Nghe thấy âm thanh này, Chu Tịnh không khỏi giật mình một cái, cô ta không ngờ tới, vẫn còn thật có người không sợ bị Nhan Nhã Tịnh liên luỵ cùng mất mặt, còn dám mời Nhan Nhã Tịnh khiêu vũ.
Chu Tịnh vô thức cho rằng, người đàn ông mời Nhan Nhã Tịnh khiêu vũ, nhất định là loại dưa vẹo táo nứt không lên nổi mặt bàn.
Tinh anh xã hội có tài có mạo, đều là những người ưa mặt mũi, anh ta đương nhiên không ngốc đến độ này, cùng Nhan Nhã Tịnh chịu mất mặt trước mọi người.
Chu Tịnh âm thầm cười lạnh, Nhan Nhã Tịnh không ai thèm, mất mặt, khiêu vũ với một tên dưa vẹo táo nứt, càng mất mặt!
Chu Tịnh khẽ hắng hắng giọng, đang chuẩn bị mượn vị tiên sinh dưa vẹo táo nứt này, ác liệt cười chê Nhan Nhã Tịnh một hồi, vừa quay mặt lại, cô ta bèn nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú ôn nhuận như được thần tạo hoá hôn qua.
Cô ta phải hình dung khuôn mặt đó như thế nào nhỉ?
Khuôn mặt đó, vẫn là khuôn mặt trong ký ức sâu thẳm, nhưng cho dù từng lặp đi lặp lại hồi tưởng vô số lần trong những cơn mơ lúc nửa đêm của mình đi nữa, lại một lần nữa nhìn thấy khuôn mặt đó, cô ta vẫn không kiềm được kinh diễm.
Quân tử khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc.
Đúng vậy, thiếu niên trong lòng cô ta, còn đẹp hơn cả mỹ ngọc đẹp nhất.
Gương mặt như ngọc, tròng mắt như mặc ngọc, dưới cặp kính phẳng gọng vàng, đôi mắt trong veo của anh ấy cũng toả ra ánh sáng ấm áp như noãn ngọc, khiến người khác không thể nào rời mắt.
Thẩm Quyện, Cậu Thẩm.
"Thẩm... Cậu Thẩm?" Chu Tịnh sững sờ mất một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của chính mình.
Cô ta nhanh chóng sửa sang lại quần áo của chính mình, muốn thể hiện một mặt tốt đẹp nhất của bản thân trước mặt Thẩm Quyện.
"Cậu Thẩm, tối nay anh cũng đến à?" Lời này của Chu Tịnh, rõ ràng là biết rõ còn hỏi, tối nay cô ta đến bữa tiệc giao lưu này, chính là mong mỏi có được một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên với Thẩm Quyện.
"Cậu Thẩm, tôi là Chu Tịnh, rất vui được gặp anh ở đây."
Nói đoạn, Chu Tịnh vừa hữu hảo lại vừa thục nữ vươn tay ra với Thẩm Quyện.
Rất lâu rất lâu về trước Chu Tịnh đã biết Thẩm Quyện, lúc còn ở trong trường, Thẩm Quyện chính là nhân vật nổi bật, lúc cô ta học năm nhất, anh năm tư, một thoáng gặp gỡ kinh hồng trong sân trường Đại học Vân Hải, anh đã để lại trong lòng cô ta một dấu ấn không cách gì xoá được.
Từ lúc còn rất nhỏ Chu Tịnh đã biết, sau này lớn lên phải liên hôn với giới siêu giàu của Vân Hải, cô ta khinh thường cha mẹ coi cô ta như công cụ để leo lên giới siêu giàu, nhưng khi cha mẹ cô ta nói ra, hy vọng có thể leo lên nhà họ Thẩm, cô ta không chút do dự mà nhận lời.
Bởi vì, người thiếu niên đó, là nốt ruồi son trong lòng cô ta.
Không, anh của hiện tại, đã không còn là thiếu niên từng để lại vô số truyền thuyết ở trường Đại học Vân Hải nữa, anh hiện giờ, càng chín chắn hơn, càng xuất sắc hơn, cũng càng có sức hấp dẫn hơn.
Nhìn thấy anh ấy, cô ta không còn đơn giản là rung động một bình thường nữa, mà là kính ngưỡng và ái mộ phát ra từ tận trong tâm hồn.
Chu Tịnh vẫn là rất tự tin với vẻ ngoài của mình, cô ta xinh đẹp rực rỡ, hốc mắt sâu, có một kiểu vẻ đẹp gây kinh ngạc khắc sâu của người Âu Mỹ, cô ta tin rằng, cô ta chủ động bày tỏ hảo cảm với Thẩm Quyện, Thẩm Quyện nói thế nào đi nữa cũng sẽ nhìn cô ta bằng con mắt khác, ai ngờ, Thẩm Quyện dường như không hề nhìn thấy cô ta, anh vẫn như cũ nhìn Nhan Nhã Tịnh với nụ cười hoà nhã, "Cô gái nhỏ, tôi có thể mời em khiêu vũ không?"
Khí chất của Thẩm Quyện cũng có chút giống như Nhan Minh Tự, đều là loại dáng vẻ hết sức ấm áp ôn hoà, nhưng không biết có phải là Chu Tịnh cảm giác sai hay không, rõ ràng là gương mặt ấm áp ôn hoà đó, nhưng vô hình trung, như tạo ra một hố ngăn cách không thể vượt qua giữa anh với những người xung quanh.
Không, chính xác mà nói, là tạo ra một hố ngăn cách không thể vượt qua giữa anh với những người xung quanh ngoài Nhan Nhã Tịnh, anh ấy đối với Nhan Nhã Tịnh thật sự là dịu dàng phát ra từ đáy lòng.
Sự dịu dàng khiến cô ta phẫn hận đến muốn quắn quéo. Ngôn Tình Cổ Đại
Đặc biệt là câu nói gì mà cô gái nhỏ phát ra từ miệng Thẩm Quyện, càng khiến gương mặt xinh đẹp rực rỡ của Chu Tịnh tức đến biến dạng.
Cô ta ra sức dằn lại cơn tức, mới khiến biểu cảm trên gương mặt mình không còn đến mức vặn vẹo như vậy nữa.
Thấy trong mắt Thẩm Quyện dường như chỉ có thể nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh, Chu Tịnh cũng không nhịn được nhìn Nhan Nhã Tịnh thêm một lượt, cái nhìn này, càng khiến Chu Tịnh tức đến tựa hồ muốn ói máu.
Tối nay, rõ ràng là Nhan Nhã Tịnh không chăm chút ăn mặc trang điểm, trên người cô chỉ tuỳ ý mặc một chiếc áo chiffon hoa nhí, bên dưới mặc một chiếc quần tây ống rộng, áo chiffon lười biếng đóng vào lưng quần, rõ ràng là ăn mặc tuỳ ý như vậy, nhưng được mặc ở trên người Nhan Nhã Tịnh lại có một loại khí chất đẹp không cản nổi.
Đặc biệt là gương mặt đó của Nhan Nhã Tịnh, trắng bóng hơn cả ánh trăng, chẳng cần dùng đến kem che khuyết điểm, cũng chẳng tìm được một lỗ chân lông hơi to nào.
Đôi mắt đó của Nhan Nhã Tịnh, càng khiến cô ta hận đến nghiến răng.
Sao trần đời này lại có một đôi mắt đẹp đến như vậy chứ?
Trong sáng linh động, khẽ chớp một cái, bèn giống như từng cây hoa đào nở rộ, giống như lưu ly thượng đẳng, gột rửa mọi bụi bặm, trong lúc lơ đãng đã có thể lay động một vũng nước xuân trong lòng đàn ông.
Chu Tịnh không cam lòng cứ như vậy bị Nhan Nhã Tịnh chèn xuống, cô ta không dấu vết liếc qua một lượt bộ lễ phục cao cấp được đặt riêng trên người mình, lại ra sức ưỡn ưỡn ngực, "Cậu Thẩm, anh còn nhớ em không? Em cũng tốt nghiệp Đại học Vân Hải này, nói ra thì anh còn là sư huynh của em đấy! Cậu Thẩm, ngày khác chúng ta cùng về thăm lại Đại học Vân Hải được không?"
Lời này của Chu Tịnh rất rõ ràng là đang hẹn Thẩm Quyện, cô ta cảm thấy, với vẻ ngoài và gia thế của cô ta, Thẩm Quyện dù thế nào cũng phải nể mặt cô ta vài phần, ai dè, Thẩm Quyện hoàn toàn không nể mặt cô ta, rành mạch lạnh lùng trả lời một câu, "Không nhớ rõ."
Nụ cười trên mặt Chu Tịnh rạn vỡ trong nháy mắt, nghe thấy tiếng cười chê kìm nén xung quanh, trong lòng cô ta càng khó coi đến cực điểm.
Cô ta sống ngần ấy năm, còn chưa từng bao giờ bị xấu mặt đến vậy! Đặc biệt còn là ngay trước mặt người đàn ông cô ta ngưỡng mộ nhiều năm!
Nếu chuyện tối nay cô ta bị Thẩm Quyện từ chối ngay trước mặt mọi người bị truyền ra trong giới thượng lưu, về sau làm sao cô ta có thể làm người!
Khi Thẩm Quyện nhìn Chu Tịnh, là ánh mắt lạnh như băng, khi quay qua nhìn Nhan Nhã Tịnh đã khôi phục lại vẻ ôn hoà ấm áp khiến người dễ chịu.
"Cô gái nhỏ, em còn chưa nhận lời nhảy với tôi một điệu đâu đấy!"
Trong lòng Chu Tĩnh vốn dĩ đã phẫn hận đến cùng cực, lại nghe thấy Thẩm Quyện gọi Nhan Nhã Tịnh là cô gái nhỏ, tất cả cơn tức trong lòng cô ta không thể nào ghìm lại được nữa.
Thẩm Quyện là của cô ta, cô ta không cho phép anh đối tốt với Nhan Nhã Tịnh như vậy!
Có lẽ Thẩm Quyện bị sắc đẹp của Nhan Nhã Tịnh mê hoặc, nhưng chỉ cần anh ấy biết được thân phận của Nhan Nhã Tịnh, anh ấy nhất định sẽ khinh thường không thèm nhìn Nhan Nhã Tịnh thêm một cái!
"Cô gái nhỏ?"
Trong giọng nói của Chu Tịnh mang theo ý châm biếm nồng đượm, "Cậu Thẩm, Nhan Nhã Tịnh chẳng phải là cô gái nhỏ gì đâu! Cô ta ấy, chính là tiểu quả phụ có tiếng nhất của Vân Hải chúng ta! Tiểu quả phụ chuyên môn khắc đàn ông!"
Chu Tịnh sợ giọng nói của mình quá sắc nhọn, sẽ khiến Thẩm Quyện chán ghét, cô ta cười khẽ, dùng giọng điệu dịu dàng đến muốn chảy nước tiếp tục nói với Thẩm Quyện, "Cậu Thẩm, tôi không có ý gì khác, đều là muốn tốt cho anh thôi, tôi sợ anh khiêu vũ với loại phụ nữ này, sẽ làm bẩn tay anh!"
"Tiểu quả phụ?" Ánh mắt Thẩm Quyện nhìn về phía Nhan Nhã Tịnh không hề có chút ý khinh miệt nào, ngược lại khi anh ấy quay mặt nhìn về phía Chu Tịnh, ánh mắt chán ghét càng thêm nặng nề.
"Tiểu quả phụ dù sao cũng tốt hơn thứ đàn bà lưỡi dài!"
Dứt lời, Thẩm Quyện cũng không nhìn Chu Tịnh thêm một cái nào nữa, "Cô gái nhỏ, có thể nể mặt chút không, nhảy cùng tôi một điệu?"