"Khụ khụ..."
Nhan Nhã Tịnh xém chút bị nước miếng của chính mình sặc chết, cô ho một hồi lâu vẫn không bình tĩnh lại được.
Mẹ chồng quá cởi mở cũng không phải là một chuyện tốt, cô lúc nào cũng luôn lo lắng mình sẽ bị doạ đến phát bệnh tim mất.
Nhạc Dũng cũng bị lời của Thịnh Vân Hiên doạ cho không nhẹ, anh ta cũng ho đến mức gương mặt nhã nhặn đỏ lựng cả lên.
Anh ta len lén nhìn Lưu Thiên Hàn một cái, với cái bình dấm siêu to như đại ca, nếu anh ta thật dám ở cùng một chỗ với cô Nhan, đại ca lại không dìm chết anh ta trong dấm chắc!
Quả thật, gương mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn đã đen như muốn nhỏ ra mực, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm Nhan Nhã Tịnh, giống như chỉ cần Nhan Nhã Tịnh dám nói ra một chữ được, một giây sau anh sẽ trực tiếp vặn gãy cổ cô.
Thịnh Vân Hiên một bộ hoàn toàn không biết gì cả, bà thấy biểu cảm của mọi người trong phòng đều kì lạ như vậy, bà không nhịn được mở miệng nói, "Sao vậy, mẹ nói không đúng sao? Nhã Tịnh là một đứa trẻ tốt, Nhạc Dũng muốn diện mạo có diện mạo, muốn năng lực có năng lực, xứng với Nhã Tịnh bao nhiêu!"
Nhạc Dũng âm thầm lau mồ hôi lạnh, trong lòng không ngừng than thở, "Lưu phu nhân, người rốt cuộc có thù oán bao lớn với cháu chứ! Chẳng lẽ người không thấy cháu sắp bị ánh mắt như dao của đại ca cắt chết rồi sao?!"
Nhan Nhã Tịnh còn đang cố gắng vắt óc nghĩ xem nên làm thế nào để từ chối ý tốt của Thịnh Vân Hiên, Lưu Vấn đã kích động mở miệng.
"Thím Tư, thím chớ có ghép loạn uyên ương nha! Nhạc Dũng là người đàn ông của cháu, nếu anh ấy ở cùng một chỗ với chị dâu út, vậy con của cháu biết tìm ai làm ba nó đây?!"
"Khục..."
Lần này Nhạc Dũng thực sự bị doạ tới trực tiếp bị nước miếng của chính mình sặc chết rồi, làm sao anh lại không biết Lưu Vấn có con của anh ta lúc nào chứ?!
Vị đại tiểu thư này, thật sự lời nói ra không khiếp chết người không xong!
"Cái gì!" Tối nay bị chấn kinh quá nhiều, một lúc lâu sau Thịnh Vân Hiên với tỉnh hồn lại từ lời nói của Lưu Vấn, "Lưu Vấn, con của cháu?"
Thịnh Vân Hiên đánh giá trên dưới Lưu Vấn một lượt, cuối cùng tầm mắt chớp chớp dừng lại trên bụng Lưu Vấn, "Lưu Vấn, cháu có mang thai rồi? Cha đứa nhỏ là Nhạc Dũng?"
"Đúng vậy!" Lưu Vấn đúng lý hợp tình thừa nhận, "Cho nên, cha của con cháu không thể chạy theo người khác được! Lại nói, chị dâu út cũng không thích Nhạc Dũng, thím Tư người không thể gậy đánh uyên ương xong rồi lại ghép loạn uyên ương nha!"
Tối nay không thể tác hợp cho Nhan Nhã Tịnh và Nhạc Dũng với nhau, trong lòng Thịnh Vân Hiên không khỏi cho chút tiếc nuối, nhưng bà cảm thấy Lưu Vấn và Nhạc Dũng ở bên nhau cũng không tồi, Nhạc Dũng là một đứa trẻ tốt, vậy là nước phù sa không chảy ruộng người ngoài!
Nghĩ vậy, tâm tình Thịnh Vân Hiên lại liền tươi sáng lên.
Bà vươn tay, tựa hồ muốn sờ sờ bụng của Lưu Vấn, xong lại có chút không được tự nhiên, bèn hắng hắng giọng, bày ra tư thế trưởng bối hỏi, "Lưu Vấn, đứa bé trong bụng cháu được mấy tháng rồi? Anh Hai với chị dâu có biết chưa? Cháu với Nhạc Dũng tính khi nào thì kết hôn?
"Sắp được một tháng rồi, cháu còn chưa nói với ba mẹ cháu, thím Tư, thím giữ bí mật giúp cháu trước đã, cháu tính qua mấy ngày nữa mới nói với ba mẹ cháu." Lưu Vấn vuốt vuốt cái bụng vẫn bằng phẳng như cũ của mình, cười híp mí nói.
Nhạc Dũng đã bị doạ đến nói không ra lời, cùng lắm thì anh mới bị vị đại tiểu thư này cưỡng hôn mấy lần, còn...
Nhưng cũng không đến mức khiến anh trở thành ba chứ!
Đối với lời nói của Lưu Vấn, Thịnh Vân Hiên thật rất lấy làm mừng, "Được, thím giữ bí mật giúp cháu, đợi đến lúc cháu muốn nói với anh Hai chị dâu lại nói."
Quay mặt lại, khi nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh đang yên lặng ngồi bên cạnh bà, Thịnh Vân Hiên lại có chút tiếc nuối khó nói thành lời, "Nhã Tịnh à, Thiên Hàn đi cũng đã được một thời gian rồi, con cũng nên cân nhắc cho việc lớn cả đời của mình rồi."
"Phải rồi, cháu trai của ông Thẩm về nước rồi, bằng không để mai mẹ xắp xếp một chút, các con gặp nhau xem, nếu cảm thấy không tồi thì có thể thử qua lại xem sao, người trẻ tuổi mà, chính là nên kết giao thêm vài người bạn."
Xem mắt?!
Nhan Nhã Tịnh sợ ngây người, mẹ chồng ruột của cô lại muốn cho cô đi xem mắt?
Mẹ chồng ruột của cô nhiệt tình như vậy, nếu cô trực tiếp cự tuyệt có phải là quá không nể tình hay không?
Nhan Nhã Tịnh khẽ nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói, "Con nghe nói cháu trai của ông Thẩm rất xuất sắc..."
Thực ra Nhan Nhã Tịnh muốn nói, cháu trai của ông Thẩm xuất sắc như thế, một người mang theo hai đứa con chồng trước như cô, người ta nhất định không thèm nhìn đến.
Nhưng cô còn chưa nói hết lời, Thịnh Vân Hiên đã kích động ngắt lời cô, "Đúng vậy, đứa bé Thẩm Quyện đó thật không tồi đâu, tốt nghiệp loại giỏi của Đại học Harvard, nghe nói còn biết chơi đàn Piano, bây giờ lại tiếp quản Thẩm Thị, là một người trẻ tuổi tài cao a!"
"Vậy đúng là rất tốt." Nhan Nhã Tịnh muốn tiếp tục nói cho hết câu, "Anh ấy tốt như vậy..." sao có thể nhìn trúng con! Cho nên chuyện xem mắt này, chúng ta trực tiếp đừng nghĩ tới nữa!
Thịnh Vân Hiên vẫn như trước không để Nhan Nhã Tịnh có cơ hội nói hết lời, bà nghe Nhan Nhã Tịnh khen Thẩm Quyện tốt, trong lòng cực kỳ vui.
"Nhã Tịnh, con cũng cảm thấy Thẩm Quyện rất tốt à? Con cảm thấy Thẩm Quyện tốt như vậy, có phải con có ý gì với thằng bé không? Mẹ nói nhỏ cho con biết, mấy ngày trước mẹ đem ảnh của con cho Thẩm Quyện xem, thằng bé còn nói vừa thấy đã yêu với con đó!"
Vừa thấy đã yêu...
Nhan Nhã Tịnh mới không tin đâu!
Kiểu công tử thế gia như Thâm Quyện, lại có chân tài thực học, chắc chắn là mắt cao hơn đầu, cô mới không tin nhân tài xuất sắc như vậy lại nhìn trúng người phụ nữa đã từng kết hôn sinh con như cô!
"Mẹ, con thấy con không xứng với cậu Thẩm, mẹ cũng đừng..."
Nhan Nhã Tịnh đang muốn tiếp tục nói cho hết câu, thì cảm thấy sau lưng giống như bị một lưỡi dao băng cạo xuống mấy lần.
Không cần nhìn Nhan Nhã Tịnh cũng biết, ánh mắt của anh Lưu lúc này nhất định đáng sợ như muốn ăn thịt người.
Cung Tư Mỹ thì lại ước gì Nhan Nhã Tịnh mau mau nên đôi nên cặp với người đàn ông khác, cô ta vội vàng hát đệm nói, "Nhan Nhã Tịnh, cô thật quá khiêm tốn rồi! Cô xinh đẹp như vậy, y thuật lại giỏi, làm gì có chuyện không xứng với cậu Thẩm chứ, chính là một đôi trai tài gái sắc, duyên trời tác hợp!"
"Đúng đúng, đúng là lời này, trai tài gái sắc!" Thịnh Vân Hiên cười nhẹ nắm lấy tay Nhan Nhã Tịnh, càng nhìn càng cảm thấy cô xinh đẹp, nghĩ đến đứa con trai mất sớm của mình, trong lòng bà tự nhiên đau đớn.
Nhưng con người ta luôn phải nhìn về phía trước, bà hy vọng người còn sống đều có thể càng ngày càng tốt.
Bà nghĩ, đứa con trai cưng của bà nhất định cũng hy vọng Nhan Nhã Tịnh có thể tìm được một chỗ dựa, chứ không phải bơ vơ không nơi nương tựa đến già.
"Nhã Tịnh, nếu Thẩm Quyện có ý với con, con cũng thích Thẩm Quyện, vậy ngày mai chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, được không?"
Cô thích cậu Thẩm?
Cô khi nào thì thích cậu Thẩm rồi?
Nhan Nhã Tịnh đột nhiên không biết nên nói gì với bà mẹ chồng bảo bối sống này của cô nữa, bởi vì cô phát hiện ra, dù cô có nói gì đi nữa, Thịnh Vân Hiên cũng có khả năng hiểu lái ý của cô sang một hướng khác.
"Mẹ, không cần để Nhan Nhã Tịnh dùng cơm với Thẩm Quyện." Không đợi Nhan Nhã Tịnh mở miệng, Lưu Thiên Hàn đã lạnh giọng từng câu từng chữ nói ra, "Nhan Nhã Tịnh và Thẩm Quyện không hợp!"
"Không hợp? Làm sao lại không hợp chứ?" Thịnh Vân Hiên hết sức phản đối lời Lưu Thiên Hàn nói, "Thẩm Quyện có hảo cảm với Nhã Tịnh, Nhã Tịnh cũng thích Thẩm Quyện, một đôi người ngọc tốt như vậy, làm sao lại không hợp?!"
Đương nhiên lúc này Lưu Thiên Hàn không thể nói cho Thịnh Vân Hiên biết chuyện anh và Nhan Nhã Tịnh ở bên nhau, anh chỉ có thể lạnh mặt lặp lại một lần nói, "Dù sao Nhan Nhã Tịnh và Thẩm Quyện chính là không hợp!"
"Nhã Tịnh với Thẩm Quyện không hợp, vậy con nói xem Nhã Tịnh hợp với ai?!" Thịnh Vân Hiên tức thở phì phì trừng Lưu Thiên Hàn, "Nếu con không nói ra được một người thích hợp, bây giờ mẹ liền gọi điện thoại kêu Thẩm Quyện đến đây!"