Đàn ông khi không có xung đột về lợi ích gì thì chắc chắn có thể chung sống hòa bình với nhau, nhưng một khi khiến đối phương cảm thấy nguy hiểm thì cái gọi là hòa bình này sẽ không còn tồn tại nữa.
Với trực giác của người đàn ông, Thẩm Quyện có thể cảm nhận được rõ ràng là anh Lưu đối với anh ta tuyệt đối không chỉ là bậc bề trên mà anh ta cần lấy lòng mà anh rất có khả năng sẽ trở thành tình địch của anh ta.
Từ nhỏ đến lớn anh ta đều được ông Thẩm dậy dỗ phải hào hoa lịch thiệp, phong độ nho nhã, anh ta cũng luôn biểu hiện rất tốt, nhưng mà lúc này đây, người con gái mà anh ta yêu lại bị người khác nhắm đến, anh ta không kìm được mà để lộ ra dáng vẻ mang tính công kích của mình.
Anh ta biết là mình đã biểu hiện quá vội vàng, sẽ khiến Nhan Nhã Tịnh sợ hãi, nhưng mà anh ta cũng chỉ đang nóng lòng muốn tuyên bố chủ quyền của mình thôi.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Nhan Nhã Tịnh, anh ta mỉm cười hiền hòa và trìu mến nói: “Nhã Tịnh, ông nội vẫn luôn muốn được ăn một bữa cơm với em, anh nghĩ là anh cũng nên đưa em về gặp ông của anh rồi.”
Vốn dĩ nhìn thấy tin tức trên mạng về Nhan Nhã Tịnh và Thẩm Quyện, không ít người đã cảm thấy là bọn họ vốn là một đôi trời sinh rồi, giờ lại nghe thấy Thẩm Quyện còn muốn đưa cô về nhà gặp mặt ông Thẩm, tất cả mọi người đều cho rằng việc hai người họ ở bên nhau đã chắc như đinh đóng cột rồi.
“Chủ nhiệm Nhan đã đến lúc đi gặp phụ huynh của cậu Thẩm rồi cơ à! Khá đó nha, chị và cậu Thẩm tiến triển nhanh thật đấy!” Hà Hân Nghi vừa cười vừa trêu Nhan Nhã Tịnh.
Vu Tiếu cũng vui mừng ra mặt, cô ấy không còn bận tâm đến việc cắm hoa nữa: “Chủ nhiệm Nhan, có phải chị và cậu Thẩm gặp mặt phụ huynh xong là sẽ kết hôn luôn không? Có định ba năm đẻ hai đứa luôn không?”
Ba năm đẻ hai đứa?
Thân hình nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh không khỏi run lên bần bật, quả nhiên, sắc mặt của anh Lưu đã sầm sì đến mức khiến người khác không dám thở mạnh.
Nhan Nhã Tịnh cố gắng nghĩ xem nên nói gì để cứu vãn hình tượng của mình trong mắt Lưu Thiên Hàn thì Lưu Thiên Hàn đã cười khẩy mở miệng nói: “Nhan Nhã Tịnh, Thiên Hàn mới đi được mấy ngày đâu nhỉ? Giờ cô đã vội ba năm ôm hai đứa với người khác rồi cơ à?”
“Nhan Nhã Tịnh, cô đối xử với Thiên Hàn đúng là tình cảm sâu đậm quá đấy!”
Giọng nói của Lưu Thiên Hàn mang đầy vẻ mỉa mai, ngay cả người vô tư như Hà Hân Nghi cũng có thể nhận ra được sự phẫn nộ trong giọng nói của anh.
Cô ấy lén lút liếc nhìn Vu Tiếu, hai người họ ngơ ngác nhìn nhau không dám nói lời nào.
Chỉ cần nghĩ đến anh Lưu là bọn họ nhận thấy bản thân có phần hơi quá đà rồi.
Bọn họ đều biết rõ anh Lưu cưng chiều Nhan Nhã Tịnh đến thế nào, giờ anh Lưu mới đi được có hơn bốn tháng thôi, bọn họ đã xúi bẩy Nhan Nhã Tịnh với người đàn ông khác ba năm ôm hai đứa, nếu mà để cho anh Lưu biết được thì chắc là sẽ tức đến mức đội mồ sống dậy bóp chết bọn họ mất!
Thẩm Quyện vốn chỉ là đoán già đoán non, bây giờ nghe thấy Lưu Thiên Hàn nói như thế, anh ta gần như đã xác định được tâm tư của cậu hai Lưu đối với Nhan Nhã Tịnh rồi.
Dùng người đã khuất để ngăn cản sự tự do của Nhan Nhã Tịnh, Thẩm Quyện cảm thấy hành vi của cậu hai Lưu này quả thật là rất quá đáng.
Anh ta nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh: “Anh hai, anh nói những lời này là không đúng rồi. Anh Lưu đã không còn nữa, Nhã Tịnh không thể nào từ bỏ hạnh phúc cả cuộc đời mình vì một người đã không còn trên thế gian này.”
“Anh hai, nếu như anh Lưu ở dưới suối vàng có biết được thì anh ấy cũng nhất định hy vọng Nhã Tịnh có thể gặp được một người tốt sống cả đời hạnh phúc.”
“Người tốt?” Lưu Thiên Hàn cười nhạt, anh nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ bé của Nhan Nhã Tịnh đang bị Thẩm Quyện nắm chặt, cứ như muốn nhìn xuyên thủng cái tay của anh ta ra vậy.
Cảm giác nặng nề trên người Lưu Thiên Hàn càng lúc càng kinh khủng hơn, nếu mà là người khác thì chắc đã bị dọa cho chạy bắn sới mất rồi. Nhưng Thẩm Quyện lại là cậu Thẩm đã trải qua bao sóng to gió lớn, dù rằng vẫn cảm nhận được áp lực nặng như núi đè kia nhưng anh ta vẫn có thể giữ phong độ điềm đạm như thường.
Nhan Nhã Tịnh thì đã bị ánh mắt như nảy lửa của Lưu Thiên Hàn khiến cho đứng không nổi nữa rồi. Anh Lưu vốn dĩ đã đủ tức giận với cô, nếu như anh lại hiểu lầm thêm quan hệ giữa cô với Thẩm Quyện thì cô càng khó dỗ anh hơn nữa.
Nhan Nhã Tịnh quyết định chọn ngày không bằng gặp ngày, bây giờ chính là lúc phải nói rõ ràng với Thẩm Quyện.
Cô rút thẳng tay về không chút do dự rồi nói: “Cậu Thẩm, cảm ơn sự yêu mến của anh, anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi thật sự rất cảm kích, nhưng mà chúng ta không thích hợp.”
Nhìn ánh mắt đầy vẻ đau lòng của Thẩm Quyện, Nhan Nhã Tịnh không hề né tránh mà tiếp tục nói rõ từng chữ một: “Cậu thẩm, anh thật sự rất xuất sắc, anh xứng với một cô gái tốt hơn, là tôi không xứng với anh.”
“Cả đời này, ngoài Lưu Thiên Hàn ra thì tôi sẽ không thể tìm ai khác nữa cả. Cậu Thẩm, thành thật xin lỗi anh!”
Nghe thấy những lời từ chối rõ ràng của Nhan Nhã Tịnh, vẻ mặt của Thẩm Quyện biến dạng trong nháy mắt, nhưng đó cũng chỉ trong thoáng chốc, anh ta lại khôi phục dáng vẻ ôn hòa như mọi khi.
“Nhã Tịnh, không sao đâu, ngoài em ra thì anh cũng không thể nào tìm được ai khác nữa. Anh sẽ đợi em.”
Nói xong những lời này, Thẩm Quyện vẫn tỏ ra rất lịch thiệp nói lời tạm biệt với Nhan Nhã Tịnh rồi mới rời khỏi bệnh viện.
Lúc này, mấy người Vu Tiếu đã không còn để ý đến việc cậu Thẩm rời đi với dáng vẻ cô đơn nữa, trong lòng họ giờ đây đã bị những lời mà Nhan Nhã Tịnh chiếm hết tâm trí.
Ngoài anh Lưu ra thì cô không thể nào yêu ai được nữa.
Lời nói này nghe qua thì có vẻ là rất ngu ngốc, nhưng Vu Tiếu và Hà Hân Nghi đều biết là Nhan Nhã Tịnh không phải chỉ nói vậy mà thôi đâu.
Nếu bọn họ cũng có được một tình yêu sâu đậm đến như thế, thì cho dù người đó có không còn nữa, phần đời còn lại cũng sẽ không có ai có thể lọt được vào mắt của bọn họ.
Hà Hân Nghi và Vu Tiếu đều ngấm ngầm hạ quyết tâm, sau này có thế nào cũng không gán ghép bậy bạ Nhan Nhã Tịnh với người khác nữa.
Có những người cho dù đã khuất rồi nhưng anh ấy vẫn sẽ mãi mãi sống trong tim người yêu anh ấy tha thiết.
Cậu Lưu sẽ mãi mãi sống trong lòng chủ nhiệm Nhan. Dù bọn họ có thấy đáng tiếc cho cô nhưng cũng phải tôn trọng tình cảm sâu đậm của cô.
Nghe thấy những lời Nhan Nhã Tịnh nói, Lưu Thiên Hàn thì lại tức giận đến bật cười.
Anh đến đây là vì không chịu nổi việc Nhan Nhã Tịnh và Thẩm Quyện cứ anh anh em em với nhau, không ngờ đến cuối cùng anh lại nghe thấy những lời nói này của Nhan Nhã Tịnh.
Cuối cùng thì cô cũng đã chịu nói thật, cả đời này của cô, ngoài thằng em trai của anh ra thì sẽ không tìm người đàn ông khác. Thế nên anh trong lòng của cô ấy cũng chỉ là kẻ thế thân không bao giờ được đứng dưới ánh sáng mà thôi!
Lưu Thiên Hàn cảm thấy hôm nay bản thân mình đúng là lại hèn mọn nữa rồi. Anh nhanh chóng rút tay khỏi mặt bàn rồi lạnh lùng đứng dậy, bỏ đi thẳng không thèm quay đầu lại nhìn.
Lưu Thiên Hàn đi thẳng xuống hầm để xe, anh vừa lên xe thì cửa bên kia của xe bỗng bị bật mở ra, Nhan Nhã Tịnh nở nụ cười tươi tắn ngồi cạnh anh.
“Xuống xe!” Giọng nói của Lưu Thiên Hàn không có một chút dịu dàng nào hết, lạnh lùng đáng sợ như tu la muốn ăn tươi nuốt sống người khác vậy.
Gương mặt nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh lại không có chút sợ hãi nào cả, nụ cười cô sáng lạn như ánh mặt trời: “Anh hai, mời anh cùng ăn trưa có được không nào? Em mời anh đi ăn nhé!”
“Không cần!”
“Nhan Nhã Tịnh, xuống xe! Đứng có để tôi phải ném cô xuống!”
Nhan Nhã Tịnh cứ như không hề nghe thấy anh nói gì, vẫn cười tít mắt nói: “Anh hai, anh không muốn cùng đi ăn với em à, thế chúng ta nhảy thẳng đến bước tiếp theo vậy!”
“Anh ai, anh không muốn em đeo chiếc nhẫn mà anh đã tặng em, vậy em cầu hôn anh vậy, anh đeo nhẫn em tặng anh có được không hả?”
Vừa nói, Nhan Nhã Tịnh vừa lôi từ trong túi ra một cặp nhẫn bằng bạc hết sức tinh xảo. Thiết kế của cặp nhẫn này vừa đơn giản lại vừa phóng khoáng, trông không quá là xa xỉ đắt tiền nhưng lại toát lên một cảm giác gắn kết sâu sắc khó tả.
“Anh hai, em cầu hôn với anh, chúng ta quay lại với nhau đi, anh cưới em nhé, có được không?”