*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngay lúc Lê Hạo sợ đến nóng nảy không ngừng, Nghiêm Trạch đã yên vị.
Hôm nay là ngày tiến hành thi đấu game, lúc này ngồi đầy quán net là những người đến để thi đấu.
Vừa thấy Nghiêm Trạch lạ hoắc lại có gương mặt suất như vậy, người thấy đều nghĩ Nghiêm Trạch là người cổ vũ, không nghĩ tới anh lại đến để thi đấu.
Dù sao trước khi thi đấu đều đi tuyên truyền ở các đại học phụ cận, công tác báo danh đều tiến hành mấy ngày trước chấm dứt. Huống chi, người giống như Nghiêm Trạch chờ tới ngày thi đấu mới chạy tới báo danh, bình thường đều là tùy tiện chơi đùa.
Người ngồi bên cạnh Nghiêm Trạch là một thanh niên ngoài hai mươi, có vẻ là sinh viên.
Ngay lúc bước vào, hắn đang ngồi lướt diễn đàn, không thèm để ý tới Nghiêm Trạch. Chờ Nghiêm Trạch ngồi vào bên cạnh, nghe được tiếng ghế dựa di chuyển, hắn ta mới theo bản năng liếc nhìn người “ngồi cùng bàn” với mình. Thấy rõ diện mạo của Nghiêm Trạch, hắn liền thoáng nghi ngờ, tổng cảm thấy chính mình tựa hồ đã thấy người này ở đâu rồi.
Nghiêm Trạch vẫn bảo trì cao lãnh, ung dung thong thả mở máy tính, đợi thi đấu bắt đầu.
Thấy Nghiêm Trạch mở ra tài khoản thi đấu do chủ quán đưa, thanh niên mới kinh ngạc, lại gần chào hỏi:
– Ây! Huynh đệ, ngươi cũng đến để thi đấu sao?
Trò chơi bắn nhau này chính là hạng mục thi đấu.
Nghiêm Trạch cười ha ha:
– Tùy tiện chơi đùa thôi.
– Ra vậy.
Thanh niên gãi đầu, không để ý tới tổ camera thỏa thuận xong với chủ quán, tránh ở lầu hai quay Nghiêm Trạch:
– Vậy ngươi chơi vui, vui là chính, sau đó mới là thi đấu.
Thấy Nghiêm Trạch bộ dạng đẹp, thanh niên nhị không được nhiều lời hai câu:
– Quan trọng là tham dự, chứ thua cũng không sao.
Nghiêm Trạch mỉm cười:
– Được, quan trọng là tham dự.
Lầu hai quán net….
Lê Hạo chỉ vì có thể nhìn rõ hơn một chút nên suýt nữa quỳ rạp trên đất cười không nổi.
– Quan trọng là tham dự, quan trọng là tham dự….
Cậu đã nghĩ xong biện pháp mua được hậu kì, đem đoạn này cắt đi.
Nhưng mà….
—
Chạng vạng.
Thi đấu xong, Nghiêm Trạch đi ra từ trong quán net.
Anh vừa ra khỏi cửa, hơn phân nửa người trong quán net đều vọt ra cửa, giống như nhìn người ngoài hành tinh nhìn anh.
Thanh niên lúc trước trấn an Nghiêm Trạch “Quan trọng là tham dự” đánh bạo, giống như chó săn mà bám theo Nghiêm Trạch:
– Đại thần! Mau kết làm bằng hữu, mang tôi đến đỉnh cao đi! Nhóm lửa nấu cơm giặt giũ ấm giường chuyện gì cũng làm được.
Nghiêm Trạch cũng không để ý tới hắn, chỉ chừa cho than niên nọ một bóng lưng cao lãnh, làm cho ánh mắt thanh niên nhìn về phía anh tràn ngập sùng bái.
– Đại thần.
Thanh niên kích động đến nỗi mặt đỏ bừng, tâm lý ngưỡng mộ xâm chiếm, hắn cảm thấy chính hắn sắp bị bẻ cong:
– Đây là phong thái của cao thủ sao?
Hắn tinh thần chấn động, quyết định học tập đại thần, làm một người cao lãnh!
Lúc này, hắn liền thu lại biểu tình, bắt chước mặt than của Nghiêm Trạch.
Hắn nhìn về phía đồng học:
– Thế nào, có cảm giác nhìn thấy đại thần không?
Đồng học:
– Có cảm giác nhìn thấy đại bệnh thần kinh*.(*Ẻm hỏi là có cảm giấc giống như nhìn thấy đại - thần không, bạn đó trả lời thấy đại - bệnh thần kinh, thần >< bệnh thần kinh. Chớ Đại - Bệnh thần kinh hổng có nghĩa gì nha)Thanh niên nọ: “…”
Cách đó không xa, camera man thấy Nghiêm Trạch bỏ đi liền chạy đuổi theo, lúc tiếp tục quay nhịn không được líu lưỡi nói:
– Nghiêm tiên sinh cũng quá ưu tú đi.
Hắn một bên chụp, một bên làm mặt tang thương nói chuyện với Lê Hạo.
Lúc trước vì khoảng cách quay, vì cam đoan đầy đủ, người của tổ camera không chỉ quay cảnh khi Nghiêm Trạch chơi, còn mượn máy tính của quán net, bàng quan toàn bộ quá trình chơi game của Nghiêm Trạch, cũng quay lại.
Có camera man quá nhàn rỗi nên cũng mở máy gia nhập thi đấu, hơn nữa còn là một người chơi tốt.
Người thường xem náo nhiệt, trong nghề trông cửa nói*, trong trận đấu Nghiêm Trạch, tổ camera nhìn cái hiểu cái không, chỉ có anh ta* bị biểu hiện Nghiêm Trạch dọa sợ tới không nói nên lời.(*外行看热闹, 内行看门道: người ngoài nhìn vào chỉ có thể đánh giá dựa vào bên ngoài, người chuyên môn mới đánh giá chuyên nghiệp)(*anh ta: cái vị quay phim rảnh quá chơi net ấy)Thao tác đối phương sinh động lưu loát như mây bay nước chảy, mặc kệ là bắn tỉa hay Headshot đều tinh chuẩn vô cùng, thậm chí còn có thể lợi dụng lợi thế địa hình, ở điểm mù của người chơi khác tiến hành ngắm bắn. Nếu không phải camera man trực tiếp nhìn thấy Nghiêm Trạch thao tác, thì anh ta còn tưởng Nghiêm Trạch để máy treo*. (*mở plug-in: dùng những chương trình máy tính tự động để gian lận trong game)Lê Hạo cũng không nói nên lời.
Cậu đến cả giết người cũng tính toán tốt, đem cảnh chơi game thê thảm hoàn toàn xóa đi, kết quả Nghiêm Trạch lại chơi tốt như vậy?
Nghĩ tới Nghiêm Trạch chơi game lưu loát như vậy, lúc trước lại làm trò trước mặt cậu, như gà* mà chết trên cao nguyên đó chín lần…(*gà: chỉ người chơi kém, VN mình hay nói đồ gà hay gà quá đó)Lê Hạo đột nhiên hiểu ra.
Cảm tình—-
Nghiêm Trạch hàng này đùa giỡn cậu!!!
Đối phương kỹ năng diễn xuất quá tốt, cậu căn bản không phát hiện Nghiêm Trạch lừa cậu.
Lê Hạo buồn vui lẫn lộn.
Vui là diễn kỹ của Nghiêm Trạch thật sự làm cậu kinh ngạc, chỉ cần đối phương không làm ra chuyện quá sai, tất nhiên sẽ trở thành ảnh đế, buồn chính là Nghiêm Trạch lừa cậu, hơn nữa xem tình hình bây giở, có lẽ cậu đã quen với lừa gạt của Nghiêm Trạch.
—-
Kiểm tra một chút số dư trong tài khoản di động, Nghiêm Trạch khá vừa lòng.
Đấu game tuy quy mô không lớn, tiền thưởng cũng không nhiều, nhưng vẫn có bốn số, hoàn toàn đủ để anh ung dung thư thái ở trong Anzhao trải qua ba ngày.
Ngay lúc anh đang suy nghĩ về chuyện hoang phí một lần, tổ camera cũng đã đuổi kịp. Nghiêm Trạch thoáng nghi ngờ, đang muốn hỏi Lê Hạo trong tổ Camera xem nhóm camera man đang định làm gì, thì đã nhận được tin nhắn của Lê Hạo.
Công việc làm trời: Mau mau mau, nói gì đi! Chân nhân tú anh đã từng xem qua đúng hông, học theo diễn y chang lại, vừa đi vừa nói cảm nghĩ của mình, còn có tính toán tiếp theo.
Nghiêm Trạch: Tại sao phải nói?
Công việc làm trời: Vì hiệu quả chương trình. Tôi lúc trước đã đưa cho anh những việc cần chú ý, anh không thấy?
Nghiêm Trạch lúc này mới nhớ tới Lê Hạo đã từng đưa cho anh một xấp giấy đánh máy.
Nghiêm Trạch: Nhìn rồi ^ ^.
Công việc làm trời: Lần này anh đừng hòng lừa tôi, anh chắc chắn chưa từng nhìn qua.
Nghiêm Trạch: Cuối cùng cậu cũng học được thông minh!
Nghiêm Trạch: Hoan hô.jpg
Công việc làm trời: …
Nhìn cái biểu cảm bán manh không hợp với tính cách Nghiêm Trạch, Lê Hạo suýt nữa lại ném rớt điện thoại.
Công việc làm trời: Nghiêm đại thần, xin anh thương xót, đừng giỡn nữa, tôi tê cả da đầu rồi T_T.
Nghiêm Trạch: Trong lòng tôi nắm chắc.
Công việc làm trời: Tính trước cái gì?
Nghiêm Trạch: ACDEFG.
Công việc làm trời: ……………..
Chỉ không có mỗi chữ B*.(*chữ B hay B sổ: Thuật ngữ của Internet bắt nguồn từ phương ngữ của vùng Đông Bắc. Nó thường có nghĩa là bị nhầm lẫn và đầu óc kém.)Cũng may Nghiêm Trạch tuy giày vò Lê Hạo ở một số khía cạnh không quan trọng, phát tiết một ít bất mãn của mình với Lê Hạo, nhưng tóm lại vẫn rất chuyên nghiệp. Sau khi tổ camera đuổi kịp, anh liền ở một bên đẩy xe, để camera man quay sườn mặt, mới chậm rãi tổng kết thi đấu lúc trước, rồi cũng nói tới tính toán sau này.
Tán gẫu một đoạn dài, để hậu kì có thể tìm được bộ phận họ thích tiến hành cắt ghép biên tập, Nghiêm Trạch mới nói đến trọng điểm: