Cậu đã nghe Tô Thu Quỳnh nói qua rằng mẹ đã mang thai cậu và Nhan An Mỹ vào đêm ở khách sạn Lập Thiên ngày 8 tháng 6 năm 2022. Nếu đêm đó Lưu Thiên Hàn cũng đến khách sạn Lập Thiên thì cậu gần như có thể chắc chắn rằng Lưu Thiên Hàn chính là ba của hai người họ.
Lưu Thiên Hàn khẽ giật mình, anh không khỏi nhớ tới cái đêm năm năm trước đó đẹp đẽ điên cuồng đến như thế nào.
Nhưng về sau Nhan Vũ Trúc tới gần anh thì anh lại không còn cảm thấy như vậy nữa.
Anh nghĩ đêm đó anh điên cuồng như vậy chắc là do bị hạ thuốc quá mạnh.
“Ừm, đêm hôm đó tôi đã đến khách sạn Lập Thiên.”
Nghe thấy giọng nói của Lưu Thiên Hàn, Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ gần như nhảy cẫng lên vì phấn khích. Nhan An Mỹ ôm cổ Lưu Thiên Hàn, kích động kêu một tiếng: “Ba ơi, con biết ba là ba con mà!”
Nói rồi, Nhan An Mỹ còn hôn một cái thật kêu lên khuôn mặt điển trai của Lưu Thiên Hàn.
Nhan An Bảo cố gắng hết sức kìm nén lại nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu cũng tràn đầy vẻ hưng phấn, không khỏi đi tới bên cạnh Lưu Thiên Hàn, ôm lấy anh.
Lưu Thiên Hàn nhìn hai đứa nhỏ nép trong ngực mình, trái tim anh đã mềm như không thuộc về mình nữa.
Anh mấp máy môi, muốn nói là mặc dù tối hôm đó tôi đã đến khách sạn nhưng tôi không phải là ba của các cháu.
Tuy nhiên, khi đối mặt với ánh mắt tràn đầy hy vọng và niềm vui của Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ, rốt cuộc anh lại không đành lòng nói ra câu này.
Câu nói này đối với hai đứa trẻ là quá tàn nhẫn. Sau khi chúng gặp được Hách Trung Văn rồi thì anh sẽ nói cho chúng biết sự thật, vậy thì chúng sẽ dễ dàng chấp nhận hơn.
Bệnh viện thành phố rất gần Cư Xá Thiên Mệnh, nên dù có tắc đường thì cũng không mất đến nửa giờ đi xe.
Hách Trung Văn đã đợi sẵn ở bãi đậu xe từ lâu. Vừa nhìn thấy chiếc xe thể thao của Lưu Thiên Hàn, anh ta liền vội vàng đi tới, trên khuôn mặt giống Lưu Thiên Hàn đến bảy tám phần rõ ràng có vẻ bối rối.
“Cậu nhỏ, cậu muốn cháu làm với ai...”
Cửa kính xe thể thao từ từ hạ xuống, khi nhìn thấy hai đứa nhỏ bên trong chiếc xe thể thao, Hách Trung Văn lập tức nghẹn họng không nói được nốt phần sau.
Cậu nhỏ, lẽ nào cậu ấy định để anh ta làm xét nghiệm quan hệ ba con với hai đứa nhỏ này sao?
Cậu bé kia tuy là trông rất giống anh ta, nhưng anh ta cảm thấy khí chất của cậu bé đó lại càng giống Lưu Thiên Hàn hơn. Rốt cuộc là con của anh ta hay của cậu nhỏ đây?
Hách Trung Văn nuốt khan một cái, ngay khi anh ta định nói ra những nghi ngờ của mình thì giọng nói lạnh như băng của Lưu Thiên Hàn đã truyền vào tai anh ta.
“Đêm ngày 8 tháng 6 năm 2022, mẹ chúng đến khách sạn Lập Thiên.”
Nghe thấy những lời của Lưu Thiên Hàn, đầu Hách Trung Văn lập tức nổ tung. Đêm đó Lưu Thiên Hàn bị chuốc thuốc, anh ta cũng đang ở khách sạn Lập Thiên, anh ta uống say, phát sinh quan hệ với một người phụ nữ, sau khi tỉnh lại thì người phụ nữ kia đã không thấy tăm hơi đâu.
Nhiều năm qua anh ta vẫn luôn tìm kiếm người phụ nữ đó. Anh ta đã có người trong lòng, không có ý định chịu trách nhiệm với người phụ nữ đó, nhưng dù sao thì anh ta cũng đã ngủ với người ta, cho nên vẫn phải có đền bù.
Anh ta không ngờ rằng người phụ nữ đó lại sinh cho mình hai đứa con!
Sau khi đầu óc quay cuồng một hồi, Hách Trung Văn mới nhẹ giọng nói: “Không cần làm xét nghiệm quan hệ ba con đâu, chúng là con của cháu!”
Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ quay sang nhìn nhau, đây mới là ba của chúng sao?
Có mấy lời khó mà mở miệng, nhưng Hách Trung Văn vẫn có ý định nói ra cho rõ ràng.
Dù đã có hai đứa bé thì anh ta cũng không thể ở bên người phụ nữ mình không yêu, sống bên nhau cả đời để bù đắp cho mẹ con họ. Anh ta sẽ không bao giờ từ bỏ người phụ nữ mình yêu.
Sau một lúc im lặng, Hách Trung Văn mới cúi đầu nói với Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ: “Sau này các con muốn theo mẹ, hay là... đi theo ba? Ba sẽ tôn trọng ý kiến của các con.”
Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ đều là những đứa trẻ tinh ranh, nghe lời này của Hách Trung Văn thì trong lòng cả hai đều biết rằng ba chúng không định chịu trách nhiệm với mẹ!
Ban đầu Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ vốn dĩ đã thích Lưu Thiên Hàn hơn, bây giờ ấn tượng của chúng với Hách Trung Văn lại càng xấu hơn nữa. Chúng không muốn một người đàn ông vô trách nhiệm thế này làm ba mình đâu!
Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ không thèm để ý tới Hách Trung Văn, Nhan An Bảo kéo cửa kính xe lên: “Ba... chú Lưu, làm phiền chú đưa con và An Mỹ về nhà ạ!”
Nhan An Bảo ngẩng mặt lên, lén lút nhìn sau gáy của Lưu Thiên Hàn, nếu người này là ba của bọn họ thì tốt biết bao!
Hách Trung Văn kia tóc thì vàng, tướng mạo lỗ mãng, vừa nhìn đã thấy không phải người tốt rồi! Không phải chỉ cung cấp có đôi con t*ng trùng thôi sao, ai mà thèm!
Chú Lưu…
Lồng ngực Lưu Thiên Hàn không hiểu vì sao lại thấy hơi đau. Vừa nghe chúng gọi anh là ba giòn tan thế nào, bây giờ lại đột nhiên gọi anh là chú Lưu với giọng điệu cứng rắn như vậy khiến anh thật sự cảm thấy hơi… mất mát.
“Các con đừng đi mà, ba còn chưa nói xong!”
Hách Trung Văn vội vàng mở cửa xe, mặt dày bước vào trong xe: “Các con, có phải các con nghĩ ba là người vô trách nhiệm không? Ba làm như vậy là vì muốn tốt cho mẹ các con thôi. Trong lòng ba đã có người khác rồi, nếu cưỡng ép ở cùng mẹ các con thì mới thật sự là không chịu trách nhiệm.”
“Thôi bỏ đi, ba có nói các con cũng không hiểu. Mẹ các con sống ở đâu? Ba đi theo nói rõ với mẹ các con!”
“Hừ!” Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ đồng thời quay mặt sang bên khác, không thèm để ý Hách Trung Văn.
“Các con...” Bị khinh bỉ một cách trắng trợn khiến tâm hồn mong manh yếu đuối của Hách Trung Văn hơi đau đớn, nhưng trước giờ anh ta vẫn luôn là kẻ mặt dày, khuôn mặt tuấn tú bất cần đời chẳng mấy chốc lại nở nụ cười rạng rỡ.
“Các con, ngay cả khi ba không ở bên mẹ các con thì ba hứa là ba cũng sẽ đối xử tốt với mấy mẹ con mà!”
“Hừ!”
Lần này Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ càng hất cằm lên cao hơn. Nhan An Mỹ kiêu ngạo liếc mắt đáp lại: “Cái gì cơ, thế là không coi trọng mẹ tôi chứ gì? Tôi nói cho chú biết nhé, mẹ tôi người gặp người thích, hoa gặp hoa nở. Đàn ông theo đuổi mẹ tôi có thể nối thành ba vòng quanh Trái Đất đấy. Mẹ tôi còn không thèm chú đâu!”
Hách Trung Văn xơ xác như cây con giữa trời đông giá rét. Các con à, có thể đừng biểu hiện thái độ ghét bỏ ba rõ ràng đến thế không?
Cảm giác bị chính con của mình ghét bỏ thật sự không dễ chịu gì. Hách Trung Văn thầm động viên bản thân, cho dù bị cả thế giới chán ghét thì anh ta cũng sẽ không từ bỏ tình yêu thầm kín hơn mười năm qua của mình.
Trong lòng anh ta từ đầu đến cuối chỉ có cô gái mặc váy công chúa mà lại ra được khí chất của chị đại là Nhan Nhã Tịnh mà thôi.
Hách béo, sau này tôi sẽ bảo vệ cậu.
Nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tinh thần của Nhan Nhã Tịnh, trên khuôn mặt đẹp trai bất cần đời của Hách Trung Văn lại đầy vẻ nghiêm túc và thâm tình. Chị đại, khi còn bé tôi luôn nấp sau lưng em, sau này tôi sẽ bảo vệ em.
Chị đại, tôi sẽ tìm được em.
Nhan Nhã Tịnh đi siêu thị mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, định buổi tối sẽ làm món gì đó ngon lành cho hai đứa nhỏ.
Cô vừa bước vào khu phố thì đã thấy một chiếc Lamborghini màu đen dừng lại bên cạnh mình.
Cửa xe từ từ mở ra, Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ nhảy ra khỏi xe, nhào vào trong vòng tay Nhan Nhã Tịnh: “Mẹ, mẹ!”
Bàn tay to lớn trên vô lăng của Lưu Thiên Hàn hơi siết chặt, mẹ của hai đứa nhỏ này hóa ra là cô ấy!
Trong lòng anh không hiểu vì sao lại thấy hơi khó chịu.
Nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh, kính râm của Hách Trung Văn liền rơi đánh “bộp” xuống xe. Sau khi kịp phản ứng, anh ta liền lao ra khỏi chiếc xe thể thao như một cơn gió lốc, ôm chặt lấy Nhan Nhã Tịnh và hai đứa nhỏ vào lòng.