Lưỡi dài... đàn bà lưỡi dài?!
Chu Tịnh tức mà không phun ra được, xém chút bị chính mình nghẹn chết.
Làm sao cô ta cũng không nghĩ tới, Cậu Thẩm nhìn có vẻ ôn hoà vô hại như vậy, lại có thể nói cô ta là người đàn bà lưỡi dài!
Nếu không phải ra sức bám lấy cánh tay Cung Tư Mỹ đang đứng bên cạnh, Chu Tịnh sớm đã tức đến té lăn ra đất.
Vốn dĩ tối nay Chu Tịnh cố ý nhắm vào Nhan Nhã Tịnh như vậy, không ít người ở đây vốn dĩ đã nhìn không nổi nữa, bây giờ lại thấy Cậu Thẩm tiếng nổi như cồn hoàn toàn đứng về phía Nhan Nhã Tịnh, bọn họ bèn không cần lại che dấu bất mãn đối với Chu Tịnh nữa.
"Tôi cũng cảm thấy tiểu quả phụ so với người đàn bà lưỡi thì thì vẫn tốt hơn một chút!"
"Đúng như vậy! Cho dù Nhan Nhã Tịnh người ta không có chồng, thì vướng gì đến cô ta chứ? Có cần thiết khiến Nhan Nhã Tịnh khó coi như vậy trước mắt bao nhiêu người thế này không?"
"Còn khắc chồng nữa chứ! Cậu Lục là bị sự cố ngoài ý muốn, liên quan gì tới Nhan Nhã Tịnh! Miệng của người đàn bà lưỡi dài này, đúng thật là độc ác!"
"Nhan Nhã Tịnh đúng đủ xui xẻo, đến tham gia hội giao lưu còn có thể đụng phải người đàn bà lưỡi dài này, về sau ra cửa thực phải coi ngày giờ nha! Miễn cho không cẩn thận đụng phải chó điên, không hiểu ra sao liền bị cắn!"
......
Chu Tịnh tức đến càng run rẩy tợn, chó điên...
Chu Tịnh cô ta cao quý, diễm lệ, ưu nhã như vậy, cô ta sao lại là chó điên rồi!
Chu Tịnh vẫn chưa hồi hồn lại từ trong cơn đau chó điên với người đàn bà lưỡi dài, Thẩm Quyện đã nắm lấy bàn tay Nhan Nhã Tịnh.
Nhìn thấy bàn tay Thẩm Quyện và Nhan Nhã Tịnh nắm lấy nhau, trong mắt Chu Tịnh như găm đầy gai nhọn.
Cô ta thích Thẩm Quyện như vậy đều chưa từng nắm qua tay anh ấy, cái người phụ nữ Nhan Nhã Tịnh bị nhà họ Lưu ghét bỏ này, dựa vào đâu mà có cơ hội đến gần Thẩm Quyện!
Phải nói chứ, có lúc Nhan Nhã Tịnh đúng thật vô tội, Thịnh Vân Hiên đối với cô tốt như vậy, cô vẫn thật không hiểu tại sao những người ngoài này lại nhận định rằng, cô bị nhà họ Lục đuổi ra khỏi cửa.
Nhận thấy tay mình đã bị Thẩm Quyện nắm lấy, Nhan Nhã Tịnh vô thức muốn rút tay về.
Thẩm Quyện trượng nghĩa ra tay giúp cô giải vây, cô rất cảm kích ý tốt của anh ta, nhưng điều này không có nghĩa là cô muốn kéo lên quan hệ gì với anh ta.
Cậu Thẩm tiếng nổi như cồn, nếu cô thật sự tiếp nhận lời mời của anh ta, chỉ sợ ngày mai các tin tức lớn trên trang nhất đều biến thành tin đồn của bọn họ.
Anh Lưu bây giờ còn đang giận dỗi cô, cái thùng dấm to đó vốn đã không dễ dỗ, nếu cô lại còn vướng vào tin đồn gì đó với người đàn ông khác, vậy thì chia tay là chắc rồi.
"Cậu Thẩm, xin lỗi nha, chỉ e khiến anh thất vọng rồi, tôi không biết khiêu vũ." Nhan Nhã Tịnh thu tay lại, lịch sự mà xa cách nói với Thẩm Quyện.
Thẩm Quyện sững người, hiển nhiên là anh ta không ngờ tới Nhan Nhã Tịnh sẽ từ chối mình.
Dù sao, với gia thế tài mạo như anh ta, phụ nữ đều là rào trước đón sau muốn bổ nhào lên người anh ta, Nhan Nhã Tịnh từ chối anh ta, quả đúng là ra bài không theo lẽ thường.
Nhưng anh ta cũng phải thừa nhận rằng, sự từ chối của Nhan Nhã Tịnh càng khơi lên ham muốn chinh phục của đàn ông.
"Không sao, tôi có thể dạy em." Thẩm Quyện vẫn cười đến ôn hoà nhã nhặn như cũ, vô cùng kiên trì nói với Nhan Nhã Tịnh.
Nhan Nhã Tịnh, "..."
Thẩm Quyện đều đã nói đến nước này rồi, trong nhất thời cô thật không biết nên tiếp tục từ chối thế nào.
Không đợi cô nói chuyện, tay Hà Tư Vũ bèn ra sức, đẩy Nhan Nhã Tịnh tới trước một bước, "Chủ nhiệm Nhan, khiêm tốn gì chứ! Trên đường đến đây chị còn nói sẽ dạy em với chị Tiếu khiêu vũ mà! Chủ nhiệm Nhan, dáng chị đẹp như vậy, khiêu vũ lên nhất định đặc biệt đẹp mắt!"
Thấy Thẩm Quyện mời Nhan Nhã Tịnh khiêu vũ, Vu Tiếu cũng có một loại cảm giác nở mày nở mặt, cô ta cũng vội hùa theo, "Đúng vậy, Chủ nhiệm Nhan, cô đừng có ngại nữa, bệnh viện chúng ta ai mà không biết kỹ thuật khiêu vũ của cô xuất chúng chứ! Cô cũng đừng ngại ngùng nữa, mau đi khiêu vũ với Cậu Thẩm đi!"
Nhan Nhã Tịnh, "..."
Có câu nói nói thế nào ấy nhỉ?
Đúng, thà có đối thủ như thần, cũng không cần có đồng đội như gì đó, lúc này Nhan Nhã Tịnh quả thật có một loại cảm giác như bị đồng đội gài.
Quả thực là cô có học qua khiêu vũ, nhưng cô chưa từng khiêu vũ trước mặt đồng nghiệp ở bệnh viện qua, cách nói kỹ thuật khiêu vũ xuất chúng này, không khỏi quá ảo rồi đi!
Có điều, Vu Tiếu với Hà Tư Vũ đều đã nói như vậy rồi, nếu cô tiếp tục từ chối Thẩm Quyện, thì ngược lại không khỏi có vẻ như cô quá kiêu kỳ rồi, còn khiến Thẩm Quyện không xuống đài được.
Nhan Nhã Tịnh tránh né nói, "Cậu Thẩm, đồng nghiệp của tôi nói bậy thôi, tôi thật sự không biết khiêu vũ lắm đâu, tôi sợ không cẩn thận sẽ dẫm phải anh."
"Không sao, bị cô gái nhỏ xinh đẹp thế này dẫm phải, là vinh hạnh của tôi."
Nói đoạn, Thẩm Quyện không chờ nói gì thêm liền kéo lấy tay Nhan Nhã Tịnh, đi tới giữa sàn khiêu vũ.
Nhan Nhã Tịnh biết, tối nay Thẩm Quyện ra mặt cho cô như vậy, cho dù cô không nhảy điệu này với Thẩm Quyện, thì quan hệ giữa cô và Thẩm Quyện cũng vẫn bị người đồn thành khó mà miêu tả, nếu đã như vậy, thì cứ tượng trưng cùng anh ấy nhảy cho xong điệu nhảy này thôi.
Sau khi đã có quyết định, Nhan Nhã Tịnh cũng không ngại ngùng e dè nữa, cô không muốn thể hiện mình có kỹ thuật khiêu vũ rất không tệ, chỉ là phối hợp với tiết tấu của Thẩm Quyện, chậm rãi đong đưa thân mình.
Thế gia công tử như Thẩm Quyện, tất nhiên có học qua khiêu vũ xã giao, thấy Nhan Nhã Tịnh bước đi nhẹ nhàng có trình tự, anh ta liền biết cô có cơ sở vũ đạo.
Trong lòng Thẩm Quyện tắt cười, thật đúng là không muốn khiêu vũ với anh ta.
"Cô gái nhỏ, tư thế khiêu vũ của em rất đẹp."
Nhìn thân hình Nhan Nhã Tịnh nhẹ nhàng như cánh bướm lướt đi trên sàn, Thẩm Quyện không nhịn được tán thưởng nói.
Nếu là người đàn ông khác nói ra loại lời này, nhất định sẽ có vẻ tuỳ tiện đãi bôi, nhưng lời này được nói ra từ miệng Thẩm Quyện, lại khiến người ta có một loại cảm giác chân thành đáng tin.
Nếu Nhan Nhã Tịnh đã biết khiêu vũ, anh ta cũng không cần tiếp tục dẫn cô theo nhịp điệu chậm rãi nữa, anh ta nở một nụ cười ôn hoà với Nhan Nhã Tịnh, nhịp bước dưới chân thoắt cái nhanh hơn rất nhiều.
Khiêu vũ đôi cần hai người phối hợp, bước chân Thẩm Quyện vừa tăng tốc, bước chân của Nhan Nhã Tịnh tự nhiên cũng phải bước Theo tiết tấu của anh ta.
Thực ra, cô không muốn nổi bật ở nơi như thế này, nhưng cô cũng không thể thực dẫm lên chân Thẩm Quyện được nha!
Nhan Nhã Tịnh nhanh chóng kiễng chân, thân hình xoay tròn, trong lúc cô khiêu vũ, vòng eo nhỏ nhắn không đầy một nắm của cô có vẻ càng thêm nhỏ nhắn, tựa hồ trên tay vừa dùng sức, bèn có thể bóp gãy eo cô.
Rõ ràng, cô mặc bộ quần áo này thực không quá thích hợp để khiêu vũ, nhưng theo từng bước nhảy của cô, mọi người đều cảm thấy cả sàn nhảy như sinh động hẳn lên.
Tựa như, một con bướm sặc sỡ đáp xuống mặt hồ, khiến hồ nước vốn tĩnh lặng như chết nổi lên từng vòng từng vòng sóng gợn.
Lại giống như một chiếc lông vũ, lướt qua nơi ấm áp mềm mại nhất nơi đầu quả tim người ta, gợn lên tầng tầng lớp lớp lay động.
Đẹp đẽ mỹ lệ.
Thấy Nhan Nhã Tịnh và Thẩm Quyện phối hợp tốt như vậy, Vu Tiếu với Hà Tư Vũ còn vui hơn cả chính mình khiêu vũ với Cậu Thẩm.
Hà Tư Vũ kích động đến hai mắt bắn tim, "Woa, Chủ nhiệm Nhan đúng là quá đẹp quá ngầu đi mất! Đẹp ngầu đẹp ngầu nha! Chị ấy ở bên Cậu Thẩm thật giống như công chúa đeo giày thuỷ tinh khiêu vũ cùng hoàng tử vậy! Cặp CP Chủ nhiệm Nhan với Cậu Thẩm này, tôi fan chắc rồi!"
"Đúng vậy, không nghĩ tới Chủ nhiệm Nhan và Cậu Thẩm ở bên nhau lại xứng đôi như vậy! Thật muốn ăn cơm cún của hai người bọn họ nha!" Vu Tiếu ôm lấy cánh tay Hà Tư Vũ, cười híp mí cảm thán.
Lúc Lưu Thiên Hàn và Cao Bắc Vinh đi đến bên này, nghe thấy chính là tiếng kêu ré khoa trương của Hà Tư Vũ, "Chủ nhiện Nhan, Cậu Thẩm, hai người thực xứng đôi! Ở bên nhau! Ở bên nhau!"
Nhan?
Lưu Thiên Hàn vô thức nhíu mày, ánh mắt không tự chủ quyét về phía sàn nhảy.
Khi anh nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh đang được Thẩm Quyện đỡ eo, tay chân lả lướt khiêu vũ, đôi mắt vốn dĩ nhàn nhạt không gợn sóng của anh thoắt cái phóng ra từng lưỡi dao nhiễm máu.