay cả nước cũng không thể uống cho ngon, nghe thật sự rất đau lòng. Mua một máy lọc nước và một cái tủ lạnh cũng không quá phiền phức nên cô nghĩ là làm luôn.
Về phần người khác thấy thế nào, cô hoàn toàn không để tâm.
Nhưng Đỗ Kiêu không hài lòng với việc này lắm, cụ thể biểu hiện rất rõ, rõ ràng lúc trước trả lời tin nhắn của cô thân thiết, giờ lại tỏ ra xa cách… Còn nữa, đôi khi cô nhắn cho anh cái gì, hơn nửa ngày anh mới nhắn lại một tin cộc lốc, giống như quyết tâm muốn giữ khoảng cách với cô vậy.
Là do hành động thiếu suy nghĩ của cô mang đến phiền phức cho anh sao?
Hàn Thiên Âm vốn đang ủ rũ, đột nhiên lại nhảy ra một việc khiến cô mệt não.
Hôm đó, cô nhận được một tin nhắn.
“Từ khi chia tay đến giờ em sống ổn chứ?”
Là thằng cha Justin.
Hàn Thiên Âm định không trả lời lại, nhưng sau đó vẫn nhắn: “Khá ổn.”
“Có rảnh gặp nhau không?”
“Có rảnh, nhưng không gặp.”
“Em thật sự chẳng thay đổi chút nào.”
Hàn Thiên Âm không thèm trả lời.
Kết quả chiều hôm đó cô vừa đi từ sở nghiên cứu ra thì thấy một người đàn ông đứng chờ dưới gốc cây hòe trước cửa.
Có lẽ do lâu lắm rồi không gặp nên cô cảm thấy có chút lạ lẫm. Vóc dáng anh ta vô cùng cao lớn, tầm một mét chín, so với hai năm trước còn cao hơn một chút. Anh ta mặc bộ quần áo thể thao màu xám nhạt, ôm khít lấy cơ ngực rắn chắc và bờ vai rộng lớn, đôi mắt ôn nhu nhìn cô chăm chú.
Đột nhiên nhìn thấy Justin khiến Hàn Thiên Âm có chút ngỡ ngàng. Cô còn chưa kịp phản ứng thì người bên kia đã đi tới.
Khoảnh khắc anh ta tiến lại gần, Hàn Thiên Âm cảm thấy ánh mặt trời đều bị chắn lại. Cô nhìn thân hình cao to trước mắt, dù hôm nay cô mang giày cao gót nhưng vẫn cảm thấy chiều cao bị áp đảo.
Cô chợt nghĩ, không hiểu sao trước đây mình có thể kết bạn với tên này nhỉ?
“Justin.” Cô gọi.
“Đã về nước rồi, em cứ gọi thẳng tên anh đi.”
“Trình Hải Lâm, nếu tôi nhớ không lầm.”
Anh ta mỉm cười.
“Lão Chu nói cho anh biết chỗ này sao?”
Anh ta không đáp, chỉ nói: “Đi ăn tối thôi. Đúng rồi, không phải trước kia em nói gần trường cũ có quán làm món cá kho rất ngon sao? Chúng ta đi ăn.”
“Trình Hải Lâm”, Hàn Thiên Âm nhẹ nhàng thở dài: “Anh tới tìm tôi có việc gì không, cứ nói hết ở đây đi, không cần đi ăn cơm đâu.”
Người trước mặt hình như không hề bị thái độ lạnh lùng của cô làm nản lòng: “Em sao thế, tính lật mặt à? Lúc em ở nhờ nhà anh ở Mỹ đã từng nói sẽ mời anh đi ăn cá kho để báo đáp mà.”
“...” Đúng là thế thật.
“Em định kéo dài bữa cơm này đến bao giờ?”
Hàn Thiên Âm tức giận: “Tôi cho anh tiền nhé, tự đi một mình không được à?”
“Anh không đồng ý.” Trình Hải Lâm cười với cô, chính là nụ cười tiêu chuẩn chói như ánh mặt trời: “Hàn Thiên Âm, đây là lời ước định của chúng ta.”
Cuối cùng Hàn Thiên Âm đành phải đồng ý ăn bữa cơm này, chỉ là trước lúc ăn hỏi thêm một câu: “Ngoại trừ laptop với cá kho, tôi còn thiếu nợ anh cái gì nữa không?”
Trình Hải Lâm cười không đáp.
Người Mỹ gốc Hoa thường rất ít ăn cay, nhưng Trình Hải Lâm là ngoại lệ. Lúc còn ở Mỹ, Hàn Thiên Âm vẫn còn chưa quen với cuộc sống ở đây, cả phòng thí nghiệm chỉ có hai người là người Trung Quốc, Trình Hải Lâm đã đưa cô đi ăn khắp các quán Tàu ở đây.
Khi đó cô tưởng vị tiền bối này thật là tốt bụng, suýt nữa rới vào lưới tình, may mắn thay cô kịp thời phát hiện ra anh ta chỉ thích vẻ bề ngoài của cô thôi. Trong suốt bữa cơm, Hàn Thiên Âm không được vui cho lắm, còn Trình Hải Lâm đã quá hiểu tính cô, không hề tức giận, chỉ tìm chuyện để nói: “Sau khi về nước em sống thế nào?”
“Tốt lắm.” Hàn Thiên Âm cười có lệ: “Anh xem, không phải tôi ăn đến béo trắng cả ra đây hả?”
Anh ra nói: “Em còn có thể ăn nhiều hơn chút nữa.”
“Xin lỗi nhé, ăn nhiều cũng vô dụng. Có tuổi rồi, nhiều chỗ cũng chả mập hơn được, chắc là không thỏa mãn nổi thú vui biến thái của ai đó đâu.”
Đột nhiên bị kháy đểu như vậy, Trình Hải Lâm tối sầm mặt lại, môt lát sau mới nói: “Em vẫn còn để tâm chuyện đó?”
“Làm gì có…,” Hàn Thiên Âm tỏ vẻ dửng dưng: “Chỉ là nhớ rất rõ mà thôi.”
Trình Hải Lâm không biết cảm xúc trong lòng lúc này là gì nữa.
Thật ra sau sự cố đó anh đã giải thích với cô rất nhiều lần. Thấy bạn thân đặt biệt danh cho crush anh ta cũng phản đối, thậm chí anh ta còn cho cô xem ảnh cap màn hình đoạn chat anh ta khuyên bảo bạn mình không nên dùng biệt danh “nữ thần ngực bự” để buôn dưa. Nhưng khoảng cách giữa tình bạn và đạo đức đôi khi lại chó tha thế đấy, chỉ cần buột miệng thô tục một câu thôi thì đến mình cũng bị cuốn theo.
Anh ta nghĩ lại chuyện đó, mở miệng nói: “Thật ra anh vẫn muốn nói lời xin lỗi em.”
Hàn Thiên Âm lấy muôi múc rau trong nồi: “Câu này anh nói nhiều lắm rồi.”
Đôi khi nói xin lỗi là một chuyện, còn người được xin lỗi có chấp nhận không lại là một chuyện khác.
“Không, anh muốn xin lỗi vì những việc sau đó anh làm.” Anh ta nhìn Hàn Thiên Âm: “Khi đó anh nghe thấy em muốn bỏ học về nước, anh đã quá kích động. Anh bực bội với em nên mới hồ đồ như vậy, không ngờ việc kiện em ra tòa lại công kích em, mang đến phiền phức cho em.”
Nghĩ lại, anh ta đã hồ đồ nhiều lắm.
Lúc đấy cứ như bị tàu hỏa nhập ma vậy.
Sau hôm biết tin Hàn Thiên Âm làm thủ tục thôi học, anh ta đã gửi một file hồ sơ cho giáo viên của cô, nói rằng sở dĩ cô nghỉ học vì xảy ra chút xích mích nhỏ với anh ta, mong giáo viên có thể giữ cô lại. Nhưng giáo viên cũng không giữ nổi, anh ta lại gửi email cho hơn nửa số sinh viên có quan hệ tốt với cô với nội dung tương tự. Thậm chí anh ta còn gửi email cho chủ nhiệm khoa, mong chủ nhiệm có thể khuyên Hàn Thiên Âm không nên vì cảm tính mà bỏ lỡ tương lai tươi đẹp phía trước. Và cũng từ đó, cả trường đều câu chuyện 18+ giữa hai người.
Thật ra lúc đó, Trình Hải Lâm chỉ có một mong muốn.
Anh ta mong Hàn Thiên Âm có thể cho mình chút thời gian để giải thích, hoặc chậm rãi chứng minh cho cô thấy. Để tranh thủ cơ hội, anh ta thậm chí chỉ vì cái laptop mà kiện cô ra tòa. Cũng nhờ đó anh ta mới biết được, loại kiện cáo nhỏ lẻ này chẳng ảnh hưởng gì đến quá trình về nước của cô.
Cô vẫn về nước đúng hạn, từ nay về sau hai người ân đoạn nghĩa tuyệt.
Hai tuần sau, anh ta nghe được từ Chu Nghiêm Minh rằng em gái cô qua đời, bố cô cũng lâm bệnh nặng. Không lâu sau, anh ta mới biết tất cả mọi người quen cô chẳng ai có thể liên lạc được với cô. Nghe được tin cô tinh thần cô suy sụp, anh ta cảm thấy lòng mình cũng tan nát theo.
Cho đến giờ, anh ta vẫn mang một nỗi niềm không cam lòng đầy day dứt.
Hàn Thiên Âm không thèm nhìn, chỉ nói: “Nhắc lại mấy thứ buồn tẻ này làm gì?”
Trình Hải Lâm yên lặng, đôi mắt trong trẻo chứa những suy nghĩ phức tạp, sau một hồi do dự mới nói: “Thiên Âm, em biết lần này anh về nước vì cái gì mà.”
Là một câu trần thuật.
Hàn Thiên Âm nghe xong, thong thả buông đũa. Nghĩ lại từ nãy đến giờ mình ăn cũng khá nhiều rồi, cô ngẩng đầu hỏi: “Anh ăn no chưa?”
Trình Hải Lâm không trả lời
“Ăn no rồi thì nói để tôi còn trả tiền.”
Nói xong, cô vẫy tay gọi bồi bàn.
Trình Hải Lâm thấy cô phớt lờ mình, trong lòng có chút không vui, anh ta gọi hẳn tên cúng cơm của cô: “Hàn Thiên Âm.”
Hàn Thiên Âm khoan thai cầm giấy lau miệng, lúc này mới đánh giá người đàn ông trước mặt, vài giây sau cười híp mắt nói: “Nếu anh về nước vì tôi thì quên đi nhé, tôi có đối tượng mới rồi.”
Trình Hải Lâm ngẩn người: “Đối tượng mới?’
Hàn Thiên Âm nói: “Anh ấy đẹp trai hơn anh gấp vạn lần, tốt hơn anh gấp vạn lần.”
Trình Hải Lâm im lặng.
“Cho nên ấy,...anh tỉnh đi.”
*Uhuhu, chương này dài dã man ý, thức đến 2h đêm edit cho các bác hóng nhó, có thể nể công sức mà vote cho tôi ko???