“Lâm Tiêu…”
Tô Thu Quỳnh đột nhiên mở miệng, Lâm Tiêu căng thẳng tới mức mí mắt đều bắt đầu giật.
Anh lúc này, giống như kẻ tội đồ, đang đợi chờ phán quyết cuối cùng của pháp luật.
Giọng nói của anh run rẩy, “Thu Quỳnh…”
Đừng nói chia tay, càng đừng nói người em thích thật sự chỉ có Chiến Mục Hàng, bây giờ em nghĩ rõ ràng rồi, muốn quay lại với anh ta.
“Lâm Tiêu, em muốn đi thăm Chiến Mục Hàng.”
Mặc dù Tô Thu Quỳnh không trực tiếp nói chia tay với Lâm Tiêu, nhưng cô nói lời này, vẫn khiến trái tim của anh chìm xuống từng chút một.
Lâm Tiêu muốn nói, Thu Quỳnh, em đừng đi thăm Chiến Mục Hàng có được không? Em muốn đi thăm anh ta, có phải vì trong lòng em vẫn còn để ý đến anh ta, em muốn cháy lại tình xưa với anh ta, phải không?
Những lời này, Lâm Tiêu đều không nói ra khỏi miệng, anh chỉ có thể cứng ngắc kéo ra một nụ cười, “Được.”
Anh sợ bản thân mình tỏ ra quá dính người, quá nhỏ mọn, Tô Thu Quỳnh sẽ càng ghét anh.
Loại thuốc mà An Trí Dũng tiêm cho Tô Thu Quỳnh, là một loại thuốc khiến thân thể người ta không còn sức lực, dược tính của loại thuốc đó rất mạnh, giờ đã qua lâu như vậy rồi, mà thân thể cô vẫn mềm nhũn, không có bao nhiêu sức lực.
Tuy nhiên, tình huống thân thể cô hiện tại, đã tốt hơn lúc ở nghĩa trang rất nhiều, chí ít ra, đi đường gì đó, cô không cần phải dựa vào người khác nữa.
“Lâm Tiêu, em sẽ trở lại rất nhanh.” Ngừng một chút, Tô Thu Quỳnh lại thêm một câu, “Đợi về rồi, chúng ta nghiêm túc nói chuyện.”
Nghiêm túc nói chuyện…
Ngón tay Lâm Tiêu không tự chủ co lại, nắm chặt, cô muốn nói với anh chuyện gì? Vẫn là muốn chia tay phải không?
Biểu cảm của Lâm Tiêu như muốn tan vỡ, một chữ “được” làm thế nào cũng không nói nên lời.
Tô Thu Quỳnh cũng không đợi anh nói ra, anh trầm mặc quay người, cô đã nhấc chân cất bước, đi vào phòng của Chiến Mục Hàng.
Tô Thu Quỳnh cũng không đóng chặt cửa chính phòng bệnh, nhưng cho dù là như vậy, Lâm Tiêu vẫn cảm thấy anh và Tô Thu Quỳnh đang bị ngăn cách trong hai thế giới.
Anh vẫn còn nhớ rõ ràng, tối hôm đó, khi cô nổi ghen với anh và Bùi An Na, biểu hiện của cô dường như còn có chút để ý anh, thậm chí, chỉ kém một bước, hai người bọn họ liền đã làm đến cùng chuyện thân mật nhất rất giữa nam và nữ, chỉ có điều, cô rốt cục yêu anh không sâu sắc.
Thu Quỳnh, đừng chia tay với anh, coi như anh cầu xin em…
Lúc Tô Thu Quỳnh đi vào phòng bệnh của Chiến Mục Hàng, anh ta đang ngồi bên giường truyền thuốc tiêu viêm.
Trên gương mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng của anh ta, không có một chút biểu cảm, tròng mắt đen thẳm cũng ảm đạm đến đáng sợ.
Khi Tô Thu Quỳnh đẩy cửa bước vào, đôi mắt của anh ta dường như được thứ gì đó thắp sáng, trong khoảng khắc sáng rỡ cả lên.
“Tô Thu Quỳnh…”
Chiến Mục Hàng không dám nghĩ tới, Tô Thu Quỳnh ghét anh ta như vậy, sẽ đến phòng bệnh của anh ta thăm anh ta.
“Chiến Mục Hàng, là tôi.” Giọng nói của Tô Thu Quỳnh rất khẽ, ánh mắt của cô cũng có chút mờ mịt, cô thu hết lại những trào phúng lạnh nhạt thường làm với anh ta, giờ khắc này, nhìn vào có vẻ đặc biệt nhu hoà.
Trong lòng Chiến Mục Hàng mềm nhũn run rẩy, sau khi Tô Thu Quỳnh ra tù, mỗi một lần bọn họ gặp mặt đều là giương cung bạt kiếm, đối mặt với nhau một cách bình tĩnh ôn hoà thế này, ngược lại đã trở thành một loại hy vọng xa vời.
Lúc anh ta chặt đứt ngón tay, anh ta rõ ràng nhìn thấy cô đã rơi nước mắt.
Ngọn lửa trong lòng anh ta cháy đến càng thêm nóng rực, Tô Thu Quỳnh, có phải cô ấy bằng lòng lần nữa đón nhận anh ta lại từ đầu hay không?
“Chiến Mục Hàng, chúng ta nói cho rõ ràng.” Tô Thu Quỳnh bình tĩnh mở miệng, một câu nói đơn giản của cô, lại khiến trong lòng Chiến Mục Hàng nổi sóng to gió lớn.
Cô chủ động muốn nói chuyện với anh ta, cô lại bằng lòng chủ động tìm anh ta nói chuyện rồi! Như thế này, thật tốt nha!
“Tô Thu Quỳnh, em nói!” Bởi vì quá mức kích động, môi Chiến Mục Hàng đều có chút run rẩy.
Trên mặt Tô Thu Quỳnh lại không hề có nửa điểm kích động, sắc mặt của cô vẫn bình tĩnh không gợn sóng như trước giờ vốn vậy.
Cô ngẩng mặt, tầm mắt nhìn thẳng Chiến Mục Hàng, “Chiến Mục Hàng, chuyện lần này, cảm ơn anh. Nhưng mà, cũng chỉ là cảm ơn.”
“Chiến Mục Hàng, trước kia anh từng tổn thương tôi, bây giờ anh từng cứu tôi, lần này tôi cảm ơn anh, nhưng những thương tổn mà trước kia anh gây ra cho tôi, tôi mãi mãi đều sẽ không tha thứ cho anh.”
“Lần này tôi đến thăm anh, không phải vì tình cũ chưa dứt với anh, càng không phải vì bị anh làm cho cảm động đến mức muốn cháy lại tình xưa với anh, tôi đến thăm anh, chỉ vì muốn nói với anh một tiếng cảm ơn, tôi không muốn nợ bất cứ ân tình gì của anh.”
Nghe lời Tô Thu Quỳnh nói, trái tim Chiến Mục Hàng biến lạnh từng chút một, thì ra, cô đến thăm anh ta không phải vì cô còn để ý đến anh ta, mà bởi vì cô không muốn nợ anh ta một tơ một hào.
Cô đối với anh ta, sao có thể tàn nhẫn đến vậy chứ!
“Tô Thu Quỳnh, anh không tin em đã hoàn toàn không để để ý đến anh nữa!”
Chiến Mục Hàng dường như bất chấp tất cả nói, “Tô Thu Quỳnh, lúc nãy ở nghĩa trang em đã khóc! Em đã khóc vì anh! Tô Thu Quỳnh, em không phải là người phụ nữ thích khóc lóc, em rơi nước mắt vì anh, đừng nói em nửa điểm cũng không để ý đến anh!”
“Chiến Mục Hàng, có thể tôi không làm được đến mức nửa điểm cũng không để ý đến anh, nhưng như vậy thì sao chứ?”
Khoé miệng Tô Thu Quỳnh nhếch lên nụ cười nhạt, thoải mái như vậy, khiến Chiến Mục Hàng khó chịu từ tận đáy lòng.
“Chiến Mục Hàng, trên thế giới này, giữa người với người, đâu chỉ có người yêu mới có thể để ý đến nhau, đối với bạn bè, đối với đồng nghiệp thông thường, hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ có chút để ý. Mức độ để ý của tôi đối với anh, đã không còn đạt tới độ cao của tình yêu nữa rồi.
“Hôm nay, cho dù không phải là anh, cho dù chỉ là một người bạn bình thường đến không thể bình thường hơn vì tôi mà chặt xuống một ngón tay, tôi cũng sẽ nôn nóng, sẽ khó chịu, sẽ rơi nước mắt.”
“Chiến Mục Hàng, anh ở trong lòng tôi, thực ra thật không có bao nhiêu quan trọng nữa rồi. Tôi thừa nhận, tôi đích thực từng yêu anh sâu đậm, nhưng hiện giờ, người khiến tôi lưu luyến, người khiến tôi nhớ thương khó bỏ, đã không còn là Chiến Mục Hàng anh nữa, chỉ còn là quãng thời gian thanh xuân đã từng mà thôi.”
“Đó là một phần trong sinh mệnh của tôi, là hồi ức nửa đời trước của tôi, sao có thể nói quên liền quên? Tôi không quên được, là một đoạn hồi ức, chứ không phải là con người Chiến Mục Hàng anh!”
“Nhưng mà Tô Thu Quỳnh, những hồi ức khắc cốt ghi tâm trong nửa đời trước của em, đều có Chiến Mục Hàng anh!”
“Tô Thu Quỳnh, em không thể quên được đoạn hồi ức đó, chính là không thể quên được Chiến Mục Hàng anh! Em dám nói, lúc em nhớ tới quãng thời gian trước kia, sẽ không nhớ tới Chiến Mục Hàng anh?”
“Chiến Mục Hàng, anh cũng có hồi ức, lúc nhớ lại những hồi ức trước kia, cũng sẽ nhớ đến rất nhiều người. Anh sẽ nhớ đến bạn học của anh, bạn thân lúc nhỏ của anh, người thân của anh… nhưng mà Chiến Mục Hàng, mỗi một người mà anh nhớ đến, anh đều yêu bọn họ sao?”
“Không yêu. Chiến Mục Hàng, có những người chỉ có thể khiến anh nhớ đến, nhưng chưa chắc là yêu. Chiến Mục Hàng, tôi đã không còn yêu anh nữa.”
“Có lúc tôi sẽ nghĩ, rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào thì tôi hoàn toàn hết hy vọng với anh? Nghĩ đến cuối cùng, chính bản thân tôi cũng không tìm ra được thời điểm cụ thể, hoặc là, thời gian thực sự có thể xoá mờ tất cả, tình yêu từng khắc cốt ghi tâm, đến cuối cùng cũng là như vậy.”
“Chiến Mục Hàng, về sau, sống cho tốt nhé, chúng ta đều sống cho tốt, tôi đã tìm thấy hạnh phúc đích thực, tôi cũng chúc anh sớm ngày gặp được người phụ nữ của đời mình nhé!”