*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kỉ Trầm cũng không ngu, thấy thái độ của Nghiêm Trạch, cậu ta tự hiểu được, đối phương có lẽ đang đối xử có lệ với cậu ta.
Điều này khiến Kỉ Trầm cảm thấy hơi tức giận:
Nghiêm Trạch tại sao lại là người như vậy?
Anh ta như vậy không hợp tình hợp lý tí tẹo nào, nếu có thể, cậu cũng không muốn dựa vào scandal để nâng chính mình.
Cậu cũng có nỗi khổ riêng mà.
Kỉ Trầm còn muốn nói gì thêm, nhưng thấy SUV chở Nghiêm Trạch dừng lại, Lê Hạo xuống xe mua máy chơi game cho Nghiêm Trạch, cậu cũng chỉ có thể nuốt phẫn uất cũng bất mãn nghẹn xuống.
Nghiêm Trạch và Lê Hạo có quan hệ tốt (nghi ngờ), dám sai người đại diễn như bảo mẫu, đến cậu còn không dám kia.
Đầu năm nay, nghệ nhân mới đi ra từ chương trình truyền hình quá nhiều, tuy nhìn rất náo nhiệt, nhưng người thực sự có thể xuất đạo từ C vị, người nổi tiếng đã ít nay lại ít hơn.
Kỉ Trầm biết rõ vị trí của cậu: ngoại hình cậu thiên hướng nhuyễn manh, ở trong giới giải trí kiếm ăn từ fan nữ này thì không có ưu thế, còn fan thích dưỡng thành, tuổi cậu hơi lớn.
Nếu cậu có diện mạo xuất sắc như Nghiêm Trạch…
Kỉ Trầm có hơi đỏ mắt (vì đố kị), cậu cười lạnh: Quả nhiên, bộ dạng đẹp liền ngạo mạn. Vì sao người lãnh khốc vô tình, không lý giải được nỗi khổ tâm của người khác như Nghiêm Trạch lại có tướng mạo đẹp như vậy?
Nếu đẹp như vậy, cậu sao phải nỗ lực đi tạo Scandal đồng tính!
Giấu đi bất mãn cùng nghẹn khuất vào trong lòng, xe Kỉ Trầm bỏ SUV lại phía sau.
Nghiêm Trạch ngồi trên xe chờ Lê Hạo trở về hơi nâng mắt.
Oán niệm của Kỉ Trầm trong mắt anh căn bản giống như giả vờ giả vịt, nếu chỉ có nhan sắc mới may mắn, vậy Lạc Viễn nên tính là gì?
Anh đối với cái Kỉ Trầm gọi là nỗi khổ tâm cười nhạt.
Một lát sau, Lê Hạo lấy lòng mang máy chơi game quay về. Cầm máy chơi game mới tinh, Nghiêm Trạch không suy nghĩ chuyện Kỉ Trầm, mà phi thường hưởng thụ dựa vào ghế xe, bắt đầu chơi game.
Thích game là bệnh chung của đại bộ phận nam nhân, thấy anh khởi động máy, Lê Hạo nhịn không được rướn người qua, xem Nghiêm Trạch chơi.
Sau đó,
Cậu trợn mắt há mồm nhìn thấy Nghiêm Trạch mặt không đổi mà chết ở trên cao nguyên chín lần.
Nghiêm Trạch vẻ mặt nghiêm túc đóng máy chơi game.
– Chúng ta vẫn nên chuẩn bị một chút về ‘chân nhân tú’ đi, chơi game dễ khiến người ta đánh mất ý chí chiến đấu.
Anh nghiêm trang nói:
– Trò chơi rác rưởi hủy đi thanh xuân của tôi.
Lê Hạo: “…”
Nói thật, có thể chết nhiều như vậy, hơn nữa lần nào cũng chết cùng một kiểu, cũng rất là sáng tạo….
Theo một ý nghĩa nào đó, Nghiêm Trạch cũng được coi như thiên tài chơi game ha?
—
Tới lúc khởi động máy, cả kịch tổ khua chuông gõ mõ tiến hành, bắt đầu quay kì này.
Bởi vì chủ đề lần này là sinh tồn nơi thành thị, vì vậy trước khi khởi động máy, đạo diễn cũng không đặt ra yêu cầu: ông muốn cho nhóm nghệ nhân tự do phát huy, cùng với quần chúng bình thường hỗ động, để ‘chân nhân tú’ trở nên chân thật hơn.
Dù sao, sinh tồn nơi thành thị khác biệt với dã ngoại sinh tồn, đây là nơi gần sinh hoạt người dân nhất. Nếu quay theo kịch bản, nếu kịch bản có sơ hở, rất dễ khiến khán giả nhận ra và chọc thủng.
Cho nên, thay vì cố sức viết kịch bản không tốt, chẳng bằng cho nhóm nghệ sĩ tự thân hành động.
Sau một lúc khích lệ đơn giản, kịch tổ chân nhân tú chính thức tuyên bố khởi động máy.
Lúc này tình huống tương đối đặc biệt, vì vậy, ngoại trừ camera cố định trong sân nhà, còn có camera man theo sau năm người nghệ sĩ phụ trách quay toàn bộ hành trình.
Đi trên ngã tư xa lạ, Nghiêm Trạch nhịn không được trộm liếc mắt nhìn phía sau mình.
Vừa mới khởi động máy, phía sau anh là năm camera man — trong đó có một người lộn xộn đi vào là Lê Hạo.
Thằng nhãi Lê Hạo này trong tay còn cầm cái di động, một đường dồn sức chụp ảnh anh, cùng với nhóm camera man khiêng thiết bị chuyên nghiệp đi bên cạnh sinh ra đối lập rõ rệt, làm cho Nghiêm Trạch có chút không đành lòng nhìn thẳng.
Cầm di động, Lê Hạo đi sau chụp được một vài tấm rất đẹp: cậu càng nhìn càng vừa lòng, Nghiêm Trạch không chỉ bộ dạng suất, thân hình còn cực kì ăn ảnh. Cho dù là ảnh chụp, cũng không sai lệch, vẫn đẹp tới mức dìm anh em. Nên biết rằng có một số loại người không ăn ảnh, ảnh với người là khác biệt một trời vực.
Chọn lựa tấm ảnh Lê Hạo cho rằng chụp đẹp nhất, cậu liền một mạch đem hình post lên weibo phòng làm việc.
Đợi một lúc, sau khi chừa ra chút thời gian, Lê Hạo lại tìm tấm phù hợp, post lên weibo của Nghiêm Trạch, phát tin này.
Để hiệu quả, Lê Hạo còn đặc biệt dùng JiuGongTu*, ở ô vuông chính giữa để một đoạn chữ ngắn: Thỉnh mỏi mắt trông chờ.(*美图秀秀九宫切图: Meitu Xiu Xiu Jiu Gong Cheitu ứng dụng là một phần mềm cắt hình ảnh đơn giản. Phần mềm JiuGongTu có thể chia hình ảnh được chọn thành nhiều miếng vuông nhỏ, tương đương với một vài câu đố tạo nên một bức tranh, rồi cho phép người dùng chọn kiểu khung hình. VD: Hình + Khung hình mèo Hình + Khung hình hoa )
Tuy câu nói này có vẻ hơi quê mùa, nhưng hiệu quả vẫn rất rõ rệt.
Lê Hạo vừa mới post, lượt chia sẻ weibo cực nhanh tăng lên, không bao lâu, đã có ngàn lượt share.
Số lượng này cũng không quá xuất chúng, thậm chí một số tiểu ngôi sao hạng tư cũng có lượt share tới hàng vạn. Nhưng như thế này cũng không phải là nhỏ đối với phòng làm việc của Lê Hạo.
Nghiêm Trạch đã bắt đầu dựa vào ưu thế ngoại hình thu hút fan.
Cho thêm thời gian, chỉ cần cho Nghiêm Trạch ra mắt công chúng, đối phương tất có thể trở thành siêu sao mới nổi!
Lê Hạo lòng đầy tính toán.
Lúc này.
Cách lúc khởi động máy đã được một giờ.
Những người khác đã bắt đầu hành trình của mình,
Lạc Viễn là người lớn tuổi nhất trong đoàn người, đồng thời cũng là người có tính tình tốt nhất, tố chất thể năng lớn nhất (ngoại trừ Nghiêm Trạch thứ ngoài hành tinh). Khởi động máy xong, hắn tìm được một công trường nội thành, chuẩn bị làm công ở công trường. Lạc Viễn vốn là diễn viên lâu năm, tác phẩm diễn qua nhiều vô số kể, mặc dù không có danh khí gì với người trẻ tuổi, nhưng vẫn là người bạn quốc dân hàng thật giá thật. Không bao lâu, anh ta đã vui vẻ cùng với nhóm nhân viên tạp vụ nhận ra thân phận anh ta, hoàn toàn trộn thành một mảng.
Và Vu Nhược Hàm nhu nhược cũng đã bắt đầu hành động, lựa chọn của nàng cũng giống với Lạc Viễn, làm công trong thành thị. Ở trong nội thành An Triệu Thị dạo một vòng, Vu Nhược Hàm thành công tìm được một quán trà sữa đang tuyển nhân viên, làm người bưng trà sữa.
Còn Kỉ Trầm và Nguyên Sướng…
Tuy hai người không đỏ như Lâu Ngộ Bạch, nhưng cũng được coi là tiểu sinh đang nổi. Hai người vừa xuất hiện, liền bị một số fan trẻ tuổi nhận ra.
Dựa vào hiệu ứng fan, Kỉ Trầm và Nguyên Sướng bèn ở tại chỗ hát, làm ca sĩ ven đường.
Đến phiên Nghiêm Trạch —
Lê Hạo xen lẫn trong nhóm camera man, trong lòng không khỏi có chút lo lắng. Nghiêm Trạch tuy thân là diễn kịch nói năm năm, sớm dung nhập vào cuộc sống hiện đại, nhưng vẫn là nhân vật thần thoại. Trơ mắt nhìn người như vậy đi vào một thành thị xa lạ, nói anh ấy nghĩ biện pháp sinh sống… Lê Hạo càng nghĩ càng thấy hoảng hốt.
Đi phía sau Nghiêm Trạch, cậu trơ mắt nhìn Nghiêm Trạch như đi dạo trong thành thị nửa ngày.
Một gã camera man có tham gia quay kì trước trên núi Đại Diễn nhịn không được nhỏ giọng hỏi ý Lê Hạo:
– Cậu là trợ lý của Nghiêm tiên sinh đi? Trong kì trước ta thấy cậu vẫn luôn đi theo Nghiêm tiên sinh… lúc này anh ấy đã đi trong nội thành một giờ, rốt cục là muốn làm gì?
Lê Hạo không trả lời được, bởi vì cậu cũng không biết não Nghiêm Trạch rốt cuộc cấu tạo từ gì.
Bỗng nhiên.
Ngay khi hai người nói chuyện, Nghiêm Trach vốn nhàn nhã đi dạo lại dừng lại. Nhóm camera man đi sau anh chấn động tinh thần: Rốt cục cũng bắt đầu làm việc sao?
Rồi sau đó, bọn họ trơ mắt nhìn Nghiêm Trạch quẹo vào một quán net.
Tổ camera: “…”
Lê Hạo: “…”
Nghiêm Trạch hàng này chẳng lẽ muốn ở trong quán net ba ngày sao?
Lê Hạo hỗn độn trong gió.
Camera man nói chuyện với cậu bỗng nghẹn lời, do dự nói:
– Ân… Nghiêm tiên sinh chuẩn bị nhận việc trong quán net sao?
Lê Hạo liếc mắt nhìn bên ngoài quán net, cũng không có dán quảng cáo tuyển người. Cậu không khỏi kinh hoàng trong lòng: Nghiêm Trạch không nổi tiếng như bốn người khác trong chân nhân tú, nếu lão bản quán net không nhận ra anh ấy, trực tiếp cự tuyệt Nghiêm Trạch thì phải làm sao giờ? Lê Hạo âm thầm tính toán nếu thật sự xảy ra tình huống như vậy, chính mình nên dùng bao nhiêu tiền để thủ tiêu người quay, làm cho hậu kì cắt đoạn này ra.
Sau khi vào quán net, Nghiêm Trach trực tiếp sải bước tới sân khấu quán net. Thấy có khách, chủ quán vội vàng tiếp đón.
– Tiểu ca, chơi game sao?
Chủ quán nhìn qua tưởng đây là trẻ em vừa mới trưởng thành chưa được bao lâu, tựa hồ vẫn chưa nhận ra thân phận thật sự của Nghiêm Trạch.
– Lần đầu tiên tới quán này sao, cần phải làm thẻ, hiện tại chúng ta đang có ưu đãi, nạp một trăm tặng năm mươi.
Nghiêm Trạch cũng chỉ áp phích tuyên truyền phía sau.
– Quán net này hôm nay tiến hành thi đấu phải không?
Anh nói:
– Một máy, ta muốn tham gia.
Nhóm camera man vỡ lẽ:
– Hóa ra Nghiêm tiên sinh đây là chuẩn bị giăng lưới đi thi đấu lấy tiền thưởng.
Mà Lê Hạo trong lòng chợt lạnh.
Ngọa tào!
Cậu không quên, Nghiêm Trạch hàng này chính là tay mới “cao thủ game” hoa lệ mà chết trên cao nguyên tận chính lần.
Edit muốn nói: Thật xin lỗi, hôm nay phá lệ đăng trễ vì có việc bận, tính toán sai thời gian.