Thịnh Vân Hiên không trả lời câu hỏi của Nhan Nhã Tịnh.
Suy nghĩ của bà dần dần bay xa.
Mặc dù thời gian bà và Lưu Thiên Hàn với Lưu Gia Thành sống cùng nhau không nhiều, nhưng có những thứ cùng chảy trong huyết mạch thì không có ai chặt đứt được.
Thực ra khu nãy nhìn thấy những bản báo cáo đó, bà đã có chút tin người chết là Lưu Gia Thành rồi.
Nói sao đây?
Bởi vì Lưu Thiên Hàn vẫn luôn chắc chắn mình là Lưu Gia Thành, Thịnh Vân Hiên trước nay chưa từng nghi ngờ thân phận của anh, nhưng khi ở cùng Lưu Thiên Hàn, bà vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng rằng anh và Lưu Gia Thành trước đây rất khác nhau.
Nhất là khi có một lần bà vô tình nhìn thấy vết bớt hình tròn trên vai trái của anh, nghi ngờ trong lòng bà lại càng nặng thêm.
Bà nhớ rất rõ, trên vai của Lưu Gia Thành và Lưu Thiên Hàn đều có vớt bớt hình tròn đó, chỉ có điều vết bớt củ Lưu Gia Thành là ở vai phải.
Thời điểm nhìn thấy vớt bớt đó, trong đầu Thịnh Vân Hiên thoáng hiện qua rất nhiều suy nghĩ, nhưng bất kỳ suy nghĩ nào bà cũng đều cảm thấy quá sức vô lý.
Chết trong tai nạn xe rõ ràng là con trai út của bà, tại sao người còn sống hiện tại lại vẫn là Lưu Gia Thành!
Vậy nên Thịnh Vân Hiên thà tin rằng là do bà nhớ nhầm vị trí vết bớt cũng không muốn tin có chuyện kỳ lạ như vậy. Chap mới l𝐮ô𝘯 có 𝙩ại — T𝑅Ù𝑴 T𝑅U𝑌ỆN.ⅤN —
Nhưng hiện giờ đối mặt với những bản báo cáo này,đối mặt với cầu xin của Nhan Nhã Tịnh, Thịnh Vân Hiên không thể tiếp tục tự lừa mình dối người được nữa.
"Tiểu Tịnh, Tiểu Thành thật sự chết rồi sao? "
Nước mắt của Thịnh Vân Hiên không khống chế được mà rơi xuống.
Lòng bàn tay mu bàn tay đêu là thịt, cả hai đều là con của bà, cho dù là ai chết cùng đều như nhát dao cứa vào tim bà, nỗi đau khổ khi người tóc trắng tiễn kẻ đầu xanh không có ai có thể hiểu được.
"Mẹ, anh hai đã mất rồi. "
Nhận thấy Thịnh Vân Hiên đang run rẩy, Nhan Nhã Tịnh càng dùng sức nắm lấy tay của bà.
"Mẹ đừng buồn nữa, anh hai ở dưới suối vàng mà có biết cũng không muốn mẹ đau lòng như vậy đâu. "
"Mẹ biết Tiểu Thành không hy vọng mẹ buồn, Tiểu Thành là một đứa trẻ tốt, rất tốt rất tốt. "
Nghĩ đến Lưu Gia Thành, trong mắt Thịnh Vân Hiên có chút ánh sáng. Nhưng đắng chát trong miệng lại không giảm đi chút nào, Tiểu Thành của bà, thật sự rất hiểu chuyện, mới còn trẻ như vậy đã gánh vác hết trọng trách của Lưu thị, sau này lại vì cứu Lưu Thiên Hàn mà biến thành người thực vật, nó là đứa con tốt nhất trên thế giới, cũng là người anh tốt nhất trên thế giới này.
Nhưng cái con người tốt nhất đó đã mất rồi.
Mất không rõ không ràng trong một vụ tai nạn xe.
Thịnh Vân Hiên đau đến mức miệng cũng phát run, bà không thích la khóc, nhưng giây phát này bà lại không khống chế được chính mình mà nghẹn ngào. Bà dùng sức lau đi nước mắt ở đuôi mắt mình, cuối cùng vân là khóc đến nỗi hô hấp khó khăn.
"Tiểu Nhạn, trước vụ tai nạn, Tiểu Thành đã sắp tỉnh rồi. Cung Trạch Dương nói nó hồi phục rất tốt, đợi đến khi nó tỉnh lại thì vẫn có thể sống như người bình thường. Con nói, Tiểu Thành vốn dĩ có thể có một cuộc đời hạnh phúc, nó làm sao có thể đột nhiên xảy ra tai nạn chứ? "
Nếu như người xảy ra tai nạn là Lưu Thiên Hàn, vậy còn có thể là chuyện ngoài ý muốn, nhưng lúc đó Lưu Thiên Hàn đang là người thực vật, người thực vật tự lái xe xảy ra tai nạn quá ly kỳ rồi, chắc chắn không phải chuyện ngoài ý muốn.
Thịnh Vân Hiên cắn chặt môi, dằn từng chữ nói: "Tiểu Tịnh, mẹ nhất định sẽ tra rõ nguyên nhân Tiểu Thành xảy ra tai nạn, cho Tiểu Thành một cái công đạo! "
Lúc này, trong đầu Thịnh Vân Hiên thoáng qua rất nhiều suy nghĩ, bà không muốn nghi ngờ Cung gia, dù sao bà và mẹ của Cung Tư Mỹ đã cùng nhau lớn lên từ nhỏ, không phải chị em ruột nhưng tình cảm còn hơn cả chị em ruột, nhưng Lưu Gia Thành xảy ra tai nạn, Cung gia có hiềm nghi lớn nhất.
Lưu gia và Cung gia trước nay quan hệ rất tốt, rút dây động rừng, bà sẽ không dễ dàng rút ra kết luận, nhưng nếu bà thật sự tìm ra chứng cứ Cung gia hại chết Lưu Gia Thành, cho dù hai nhà có thân thiết đến thế nào, bà cũng sẽ không tha cho hung thủ hại chết con trai bà!
Ý thức được bà suýt nữa thì ép Nhan Nhã Tịnh và Lưu Thiên Hàn chia tay, đau lòng qua đi, trong lòng Thịnh Vân Hiên lại tràn ngập tự trách.
Bà nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay Nhan Nhã Tịnh: "Tiểu Tịnh, con là đứa trẻ tốt. Mẹ xin lỗi con, mẹ làm đi làm chuyện hồ đồ chia rẽ các con. "
"Tiểu Tịnh, mẹ biết tính tình Tiểu Hàn, chỉ cần nó cứ cắn chắc nó là Tiểu Thành thì trừ khi nó hồi phục trí nhớ, bằng không thì dù chúng ta nói ra chân tướng, nó cũng sẽ không tin đâu. "
"Tiểu Tịnh, Tiểu Hàn vẫn còn sống nhưng nó lại không nhận ra con, thật là khổ cho con rồi. "
"Mẹ, con không khổ gì cả, cho dù anh ấy có quên đi quá khứ của chúng con, chỉ cần anh ấy vẫn còn sống là con đã mãn nguyện rồi. "Nhan Nhã Tịnh mỉm cười với Thịnh Vân Hiên: "Hơn nữa, cho dù anh ấy tưởng mình là Lưu Gia Thành thì anh ấy vẫn thích con đó thôi! "
"Mẹ, cho dù anh ấy đã quên đi một số thứ, nhưng niềm yêu thích đối với con trong thâm tâm anh ấy thì vẫn không thay đổi. Mẹ à, hiện tại con cảm thấy rất hạnh phúc. "
"Tiểu Tịnh con thật tốt, mẹ vui thay cho Tiểu Hàn khi tìm được người tốt như con. Chỉ có điều…"
Nhan Nhã Tịnh biết Thịnh Vân Hiên đang lo lắng điều gì, cô cười an ủi bà, nói tiếp: "Mẹ yên tâm đi, trước khi Thiên Hàn hồi phục trí nhớ, con sẽ cố gắng che dấu mối quan hệ giữa hai bọn con. Con không sợ gì cả, chỉ cần anh ấy khỏe mạnh là con đã mãn nguyện lắm rồi. "
"Mẹ, con có thể đợi, đợi đến khi anh ấy nhớ hết tất cả, hồi phục thân phận trước đây, con sẽ có thể quang minh chính đại mà ở bên anh ấy. "
Thịnh Vân Hiên không nói chuyện nữa, chỉ dùng sức nắm chặt lấy tay Nhan Nhã Tịnh.
Trên mặt bà nhìn thì bình tĩnh không chút dao động, nhưng trong nội tâm đã gió giục mây vần, rốt cuộc là ai đã tàn nhẫn giết hại Tiểu Thành của bà?
Tổn thương nặng nề như vậy, không thể nào tha thứ được!
Không còn Thịnh Vân Hiên ngăn cản, Nhan Nhã Tịnh và Lưu Thiên Hàn lại có thể tiếp tục yêu đương ngọt ngào rồi.
Lưu Thiên Hàn không biết Nhan Nhã Tịnh và Thịnh Vân Hiên đạt được thống nhất chung gì, có điều Thịnh Vân Hiên không còn ép Nhan Nhã Tịnh chia tay với anh nữa, anh cũng rất vui mừng.
Đương nhiên, cho dù là Thịnh Vân Hiên có tiếp tục ép anh và Nhan Nhã Tịnh chia tay, anh cũng không bao giờ đồng ý.
Anh kính trọng Thịnh Vân Hiên, nhưng cũng không phải "con trai cưng của mẹ", không thể nào vì mẹ ngăn cản mà từ bỏ người yêu muốn bên nhau một đời.
Tối nay là sinh nhật của Nhan Nhã Tịnh.
Nhan Nhã Tịnh không có nói cho Lưu Thiên Hàn biết sinh nhật cô là ngày nào, nhưng với danh dự là một người bạn trai năm tốt thế hệ mới, Lưu Thiên Hàn sao có thể khong biết sinh nhật Nhan Nhã Tịnh!
Anh nhìn chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh trong hộp đựng nhẫn, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên.
Theo thời gian mà anh và Nhan Nhã Tịnh quen biết, nhanh như vậy mà đã cầu hôn quả thực có chút cấp bách, nhưng biết làm sao đây, anh chính là không được đợi muốn trói cô bên mình.
Hơn nữa, cầu hôn xong, anh còn muốn đòi chút quà cơ.
Bây giờ chỉ nghĩ vậy thôi mà anh đã có chút không thể kiềm chế rồi.