Nhan An Mỹ chớp mắt hỏi ý Nhan An Bảo, ba không muốn chịu trách nhiệm với mẹ mà tại sao lại đột nhiên ôm mẹ?
Nhan An Bảo cố gắng bình tĩnh lắc đầu. Đúng là cậu khá thông minh, nhưng tâm tư của người ba này quá quái dị khiến cậu không thể đoán ra nổi.
Nhan Nhã Tịnh bị ôm không thể giải thích được cũng sửng sốt cả người, nhất là khi nhìn thấy khuôn mặt Hách Trung Văn có bảy tám phần giống với Nhan An Bảo thì miệng cô đã há rộng đến mức có thể nhét vừa một quả trứng.
Sáng nay khi nhìn thấy Lưu Thiên Hàn, cô còn tưởng rằng anh là người đàn ông năm năm trước. Nhưng bây giờ nhìn thấy Hách Trung Văn, cô lại đột nhiên do dự, ba của hai đứa nhỏ nhà cô rốt cuộc là ai?
Còn không kịp lấy lại tinh thần sau cú sốc thì Nhan Nhã Tịnh đã nghe thấy Hách Trung Văn thâm tình nói thật chậm rãi: “Chị đại, cuối cùng tôi cũng tìm được em rồi.”
Chị đại?
Nhan Nhã Tịnh không dám tin nhìn Hách Trung Văn: “Cậu là... Hách béo?”
Hách Trung Văn gật đầu lia lịa: “Chị đại, tôi là Hách béo đây, là Hách béo của em đây! À, tôi không chỉ là Hách béo, mà còn là người đàn ông năm năm trước ở khách sạn Lập Thiên nữa. Chị đại, chúng ta… có con rồi.”
“Bịch” một tiếng, túi đồ trên tay Nhan Nhã Tịnh liền rơi mạnh xuống đất.
Hách Trung Văn, hóa ra lại là người đàn ông năm năm trước sao?
Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ đưa mắt nhìn nhau, hai đứa nhóc tinh ranh lập tức hiểu ra. Hóa ra người tình trong mộng của ba lại là mẹ sao? Quá tình cờ!
Ừm, thú vị đấy!
Cửa sổ xe đang mở nên Lưu Thiên Hàn có thể nghe rõ những gì Hách Trung Văn nói.
Anh biết trong lòng Hách Trung Văn luôn yêu một người phụ nữ rất sâu sắc, Hách Trung Văn gọi người phụ nữ đó là chị đại, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng Nhan Nhã Tịnh lại là người phụ nữ đó!
Lưu Thiên Hàn dùng sức ấn mạnh vào lồng ngực mình, nơi này lại càng trống trải hơn.
Hách Trung Văn không có ý định chịu trách nhiệm với người phụ nữ năm năm trước, bởi vì người phụ nữ năm năm trước đối với anh ta không quan trọng. Cùng lắm thì anh ta sẽ bồi thường cho người phụ nữ đó. Nhưng nếu mẹ của con anh ta lại là Nhan Nhã Tịnh! Đối với anh ta đây chính là một món quà của trời cao.
Lúc này Hách Trung Văn chợt có cảm giác sung sướng như trúng số độc đắc. Anh ta ôm Nhan Nhã Tịnh chặt hơn, bởi vì quá kích động mà nói năng hơi lộn xộn.
“Chị đại, những năm qua em đã đi đâu? Tại sao không liên lạc với tôi? Chị đại, em đã xinh đẹp hơn rồi! Chị đại, em nhìn tôi giảm béo thành công rồi này, có phải là cũng trở nên đẹp trai hơn không! Chị đại, có phải tôi chưa bao giờ nói với em là tôi rất thích em không? Chị đại, tôi cảm thấy bây giờ thật sự quá hạnh phúc, đúng, tôi hạnh phúc muốn phát điên rồi! Chị đại, không ngờ em lại sinh con cho tôi! Chị đại, chị đại...”
Nhan Nhã Tịnh cảm thấy hơi choáng váng khi Hách Trung Văn cứ liên tục gọi mình là “chị đại”. Cô cũng cảm thấy không chân thực cho lắm. Cậu nhóc mập mạp luôn chảy nước mũi nay đã trở nên cao ráo đẹp trai như vậy, lại còn trở thành ba của con cô!
Nhan Nhã Tịnh vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay của Hách Trung Văn, cô xoa đầu: “Bây giờ đầu tôi hơi lộn xộn, để cho tôi yên tĩnh lại chút đã.”
“Được thôi chị đại, em cứ yên tĩnh lại đi, cứ yên tĩnh lại đi.” Hách Trung Văn nịnh bợ đứng một bên, cười híp mắt nhìn Nhan Nhã Tịnh. Không hổ là người phụ nữ anh ta coi trọng từ lúc còn nhỏ, sao trông cô thế nào cũng thấy đẹp vậy nhỉ.
Bị Hách Trung Văn nhìn chằm chằm khiến Nhan Nhã Tịnh cảm thấy không được tự nhiên, nổi da gà đầy người. Cô chậm rãi nói lại cho rõ ngọn ngành: “Ý cậu là, năm năm trước, đêm ngày 8 tháng 6 cậu đã đến khách sạn Lập Thiên phải không? Ừm, cậu có cần làm xét nghiệm quan hệ ba con với An Bảo và An Mỹ không?”
“Không cần làm kiểm tra quan hệ ba con, đứa bé trông giống tôi như vậy thì chắc hẳn là con tôi rồi!” Hách Trung Văn kích động giữ chặt tay Nhan Nhã Tịnh, hai đứa nhỏ này là con của anh ta và chị đại. Đừng nói chắc chắn là con của anh ta, ngay cả khi không phải của anh ta thì anh ta cũng nhận hết!
“Chị đại, gia đình chỉ có mẹ đơn thân rất bất lợi cho sự trưởng thành của các con. Em nói xem, có phải chúng ta nên kết hôn nhanh không, để cho chúng một gia đình hoàn chỉnh?”
Kết hôn sao?
Trái tim nhỏ bé của Nhan Nhã Tịnh liền run lên. Chuyện này phát triển nhanh quá rồi, cô còn chưa ly hôn với anh Lưu kia đâu!
Nhan Nhã Tịnh chưa kịp nói gì thì Nhan An Bảo đã nói: “Chú Hàn này, không phải là chú đã có người mình thích rồi sao? Cũng không phải là không có ai theo đuổi mẹ tôi, cho nên chú không cần phải ấm ức mà thỏa hiệp đâu.”
“Đúng vậy, mẹ của tôi rất tốt bụng, mẹ sẽ không làm khó người khác!” Nhan An Mỹ nói với Hách Trung Văn bằng giọng chắc nịch, đứng bảo vệ phía trước Nhan Nhã Tịnh.
Nếu người khác bị người ta nói dỗi như thế này thì đã xấu hổ từ lâu rồi.
Nhưng Hách Trung Văn là ai? Hách Trung Văn này là là cậu Hách da mặt còn dày hơn mặt đất!
Anh ta nhìn Nhan Nhã Tịnh thật sâu, khuôn mặt đẹp trai tinh xảo đầy ý xấu kia chợt có vẻ nghiêm túc chưa từng thấy: “Chị đại, tôi thề với trời, người tôi thích chỉ có em thôi! Trái tim tôi, thân thể của tôi, tất cả chỉ thuộc về em!”
Nhìn thấy Nhan An Mỹ không ngừng bĩu môi, Hách Trung Văn vội vàng ôm cô bé vào lòng: “Bé con, ba thật sự rất thích mẹ con. Ba đã yêu thầm nhiều năm như vậy rồi, sau này ba nhất định sẽ chăm sóc tốt cho mẹ và các con.”
Hách Trung Văn trầm ngâm một lát rồi nói thêm: “Ba sẽ mua rất nhiều đồ ăn ngon cho con, mua nhiều...”
“Ăn ngon...” Cô bé thánh ăn Nhan An Mỹ liền nuốt nước miếng ừng ực. Dường như cô bé đã nhìn thấy vô số những thanh sô cô la vẫy gọi trước mắt rồi: “Vậy ba sẽ mua sô cô la cho con chứ?”
“Mua! Đương nhiên là sẽ mua rồi!” Hách Trung Văn gật đầu thật mạnh: “Nếu như con thích, ba có thể mua cho con tất cả sô cô la trên đời này!”
“Ba, con yêu ba chết mất! Nhớ thỏa thuận của chúng ta đó nha ba, con muốn ăn sô cô la!” Nói rồi Nhan An Mỹ liền hôn lên khuôn mặt tuấn tú của Hách Trung Văn.
Nhan An Bảo thầm đổ mồ hôi như mưa. Cái đồ mê ăn Nhan An Mỹ kia, mới có chút xíu sô cô la đã thu phục được em rồi hả!
Nhưng mà, trông ba có vẻ rất thích mẹ, nếu có thể khiến mẹ vui vẻ hạnh phúc thì cậu cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận người ba này.
Hách Trung Văn không ngờ Nhan An Mỹ sẽ hôn mình. Anh ta lập tức cảm thấy mình hạnh phúc sắp ngất đi, đứa bé này đã nhận anh ta là ba rồi sao?
Hách Trung Văn nhìn Nhan An Mỹ, rồi lại nhìn thái độ rõ ràng đã mềm mại hơn nhiều của Nhan An Bảo và cả cô gái mà anh ta luôn mong nhớ thì không khỏi tự nhéo mình một cái.
Rất đau, đau đến mức nước mắt sắp trào ra, không phải anh ta đang mơ.
Lưu Thiên Hàn yên lặng theo dõi cảnh tượng vui vẻ hòa thuận bên ngoài xe. Không biết anh bị bệnh hay sao mà trái tim lại đau xót chua chát vô cùng.
Ngay khi Hách Trung Văn vừa quay mặt đi thì đã bắt gặp đôi mắt đen láy như mực của Lưu Thiên Hàn. Lúc này, anh ta mới nhận ra mình chỉ biết hưởng niềm hạnh phúc cho riêng mình mà lại quên mất người đã góp phần lớn nhất vào việc giúp anh ta tìm thấy vợ con.
Anh ta liền hấp tấp bước tới trước xe nói: “Cậu nhỏ, cảm ơn cậu đã giúp cháu tìm được chị đại và các con. Tối nay đến chỗ cháu ăn lẩu nhé.”
Cậu nhỏ?
Nhan Nhã Tịnh ngẩn người, hôm nay Hách Trung Văn tới đây còn dẫn theo người lớn trong nhà nữa sao?
Cô không nhịn được đi đến bên cạnh Hách Trung Văn nhìn vào bên trong xe thể thao, khi nhìn rõ mặt Lưu Thiên Hàn thì đầu cô lập tức nổ tung một tiếng.
Cậu nhỏ của Hách Trung Văn hóa ra là anh chàng trai bao không được ở phương diện kia sao!