Nói xong những lời này, Tô Thu Quỳnh quay người, bước nhanh ra khỏi phòng bệnh.
Chiến Mục Hàng thực ra muốn nói với Tô Thu Quỳnh, người phụ nữ của đời anh, chỉ có em, nhưng đối mặt với bóng lưng xa cách của Tô Thu Quỳnh, anh ta như bị mắc nghẹn.
Tô Thu Quỳnh vừa ra khỏi phòng bệnh, liền nhìn thấy Lâm Tiêu đứng ở chỗ góc rẽ của bệnh viện.
Tầm mắt của Lâm Tiêu, vẫn luôn đặt trên cửa lớn phòng bệnh của Chiến Mục Hàng, dường như không muốn để Tô Thu Quỳnh nhìn thấy tâm tư của anh, sau khi nhìn thấy cô, anh hoang mang rời tầm mắt qua một bên.
Tô Thu Quỳnh bật cười, cô sao lại không biết tâm tư của Lâm Tiêu chứ!
Nhưng mà lần này, anh thật sự nghĩ nhiều rồi, cô và Chiến Mục Hàng, sớm đã là chuyện không thể nữa rồi.
Chớ nói Chiến Mục Hàng vì cô mà chặt ngón tay út, cho dù anh ta có vì cô mà chết, thì tình yêu giữa bọn họ cũng đã lụi tàn, thứ duy nhất còn lại chỉ là biết ơn.
“Lâm Tiêu, chúng ta nghiêm túc nói chuyện.”
“Thu Quỳnh, em bị thương rồi, anh nói bác sĩ kiểm tra cho em một chút.” Lâm Tiêu không bằng lòng nói chuyện với Tô Thu Quỳnh, vừa nói đến nhất định sẽ phải chia tay.
Lâm Tiêu kiêu ngạo ngông cuồng như vậy, phát hiện ra bản thân mình ở trước tình yêu lại nhát gan đến đáng sợ, ngay cả việc Tô Thu Quỳnh nói lời chia tay, anh cũng không dám đối mặt.
Dường như sợ Tô Thu Quỳnh sẽ nói ra hai tiếng “chia tay”, Lâm Tiêu ngay cả nhìn cũng không nhìn cô một cái, anh chạy về phía trước như muốn trốn.
“Lâm Tiêu, anh đứng lại!”
Lâm Tiêu không muốn đối mặt với lời chia tay, trở thành cún độc thân đáng thương, nhưng Tô Thu Quỳnh đều đã hô tên anh rồi, anh chỉ có thể cứng ngắc xoay người lại.
“Thu Quỳnh…”
“Lâm Tiêu, trên người em không bị thương gì, không cần tìm bác sĩ kiểm tra. Bây giờ, em chỉ muốn nói chuyện nghiêm túc với anh.”
“Thu Quỳnh, em bị An Trí Dũng tiêm thuốc, không để bác sĩ kiểm tra, anh thật sự không yên tâm.”
“Lâm Tiêu, thân thể của em, chính em rõ nhất, em thật sự không sao.”
Tầm mắt của Tô Thu Quỳnh chớp cũng không chớp lấy một cái rơi trên mặt Lâm Tiêu, đột nhiên, trên mặt cô nhuốm lên một tia đỏ ửng khả nghi.
“Lâm Tiêu, dì cả của em đi rồi.”
“Thu Quỳnh, anh sẽ không chia tay với em!”
Lâm Tiêu cơ hồ rống lên câu nói này, lời nói ra xong, anh mới ý thức được, lời vừa rồi Tô Thu Quỳnh nói, hình như không phải là chia tay với anh.
Cô nói cái gì ấy nhỉ?
Dì cả đi rồi?
Có phải dì cả đi rồi là khúc dạo đầu của lời chia tay không!
Lâm Tiêu căng thẳng nắm chặt nắm tay, cho dù dì cả của cô đi rồi, cô cũng đừng hòng chia tay với anh!
Lâm Tiêu từ nhỏ đã là con cưng của trời, lại càng là người được vô số người ca tụng là đạo diễn quỷ tài hiếm có khó tìm, IQ của anh luôn cao từ nhỏ đến lớn, lúc đi qua giữa rừng người đẹp cũng là cao thủ tình trường, duy nhất chỉ có khi đối mặt với Tô Thu Quỳnh, thì vẫn luôn ngốc hơn cả thằng ngốc nhà địa chủ.
“Lâm Tiêu, dì cả của em đi rồi.”
Đối với lời nói của Lâm Tiêu, Tô Thu Quỳnh có chút khóc không được cười không xong, cô chỉ có thể lặp lại một lần nữa lời nói vừa rồi.
Lâm Tiêu vừa căng thẳng vừa sợ, cũng không nghĩ tới thâm ý trong lời nói của Tô Thu Quỳnh, chỉ đem những lời đang lặp đi lặp lại nhảy nhót trong đầu mình gào ra, “Thu Quỳnh, cho dù dì cả của em đi rồi, anh cũng sẽ không chia tay với em!”
“Xuỳ…”
Tô Thu Quỳnh nhịn không được bật cười ra tiếng, sao cô lại không phát hiện ra, một mặt đáng yêu như thằng ngốc nhà địa chủ này của Lâm Tiêu cơ chứ.
Cô sợ nếu còn tiếp tục ông nói gà bà nói vịt với Lâm Tiêu nữa thì hai người đều phát điên mất, cô thu lại nụ cười trên mặt, rất nghiêm túc nói, “Lâm Tiêu, em không phải muốn chia tay với anh.”
“Thu Quỳnh, lời em nói là thật sao?” Lâm Tiêu không dám tin nhìn Tô Thu Quỳnh mà hỏi.
“Vậy sao vừa nãy em còn nói dì cả của em đi rồi…”
Nói đến đây, Lâm Tiêu cuối cùng cũng ý thức được gì đó, sau khi phản ứng lại, anh cũng hiểu vừa rồi bản thân mình ngốc đến cỡ nào.
Lần trước khi hai người bọn họ làm đến bước cuối cùng thì chu kỳ của Tô Thu Quỳnh đến, anh chỉ đành nhịn một bụng lửa đi tắm nước lạnh, lời này của cô ý là, không phải là cùng với anh…
Lâm Tiêu kích động đến không thể kiềm chế được.
Tô Thu Quỳnh cho rằng anh vẫn chưa hiểu ý của mình, mặt cô càng lúc càng đỏ, “Lâm Tiêu, em nói là dỉ cả của em đi rồi, là muốn… là muốn hoàn toàn giao bản thân mình cho anh.”
Tô Thu Quỳnh trước giờ đều không phải là người da mặt dày, nói xong lời này, mặt cô đã đỏ đến như muốn ứa máu.
Cô cố gắng bày ra dáng vẻ lạnh nhạt không gợn sóng, nhưng nét đỏ thắm trên mặt làm thế nào cũng không rút đi được.
Hơn nữa, cô còn rõ ràng cảm nhận được, vành tai của mình cũng đang nóng sốt lên.
Không muốn để ý đến Lâm Tiêu nữa.
Cái tên đàn ông không hiểu phong tình này, cô sống quá nửa đời người, lần đầu tiên chủ động như vậy, anh lại còn cho rằng cô muốn cùng anh chia tay, đánh chết cô cô cũng không muốn để ý đến anh nữa!
Cứ để anh tiếp tục cho rằng cô muốn chia tay với anh đi!
Nghĩ vậy, Tô Thu Quỳnh xoay người, bước nhanh lao về phía thang máy.
Tên đàn ông này, EQ thấp như vậy, năm đó anh làm thế nào mà qua lại giữa rừng người đẹp được chứ!
Tay lão luyện tình trường làm được đến mức như anh, thật mất mặt!
“Thu Quỳnh!”
Lâm Tiêu vừa rồi đã nghe hiểu được ý của Tô Thu Quỳnh rồi, sở dĩ anh phản ứng chậm chạm như vậy, thuần tuý là bởi vì anh quá kích động thôi.
Thấy Tô Thu Quỳnh đã đi tới bên thang máy rồi, anh mười phần gấp gáp mà lao qua, “Thu Quỳnh, vừa rồi em nói…”
“Đại đạo diễn Lâm, vừa rồi em nói gì rồi? Em không nhớ là em đã nói gì, em chỉ nhớ, anh nhắc qua mấy lần chia tay.”
“Đại đạo diễn Lâm, anh ngày ngày treo chia tay ở bên miệng, có phải là nằm mơ đều mong chia tay với em hay không?”
Tô Thu Quỳnh từ nhỏ đã không thích nói đùa với người khác, cha Tô mẹ Tô đều nói, cô tuổi thì nhỏ mà không có sự ngây thơ của trẻ nhỏ, cô cũng cảm thấy, cô sẽ không nói đùa với đàn ông, nhưng sau khi gặp được Lâm Tiêu, mọi tế bào ngây thơ thiếu nữ trong cơ thể cô dường như đều sống lại.
“Thu Quỳnh, anh không có!”
Lâm Tiêu cảm thấy bản thân bị oan lắm, anh vội vàng phủ nhận nói, “Thu Quỳnh, đời này của anh sợ chất chính là em sẽ chia tay với anh! Thu Quỳnh, anh hận không thể bên em đời này đời sau đời sau sau nữa ấy chứ! Anh sẽ không chia tay với em, chỉ cần em không nói, anh trọn đời trọn kiếp đều sẽ không chia tay với em.”
“Thu Quỳnh, anh sợ rằng người em yêu, không phải là anh!”
Nhìn dáng vẻ không có cảm giác an toàn này của Lâm Tiêu, ngực Tô Thu Quỳnh vừa mềm mại vừa đau, cô cũng không muốn tiếp tục trêu anh nữa, cô nhẹ nhàng dựa vào ngực anh, “Lâm Tiêu, chúng ta mãi mãi không chia tay có được không?”
“Em biết anh đang lo lắng điều gì, tối nay, Chiến Mục Hàng đã cứu em, anh sợ em bị cảm động sẽ cháy lại tình xưa với anh ta.”
“Lâm Tiêu, anh nên có lòng tin với em, càng nên có lòng tin với bản thân anh, anh rất tốt, thật sự rất tốt, đã được trải nghiệm với một người tốt như anh, sao em còn có thể đi cháy lại tình xưa với Chiến Mục Hàng chứ?”
“Lâm Tiêu, anh có biết, tối nay sau khi An Trí Dũng bắt cóc em, em nghĩ đến điều gì không? Em nghĩ đến không phải là Chiến Mục Hàng, mà em nghĩ đến anh, em sợ anh sẽ buồn, em sợ không thể ở bên anh đến lúc già đầu bạc.”
“Em phát hiện, tình cảm của em đối với anh, hình như không phải là thích nữa rồi. Lâm Tiêu, em đối với anh, là yêu.”
Yêu?
Lâm Tiêu kích động tới mức toàn thân run rẩy, anh cúi mặt, ra sức hôn lên môi Tô Thu Quỳnh, “Thu Quỳnh, dì cả của em đi rồi, chúng ta phải chăng có thể rồi?”