“Cưới cô?”
Lưu Thiên Hàn bật cười, đôi mắt sâu thẳm như cuồn cuộn từng lớp mực đặc sệt, vẻ mỉa mai càng đậm hơn: “Cưới cô về để cả đời này cô coi tôi thành thế thân của Thiên Hàn, để bị cô làm ghê tởm đến chết à!”
“Nhan Nhã Tịnh, cô tưởng tượng nhiều quá, Lưu Gia thành tôi vẫn còn chưa đê hèn đến mức đấy đâu!”
Nhạc Dũng ngồi ở đằng trước nghe những lời nói này của Lưu Thiên Hàn, chỉ muốn túm lấy đôi vai của anh mà lắc lia lịa.
Đại ca, rốt cuộc đến lúc nào anh mới khôi phục được trí nhớ, chấm dứt các hành vi tự kiếm lấy cái chết kiểu này đây!
Đại ca, anh thật sự không phải là thế thân của ai hết, anh chính là anh thôi!
Việc Lưu Thiên Hàn không hề muốn tin rằng anh không phải là Lưu Gia Thành khiến cho Nhạc Dũng vừa bất lực và sốt ruột, nhưng anh ta cũng có thể hiểu được Lưu Thiên Hàn.
Một người trong tiềm thức đã nhận định thân phận nào mà đột nhiên lại bị thay đổi, quan niệm bị đảo lộn cả, nếu là anh ta thì cũng chẳng thể nào mà chịu đựng được.
Chỉ có thể nói Cung Tư Mỹ quá là hiểm độc, khiến cho đại ca và cô Nhan không thể nào vượt qua được trở ngại lớn như thế, đau khổ dằn vặt lẫn nhau.
“Anh hai, anh muốn em phải nói bao nhiêu lần nữa thì anh mới chịu tin em? Em không hề coi anh là thế thân, em thật sự rất thích anh, em…”
Nhan Nhã Tịnh còn chưa kịp nói xong thì đã cảm thấy bàn tay mình đau nhói, Lưu Thiên Hàn đã cướp lấy hộp nhẫn trong tay cô rồi vứt thẳng qua cửa sổ.
“Nhan Nhã Tịnh, bây giờ thì cô có thể cút được rồi đấy!”
Ngừng lại một chút, Lưu Thiên Hàn lại nói thêm một câu: “Từ giờ trở đi cô đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!”
Trong lòng Nhạc Dũng không ngừng gào thét, đại ca, thể diện là một thứ rất tốt, anh tự trọng một chút thì có chết được à! Rốt cuộc là ai xuất hiện ở trước mặt ai chứ?
Hôm nay là ai đã vô duyên vô cớ lao đến văn phòng nhà người ta, nhất định đòi người ta bắt mạch cho anh hả?
Đúng là loại đàn ông miệng nói một đằng lại đi làm một nẻo, thật là không biết ngượng!
Cặp nhẫn đôi cô đã chuẩn bị kỹ lưỡng đã bị Lưu Thiên Hàn vứt đi như thế, trong lòng Nhan Nhã Tịnh đau nhói vô cùng, nhưng cô vẫn không thể vì thế mà từ bỏ anh được.
Từ bỏ anh thì chẳng khác gì từ bỏ sinh mạng của cô. Chỉ cần cô còn một hơi thở thì cô vẫn sẽ dốc hết sức mình để theo đuổi anh, khiến anh quay về với mình.
Chỉ là bị anh từ chối hết lần này đến lần khác thôi mà. Bị từ chối nhiều lần như thế, cô cũng đã quen rồi.
Cô sẽ trở nên lì lợm, đến cuối cùng không cần thể diện gì nữa mà cướp anh lại!
Nhan Nhã Tịnh không nỡ để mất chiếc nhẫn mà mình đã dày công mới lựa chọn được như thế, cô vội vàng xuống xe tìm kiếm cặp nhẫn đôi bị vứt ra ngoài.
Lưu Thiên Hàn vẫn cứ nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, anh vốn định đợi Nhan Nhã Tịnh rời đi thì sẽ lén lút đi tìm lại cặp nhẫn đôi ấy, nhưng nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh đã xuống xe đi tìm rồi, dĩ nhiên anh không thể mất mặt mà đi xuống cùng tìm kiếm được.
“Lái xe đi!” Lưu Thiên Hàn lạnh lùng ra lệnh cho Nhạc Dũng. Nhạc Dũng đành nhấn ga, chiếc Koenigsegg màu đen phóng vụt đi.
Lưu Thiên Hàn quay đầu lại nhìn, từ xa anh nhìn thấy bóng dáng mảnh mai của Nhan Nhã Tịnh bị thu nhỏ lại, trông đáng thương không nói nên lời.
Có lẽ hộp nhẫn đã lăn vào dưới gầm chiếc xe đỗ bên cạnh, cô đột nhiên chui xuống gầm chiếc xe đó mãi không chịu chui ra.
Lưu Thiên Hàn gồng người lên, suýt chút nữa anh đã không kiềm chế được mà lao xuống, lôi cô ra khỏi gầm xe. Nhưng chỉ cần nghĩ đến những gì cô đã nói, rằng cả đời này ngoài cậu em trai của anh ra, cô sẽ không còn yêu ai được nữa, trong lòng anh chỉ còn lại sự mỉa mai.
Mỗi lần anh tự mình đa tình là lại một lần tự hạ thấp mình!
Lưu Gia Thành anh không thể nào hạ thấp mình như thế cả đời được!
Nhan Nhã Tịnh cảm thấy mình thật sự quá đen đủi, hộp nhẫn lại lăn vào dưới gầm xe cực kỳ bẩn này, lúc cô tìm được hộp nhẫn rồi bò ra khỏi gầm xe thì bộ đồ cô mặc cũng đã dính đầy rác rưởi, bẩn thỉu cứ như là vừa mới bò ra từ hố phân vậy.
Thật là buồn cười.
Buồn cười đến mức mà Nhan Nhã Tịnh muốn rớt nước mắt.
Anh Lưu của trước đây sẽ không bao giờ nỡ để cô thảm hại như thế này.
Bây giờ anh càng đối xử thậm tệ với cô thì cô lại càng nhớ đến anh Lưu của trước đây. Nhưng anh Lưu của cô đi lạc mất rồi, tới giờ vẫn không muốn quay trở lại.
Cũng may là buổi chiều cô được nghỉ, không phải đi làm nữa, cô có thể quay về biệt thự, tự mình lén lút liếm lành vết thương của mình.
Đương nhiên Nhan Nhã Tịnh cũng không có quá nhiều thời gian để than thở dằn vặt. Bởi vì tối ngày hôm nay cô và Tô Thu Quỳnh còn phải làm người mẫu cho Lê Mặc.
Lô quần áo đầu tiên do Lê Mặc thiết kế đã được tung ra thị trường, hiện giờ họ vẫn chưa mở cửa hàng thực tế mà chủ yếu là kinh doanh trên mạng.
Những bộ quần áo này đã được đặt hàng trước hết sạch ngay trong đêm khi ảnh mẫu được đăng trên sàn mua sắm. Không nghi ngờ gì nữa, thực lực của Lê Mặc đã được công chúng tán thành, Nhân Gian đã có một bước mở đầu rất tốt.
Nhưng dù Lê Mặc, Tô Thu Quỳnh hay là Nhan Nhã Tịnh đều không cam lòng Nhân Gian của bọn họ chỉ trở thành một thương hiệu thời trang phổ thông. Bọn họ muốn Nhân Gian tiến ra tầm cỡ quốc tế, cũng muốn tài năng của Lê Mặc được tỏa sáng trên vũ đài quốc tế.
Cả Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh đều tin rằng tài năng thiết kế của Lê Mặc không thua kém gì với Phí Nam Châu, rồi sẽ có một ngày Lê Mặc cũng trở thành một nhà thiết kế tên tuổi như Phí Nam Châu, Nhân Gian cũng sẽ trở thành đứa con cưng của thế giới thời trang.
Mà cơ hội tốt nhất để Lê Mặc và Nhân Gian một đêm thành danh chính là cuộc thi thiết kế thời trang quốc tế do Lưu Thị đứng ra tổ chức.
Cuộc thi thiết kế thời trang quốc tế hàng năm do Lưu Thị đứng ra tổ chức luôn trở thành tiêu điểm của toàn cầu. Nếu như Lê Mặc có thể giành được giải trong cuộc thi này thì Nhân Gian sẽ không còn là một thương hiệu không có tiếng tăm gì nữa, đến lúc đấy Nhân Gian mới có tư cách đứng ngang hàng với Cung Đình, Lê Mặc mới có thể minh oan cho bản thân và khiến cho Cao Chí Minh trả giá cho những gì anh ta đã làm.
Đương nhiên cuộc thi lần này Cao Chí Minh cũng có tham gia, Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh đều biết là với năng lực của Cao Chí Minh thì những tác phẩm mà anh ta thiết kế có đến kiếp sau cũng không thắng nổi Lê Mặc. Điều duy nhất khiến cho bọn họ lo lắng là Cao Chí Minh và Cung Tư Mỹ sẽ dở trò bẩn.
Nhưng dù Cung Tư Mỹ và Cao Chí Minh có dở trò gì đi chăng nữa, bọn họ cũng không hề sợ.
Đã quyết định đối đầu trực diện với Cung Đình thì bọn họ sẽ nỗ lực hết sức để áp đảo nghiền nát Cung Đình.
Vòng sơ khảo của cuộc thi thiết kế thời trang quốc tế được tổ chức vào tối nay, Nhan Nhã Tịnh nhận được tin rằng sau vòng loại cách đây không lâu, hơn một nghìn người tham dự giờ chỉ còn hơn 100 nhà thiết kế. Nhưng vào tối nay số người được tiến vào vòng bán kết sẽ chỉ còn mười người mà thôi.
Theo yêu cầu của cuộc thi thì người mẫu của nhà thiết kế đều là nghiệp dư, Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh hoàn toàn đủ điều kiện.
Bốn vị giám khảo, ngoại trừ Lưu Thiên Hàn thì đều là những bậc thầy thiết kế trong giới thiết kế quốc tế. Phí Nam Châu là giám đốc thiết kế của Tận Minh, ông Hans - người sáng lập của H&D, và ông Henry Hàn, người được mệnh danh là “bậc thầy về quần áo” trên thế giới.
Ông Hans có mối quan hệ rất thân thiết với nhà họ Cung, Cao Chí Minh tham dự cuộc thi, ông ta chắc chắn sẽ không thể không nể tình mối quan hệ bao nhiêu năm này.
Phí Nam Châu thì lại say đắm Cung Tư Mỹ đến điên cuồng, mọi yêu cầu của Cung Tư Mỹ anh ta đều không thể nào từ chối được.
Trận chung kết của cuộc thì này sẽ được diễn ra giữa hai người chiến thắng cuối cùng. Cao Chí Minh có được sự bảo hộ của Phí Nam Châu và ông Hans thì chắc chắn sẽ được đi vào vòng chung kết. Đến lúc đó mà Lê Mặc đối mặt với Cao Chí Mình thì cơ hội dành chiến thắng thật sự quá mong manh.
Nếu như Lưu Thiên Hàn cũng ủng hộ cho Cao Chí Minh nữa thì Lê Mặc chỉ còn nước thua cuộc một cách oan ức mà thôi.
Nhan Nhã Tịnh không muốn nghĩ trước những chuyện tồi tệ ấy, cô chỉ muốn cố hết sức mình vào buổi tối nay, Lê Mặc nhất định sẽ được vào vòng trong.
Cuộc thi sẽ được phát sóng trực tiếp, hai bộ trang phục mà Lê Mặc thiết kế đã được đưa đến cuộc thi từ sớm. Sắp đến lúc Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh diễn catwalk, Nhan Nhã Tịnh tức tối phát hiện ra hai bộ trang phục mà ban tổ chức đưa đến đều đã bị phá hoại rồi!