Nhan Nhã Tịnh không muốn để Lưu Thiên Hàn nhìn thấy vết thương trên tay cô, vội rút tay ra khỏi tay anh.
Lưu Thiên Hàn căn bản không để cô có cơ hội rút tay ra, anh từng chút một tách bàn tay bị cô nắm thành nắm đấm ra, khi nhìn thấy vết thương rõ ràng trên bụng ngón tay cô, lông mày anh không khỏi nhíu chặt.
"Nhan Nhã Tịnh, em bị thương rồi."
"Anh Hai, chỉ là một chút vết thương nhỏ thôi, không việc gì, một hồi liền tốt rồi."
Thực ra Nhan Nhã Tịnh cảm thấy rất mất mặt, thái rau đều có thể thái tay mình ra thế này, cô còn là thiếu nữ xinh đẹp thiên tài cơ đấy! Ngốc muốn chết!
Tay của Nhan Nhã Tịnh dường như cố tình muốn chống đối cô vậy, vừa nãy cô đã đơn giản xử lý qua vết thương, đều đã cầm máu rồi, nhưng không hiểu ra làm sao, bị Lưu Thiên Hàn nắm chặt trong lòng bàn tay như vầy, chỗ miệng vết thương của cô lại rỉ ra chút tơ máu.
Thấy miệng vết thương của Nhan Nhã Tịnh rỉ ra tơ máu, sắc mặt Lưu Thiên Hàn càng khó coi hơn, "Đều chảy máu rồi, đây mà gọi là không sao hả?!"
"Anh Hai, thật sự không sao."
Nhan Nhã Tịnh không muốn khiến Lưu Thiên Hàn lo lắng, liền vội nói, "Vết thương nhỏ kiểu này rất bình thường, trước kia em thái rau bị như vầy hoài, đều lành rất nhanh, anh thật sự không cần lo đâu!"
Nghe lời này của Nhan Nhã Tịnh, gương mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn trực tiếp giăng đầy mây đen.
Cô biết mình thái rau dễ bị cắt vào tay, còn xuống bếp nấu ăn cho anh, đầu óc cô gái nhỏ này có hố phải không!
Trong lòng vừa mềm mại lại vừa đau, Lưu Thiên Hàn nâng bàn tay cô trong lòng bàn tay, không cho phép giải thích dẫn cô về phòng xử lý.
"Nhan Nhã Tịnh, sau này không cho phép xuống bếp nữa!"
"Nhan Nhã Tịnh, sau này không cho phép bị thương nữa!"
Giọng nói lanh lẽo như băng, lại rõ ràng mang theo ấm áp quyến luyến, Nhan Nhã Tịnh si ngốc nhìn Lưu Thiên Hàn, Anh Lưu, sao anh lại khiến người thích đến vậy chứ!
Thích anh, cả đời đều không đủ!
Thấy anh nói nghiêm túc đến vậy, mà Nhan Nhã Tịnh vẫn còn dám cười ngốc, Lưu Thiên Hàn xị mặt, "Nhan Nhã Tịnh, lời anh nói em có nghe thấy chưa?!"
"Nghe thấy rồi."
Nhan Nhã Tịnh đáng thương tội nghiệp ôm lấy cánh tay Lưu Thiên Hàn, "Anh Hai, anh không cho em xuống bếp, nhưng lỡ như em không muốn ăn cơm người khác nấu, em muốn ăn cơm nhà thì phải làm sao?"
"Nhan Nhã Tịnh, anh nấu cho em!"
Sau khi nói xong lời này, bản thân Lưu Thiên Hàn đều giật mình kinh hãi luôn.
Một tổng giám đốc đa quốc gia ngày bận trăm công nghìn việc như anh, bây giờ lại cam tâm tình nguyện vì một cô gái nhỏ mà rửa tay nấu nướng?
Đầu óc anh bị lừa đá rồi hay gì?
Nhưng tại sao, cho dù đầu óc anh bị lừa đã rồi, trong lòng anh còn ngọt ngào như vậy chứ?
Cười ngốc nhìn gương mặt gượng gạo thấy rõ của Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh bỗng nhiên muốn khóc.
Dù Anh Lưu mất đi trí nhớ, dù anh không còn nhớ cô nữa, nhưng những yêu chiều anh dành cho cô cũng sẽ không thay đổi!
Muốn nắm lấy tay anh thật chặt, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, đều không buông tay...
Lại nói, lúc Nhan Nhã Tịnh gọi điện thoại cho Tô Thu Quỳnh thì cô ấy đang anh dựa em em dựa anh với Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu cảm thấy, mấy ngày nằm trên giường dưỡng thương này, là một khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong suốt cuộc đời anh ta.
Tô Thu Quỳnh ngày đêm canh giữ bên người anh ta, tốt đẹp đến mức khiến anh ta trong lúc ngủ khoé môi cũng cong cả lên.
Dạo này Lâm Tiêu làm nũng thành nghiện, anh ta đang muốn làm nũng với cô thì điện thoại của Tô Thu Quỳnh vang lên.
Tô Thu Quỳnh nhận một cuộc điện thoại là bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng điều khiến anh ta suy sụp là, cô ấy lại muốn mua quần áo gì đó cho một người đàn ông nào đó tên là Lê Thị Mặc!
Lâm Tiêu cảm thấy miệng vết thương sắp khỏi đó của mình lại bắt đầu đau rồi, một mạch đau đến tận tim gan luôn.
Đau đến phát chua.
Lâm Tiêu trước giờ cuồng ngạo không chịu bó buộc, cũng chỉ có trước mặt Tô Thu Quỳnh mới dịu ngoan như vậy, trong lòng anh ta rõ ràng chua đến lan tràn lên rồi, nhưng anh ta lại sợ nếu anh ta quản quá rộng, Tô Thu Quỳnh sẽ không để ý tới anh ta nữa, chút ngọt ngào anh ta mới có được cũng sẽ biến mất.
Anh ta chỉ có thể uyển chuyển hỏi Tô Thu Quỳnh, "Thu Quỳnh, em phải ra ngoài sao?"
"Ừ, em đi Tầm Viên một chuyến, tiện thể gặp một người bạn." Tô Thu Quỳnh thấy Lâm Tiêu giãy dụa muốn từ trên giường bò dậy, cô ấy vội ấn anh lại về giường, "Lâm Tiêu, anh đừng cử động linh tinh! Anh lại muốn làm nứt vết thương ra có phải không!"
Nghe Tô Thu Quỳnh nói vậy, trên mặt Lâm Tiêu khó tránh hơi mất tự nhiên, anh ta không nhịn được lại nhớ tới chuyện hai ngày trước anh ta làm nứt vết thương.
Tô Thu Quỳnh chủ động kéo kéo tay anh ta, anh ta vừa kích động lên, vậy là liền khiến miệng vết thương bị nứt ra mất!
Lâm Tiêu anh ta đời này chưa từng mất mặt như vậy qua!
Lâm Tiêu không muốn làm nứt miệng vết thương, nhưng việc Tô Thu Quỳnh mua quần áo cho người đàn ông khác, Lâm Tiêu cũng không cách nào bình tĩnh hoà nhã mà bỏ qua được.
Anh ta tiếp tục dùng ngữ điệu uyển chuyển hỏi, "Thu Quỳnh, có phải em rất thích người bạn đó của em hay không? Thu Quỳnh, em có thể đừng thích người khác nữa có được không?"
Bây giờ em còn chưa thích anh, nếu em lại thích người khác nữa thì anh càng không có cơ hội rồi.
Tô Thu Quỳnh không ngốc, tuy Lâm Tiêu không nói rõ, nhưng cô ấy có thể nghe ra, anh ta là hiểu lầm cuộc điện thoại vừa rồi.
Nhìn dáng vẻ thấp thỏm lại lo được lo mất đó của Lâm Tiêu, Tô Thu Quỳnh không nhịn được khoé mắt cay cay.
Lâm Tiêu, một người đàn ông ngông cuồng cỡ nào chứ! Lâm Tiêu mà trước kia cô nghe đồn, xấu tính muốn chết, sao có thể ép dạ cầu toàn lấy lòng một người phụ nữ chứ!
Tô Thu Quỳnh xoay người, từng bước một đi đến bên giường, tay nắm chặt lấy tay anh ta, mười ngón lồng vào nhau.
Lâm Tiêu vui sướng trong lòng, anh ta cảm thấy, chỉ cần được đến gần Tô Thu Quỳnh như này, kêu anh ta chết ngay lập tức, anh ta cũng không có gì oán hận hối tiếc.
"Lâm Tiêu."
Tô Thu Quỳnh đột nhiên mở miệng, trên gương mặt quen mang theo một lớp mặt nạ kia của cô ấy, khó có được vẻ đơn thuần tự nhiên, còn có cả sự ngượng ngùng khó tả.
"Lâm Tiêu, hình như em có chút thích anh rồi."
Nói xong lời này, Tô Thu Quỳnh nhanh chóng xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Lâm Tiêu giống như một tên ngốc sờ sờ hơi ấm còn sót lại trong lòng bàn tay mình, đoạn cười ngốc đến suýt rút gân.
Tô Thu Quỳnh vừa đến đầu cầu thang, một cánh tay to lớn mạnh mẽ đã cứng ngắc chụp lấy cổ tay cô ấy.
Chiến Mục Hàng.