Nhan Nhã Tịnh, "..."
Lê Mặc, "..."
Vốn dĩ, Lê Mặc còn cho rằng thừa nhận bản thân đầu óc có vấn đề cũng không sao, nhưng nghe lời này của Lưu Thiên Hàn, nội tâm anh ta trở nên đau xót vô cùng, anh là một thanh niên tốt tam quan ngay thẳng, sao lại bị nói thành giống như tên biến thái thế này!
Nhan Nhã Tịnh biết, nếu không mau chóng xoá bỏ hiểu lầm giữa Lưu Thiên Hàn và Lê Mặc, thì tối nay chắc chắn không có hồi kết.
Cô trầm mặc một chút, dứt khoát gọi điện thoại cho Tô Thu Quỳnh, "Thu Quỳnh, tôi nhìn thấy Lê Mặc rồi."
Giọng nói của Tô Thu Quỳnh đầu bên kia điện thoại rõ ràng mang theo kích động, "Cái gì, cậu gặp Lê Thị Mặc rồi? Bao nhiêu năm nay cậu ấy cũng không liên lạc với chúng ta, mình còn tưởng cậu ấy bốc hơi khỏi nhân gian rồi chứ! Lê Thị Mặc đang ở đâu? Cậu ấy bây giờ thế nào?
Tô Thu Quỳnh trong một lúc hỏi nhiều vấn đề như vậy, Nhan Nhã Tịnh còn thật không biết nên trả lời vấn đề nào trước, suy nghĩ trong chốc lát, cô dứt khoát quyết định, vấn đề nào cũng không trả lời.
Bây giờ, phải vuốt xuôi lông cho người nào đó trước đã, đem nhiệm vụ quang vinh mua quần sịp cho Lê Mặc giao cho Tô Thu Quỳnh.
"Thu Quỳnh, cậu qua bên chỗ mình một chuyến đi, tiện đường mua cho Lê Mặc mấy cái quần sịp!"
Nghĩ nghĩ, Nhan Nhã Tịnh lại dặn dò Tô Thu Quỳnh một câu, "Lê Mặc muốn màu đỏ nhé!"
Sau khi cúp điện thoại, Nhan Nhã Tịnh đầy mặt vô tội nhìn Lưu Thiên Hàn, "Anh Hai, anh coi, Thu Quỳnh cũng có thể giúp Lê Mặc mua quần sịp, cho nên em và Lê Mặc thật sự là quan hệ bạn bè rất trong sáng, Anh Hai, anh đừng giận nữa được không?"
Nghe thấy cuộc điện thoại vừa rồi Nhan Nhã Tịnh gọi cho Tô Thu Quỳnh, anh cũng biết giữa Nhan Nhã Tịnh và Lê Mặc hẳn là thực sự không có gì, nhưng nghĩ tới vừa rồi Nhan Nhã Tịnh muốn mua gì đó kia cho Lê Mặc, trong lòng anh vẫn khó chịu không nói nên lời.
Nhan Nhã Tịnh thấy Lưu Thiên Hàn không nói gì, chắc cũng không có ý muốn tiếp tục nổi cơn nữa, cô biết, cuộc điện thoại vừa rồi của mình thực sự có tác dụng.
Cô đánh mắt ra hiệu với Lê Mặc, lại càng thêm ra sức ôm lấy cánh tay Lưu Thiên Hàn, "Anh Hai, anh chưa ăn cơm đúng không? Em làm đồ ăn ngon cho anh."
Làm đồ ăn ngon cho anh......
Coi như cô gái nhỏ này biết điều!
Lưu Thiên Hàn quăng cho Lê Mặc một ánh mắt lạnh đông chết người không đền mạng, bị Nhan Nhã Tịnh lôi kéo đi ra khỏi phòng Lê Mặc.
Lê Mặc cũng chẳng buồn quan tâm đến táo nữa, anh ta nằm bò trong chăn âm thầm bụm mặt, Nhan Thị Nhã Tịnh đây là kiếm phải bạn trai quái vật gì vậy trời?
Quá đặc biệt đáng sợ đi!
Thời đại học, bạn học Nhan Thị Nhã Tịnh vẫn là một thanh niên năm tốt tam quan ngay thẳng, làm sao sau khi tốt nghiệp xong, khẩu vị lại trở nên nặng như vậy chứ?
Bạn học Nhan Nhã Tịnh khẩu vị nặng sau khi kéo Lưu Thiên Hàn đến phòng khách, tươi cười lấy lòng với anh một cái, bèn đeo tạp dề đi vào bếp.
Thực ra, thường ngày một ngày ba bữa của cô và Nhan An Bảo, Nhan An Mỹ đều do người giúp việc mà Thịnh Vân Hiên phái tới lo liệu, cô gần như không cần phải xuống bếp, nhưng có thể rửa tay nấu ăn cho Anh Lưu, cô không thấy mệt mà chỉ thấy vui vẻ không nói nên lời.
Nguyên liệu cô đã chuẩn bị sẵn, cô nấu cho Lưu Thiên Hàn mấy món nhỏ mà trước kia anh thích ăn nhất, luôn tiện nấu nồi cháo kê.
Nhìn Nhan Nhã Tịnh đeo tạp dề ngâm nga một điệu bưng cơm nước lên, Lưu Thiên Hàn hoảng hốt trong một khoảnh khắc.
Giống như, một cô vợ nhỏ hiểu chuyện ngoan ngoãn, vì muốn lấy lòng chồng mình mà tỉ mỉ làm một bàn đồ ăn ngon chứa đầy tình yêu.
Sau khi bưng hết tất cả món ăn lên bàn, Nhan Nhã Tịnh cởi tạp dề, cũng ngồi xuống trước bàn ăn.
Cô nở nụ cười tươi như hoa nhìn Lưu Thiên Hàn, "Anh Hai, anh nếm thử xem tay nghề của em thế nào! Nếu anh thích ăn đồ ăn em nấu, về sau mỗi ngày em đều nấu cho anh."
Khi nói lời này, Nhan Nhã Tịnh vô thức đặt tay ra sau lưng.
Cô cảm thấy bản thân mình thực quá ngốc, đều nấu ăn nhiều lần như vậy rồi, tối nay lúc thái rau cô vẫn không cẩn thận thái trúng tay mình.
Còn may là tốc độ phản ứng của cô rất nhanh, vết thương thái trúng cũng không sâu, chỉ có điều, do da cô quá trắng quá non, nên chút vết thương đó nhìn lên có vẻ khá nổi bật.
Lưu Thiên Hàn ngồi trước bàn ăn, không hề có chút ý định muốn động đũa.
Nhan Nhã Tịnh thấy anh không động đũa, không khỏi có chút thấp thỏm, "Anh Hai, sao anh không ăn? Có phải anh không thích mấy món này không?"
"Nhan Nhã Tịnh."
Lưu Thiên Hàn đột nhiên mở miệng, giọng nói của đàn ông trầm thấp nồng hậu, êm tai dễ nghe đến không nói nên lời, nghe kỹ còn có thể nghe ra trong giọng nói của anh mang theo chút ngượng nghịu khó tả.
"Anh Hai, anh sao vậy?"
"Nhan Nhã Tịnh, em còn chưa từng mua quần sịp cho anh!"
Giọng nói ồm ồm vang lên trong không khí, Nhan Nhã Tịnh nghe thấy đầu tiên là sững người, liền sau đó mi mắt cong cong thiếu chút nữa bật cười ra tiếng.
Vại dấm chua nào đó vẫn còn đang vướng mắc vụ hồi nãy nha!
Anh Lưu thật đáng yêu quá đi mất!
Nhan Nhã Tịnh hiểu rõ tính khí của Lưu Thiên Hàn, cô biết nếu bây giờ cô cười quá lố, người đàn ông gượng gạo đó nhất định sẽ thẹn quá hoá giận, cô dường như dùng hết sức lực toàn thân mới không để bản thân cười đến rút gân.
Nhan Nhã Tịnh cười, gương mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn càng thêm xị xuống, dáng vẻ kiêu ngạo gượng gạo đó nhìn đến Nhan Nhã Tịnh trong lòng ngứa ngáy, thật muốn lao lên cắn một miếng.
"Mua mua mua!"
Nhan Nhã Tịnh dựa đến bên người Lưu Thiên Hàn, cô vốn muốn ôm lấy anh dỗ dành anh, nhưng lại sợ bị anh phát hiện ra vết thương trên tay cô, nên cô chỉ cọ cọ nửa thân trên lên người anh, "Anh Hai, anh là người đàn ông của em, em không mua cho anh thì mua cho ai! Anh muốn bao nhiêu, em đều mua cho anh!"
Không thể nghi ngờ, câu "Người đàn ông của em" trong miệng Nhan Nhã Tịnh rất được lòng Lưu Thiên Hàn, anh kiêu ngạo nghĩ, anh chính là người đàn ông được chính miệng Nhan Nhã Tịnh thừa nhận đấy nhé, đùa gì chứ, tên trai lơ không mặc sịp đó có thể so với anh sao?!
Tay bị thương của Nhan Nhã Tịnh là tay trái, cô dùng tay phải gắp đồ ăn ngược lại sẽ không để lộ vết thương, cô gắp một gắp đồ ăn, ngoan ngoãn khéo léo đưa đến bên miệng Lưu Thiên Hàn, "Anh Hai, bây giờ anh có thể nếm thử tay nghề của em được chưa?"
Lưu Thiên Hàn không nói chuyện, chỉ là mở miệng ăn vào miếng đồ ăn.
Tay nghề của Nhan Nhã Tịnh đương nhiên không thể so sánh với đầu bếp lớn, nhưng miếng đồ ăn này Lưu Thiên Hàn cảm thấy ngon chưa từng có, ăn tới cả trái tim thoải mái dễ chịu.
Đây là cơm nước Nhan Nhan Tịnh đặc biệt nấu cho anh, đây là cơm nước Nhan Nhã Tịnh đút cho anh.
Lưu Thiên Hàn biết, một người đàn ông lớn đùng như anh, còn để người khác đút ăn cơm thật là quá nhõng nhẽo đi, nhưng biết làm sao được, tối nay anh cứ muốn nhõng nhẽo đến cùng đấy.
Lưu Thiên Hàn tiếp tục kiêu ngạo ngồi yên tại chỗ như lão tăng nhập định, đũa cũng không thèm đụng một cái, Nhan Nhã Tịnh thấy anh vẫn không đụng đũa, không khỏi gấp lên, "Anh Hai, sao anh còn không ăn cơm? Có phải đồ ăn em làm khó ăn lắm không?"
"Nhan Nhã Tịnh, em đút anh ăn!"
Giọng nói thẳng tưng như đúng rồi, hoàn toàn không có một chút ý thức tự giác ngượng ngùng nào, nhìn người đàn ông rõ ràng đã một đống tuổi mà còn ấu trĩ hơn cả hai đứa nhóc con trước mặt, Nhan Nhã Tịnh thật cạn lời.
Cô muốn nói, hai đứa nhóc nhiều năm về trước đều đã không cần cô đút cơm rồi, anh còn để cô đút, có mất mặt hay không a!
Nhưng vì trong lòng mềm mại ấm áp, muốn cưng chiều anh, nên lời này rốt cục Nhan Nhã Tịnh không có nói ra.
Cô lại gắp một gắp đồ ăn, lấy lòng đưa đến bên miệng Lưu Thiên Hàn, "Được thôi, Anh Hai, nếu anh thích, em cả đời đều đút anh ăn."
Nói hết lời này, bản thân Nhan Nhã Tịnh đều sến sẩm đến nổi da ga khắp người, khoé miệng Lưu Thiên Hàn lại lộ ra ý cười nhè nhẹ, "Ừ."
Còn thật muốn cô đút anh ăn cả đời á! Nếu để An Bảo với An Mỹ nhìn thấy, mặt mũi này của anh có còn cần nữa hay không?!
Lưu Thiên Hàn lại ăn thêm một miếng đồ ăn mà Nhan Nhã Tịnh đưa tới, cuối cùng cũng chú ý thấy tay trái của cô không bình thường.
Anh một phát tóm lấy cổ tay trái của cô, "Tay làm sao vậy?"