Phản ứng đầu tiên của Thịnh Vân Hiên sau khi xem xong tin nhắn này thì cho rằng đây là một trò đùa ác, bà đang tính mắng vốn lại, đột nhiên mới chú ý tới người gửi tin nhắn cho bà là Cung Tư Mỹ.
Tính cách của Cung Tư Mỹ, trước giờ đều là trầm ổn phóng khoáng, Thịnh Vân Hiên cảm thấy Cung Tư Mỹ không nhàm chán đến mức mà đi bày trò đùa ác gì đó, vậy chỉ có thể là cố ý mà ra.
Ánh mắt của Thịnh Vân Hiên từng chút một lạnh xuống, thấy Cung Tư Mỹ không nói chuyện, giọng nói của bà đột nhiên trở nên nghiêm khắc hơn vài phần, "Tư Mỹ, mẹ nghĩ con nên giải thích cho mẹ một tiếng, tại sao con lại gửi cho mẹ loại tin nhắn này!"
"Mẹ, con..."
Dù cho Cung Tư Mỹ có trầm ổn ung dung hơn nữa, trong lúc nhất thời, cô ta cũng không biết phải nên nói gì mới tốt.
Đúng là khi vào trong phòng bao, nhìn thấy Thịnh Vân Hiên, cô ta thật sự quên mất mình đã từng gửi cho Thịnh Vân Hiên một tin nhắn như vậy.
Bây giờ, cái tin nhắn này đột nhiên bị Thịnh Vân Hiên bày ra trên mặt bàn, mà Nhan Nhã Tịnh cùng Nhạc Dũng lại không lên giường với nhau, bất luận cô ta có giải thích như thế nào thì Thịnh Vân Hiên cũng đều cảm thấy cô ta dụng tâm bất lương.
"Nhạc Dũng và chị dâu út làm loại chuyện đó bị cả thế giới vây xem?" Lưu Vấn cố ý bày ra bộ mặt kinh ngạc tột độ, "Trò đùa cấp quốc tế gì thế! Lúc tôi đến chị dâu út còn chưa có đến đâu! Không lẽ tôi một người sống to đùng ngồi ngay đây, Nhạc Dũng cùng chị dâu út còn có thể làm trò gì đó trước mặt tôi chắc?!"
Nhan Nhã Tịnh đầy mặt ngơ ngác nhìn Cung Tư Mỹ, "Tư Mỹ, tôi không rõ tại sao cô lại gửi cái tin nhắn không thể hiểu nổi như vậy cho mẹ, cô mơ hay tỉnh vậy?"
"Tôi..."
Sắc mặt Cung Tư Mỹ càng lúc càng khó coi, cô ta không hiểu tại sao sự tình lại biến chuyển thành thế này, nhưng trong lòng cô ta hiểu rõ hơn bao giờ hết, lần này cô ta tính toán hết mọi đường, phí bao nhiêu sức người sức của như thế, cũng không thể đẩy Nhan Nhã Tịnh vào cảnh không thể xoay người, ngược lại lại tự đào hố cho chính bản thân cô ta.
"Cô cái gì mà cô!" Lưu Vấn từ nhỏ đã coi trời bằng vung, sau khi trở thành cảnh sát cũng không sửa được cái tính tình nóng nảy đó, "Tôi thấy cô là cố tình kiếm chuyện gây xích mích, muốn phá hoại tình cảm của thím Tư với chị dâu út!"
"Tôi không có!"
Lưu Vấn một phát chụp cho Cung Tư Mỹ cái mũ lớn như thế, đương nhiên Cung Tư Mỹ không chịu nhận.
Cô ta hoang mang giải thích với Thịnh Vân Hiên, "Mẹ, mẹ đừng hiểu lầm, con thật sự không có ý muốn phá hoại tình cảm của mẹ với Nhan Nhã Tịnh! Con vừa rồi cũng là bị người làm cho hiểu lầm thôi!"
"Tối nay con đến Lam Điều, trên đường đụng phải rất nhiều người, bọn họ đều nói vừa mới rồi Nhan Nhã Tịnh và Nhạc Dũng ở trong phòng bao làm loại chuyện kia, da mặt con mỏng, lại ngại không dám đẩy cửa phòng bao vào xem, con liền hiểu lầm những gì bọn họ nói là thật!"
"Mẹ, con gửi tin nhắn này cho mẹ, thật không có ý hạ thấp Nhan Nhã Tịnh! Con là thật sự gấp mà! Nhan Nhã Tịnh dù sao cũng là con dâu nhà họ Lưu chúng ta, người bên ngoài đều nói đến khó nghe như vậy, con sợ nhà họ Lưu chúng ta bị người chê cười!"
"Mẹ, con thừa nhận là con quá hấp tấp, có lòng tốt mà làm chuyện xấu, nhưng thật sự trước giờ con chưa từng nghĩ muốn hại Nhan Nhã Tịnh mà!"
"Cung Tư Mỹ, cô thật sự cho rằng nói xằng nói bậy thì không cần chịu bất cứ trách nhiệm gì đúng không? Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi và cô Nhan bị người vây xem rồi hả?"
Nhạc Dũng cũng là đầy mặt giận giữ, "Cung Tư Mỹ, Nhạc Dũng tôi là đàn ông, cũng không ngại bị người ta nói lên nói xuống chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng cô Nhan là đàn bà con gái, cô ấy cần mặt mũi, cô không phân rõ xanh đỏ trắng đen đã nói xằng nói bậy như vậy, cô bảo cô ấy để mặt mũi ở đâu?!"
Thấy Nhạc Dũng giúp Nhan Nhã Tịnh như vậy, Cung Tư Mỹ giận sôi, nhưng bây giờ Lưu Thiên Hàn và Thịnh Vân Hiên đều ở đây, cô ta cũng không thể nổi cơn, cô ta chỉ đành cố giằn lại cơn giận trong lòng, đáng thương tội nghiệp nói với Thịnh Vân Hiên, "Mẹ, con thật sự biết sai rồi, sau này con sẽ không tin lời nói xằng nói bậy của người khác nữa! Mẹ, con xin lỗi, con không nên gửi loại tin nhắn này cho mẹ, sau này nếu không có chứng cứ xác thực con sẽ không tuỳ tiện kết luận. Mẹ, mẹ tha thứ cho con lần này được không mẹ?"
"Tư Mỹ, con không nên xin lỗi mẹ, người con nên xin lỗi là Nhã Tịnh!"
Thịnh Vân Hiên có chút mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương, vốn là Lưu Vấn hẹn bà tới chơi mạt chược bà còn rất vui, bà làm thế nào cũng không ngờ được, đang lúc chơi đến vui vẻ lại đột nhiên nhận được một cái tin nhắn phiền lòng như vậy.
Thịnh Vân Hiên nhìn nhìn gương mặt díp mắt nửa ngủ của Nhan Nhã Tịnh, lại nhìn nhìn gương mặt lo lắng sốt ruột của Cung Tư Mỹ, không khỏi lâm vào trầm tư.
Trước đây bà cảm thấy, Cung Tư Mỹ là người được chọn làm con dâu của nhà họ Lưu bọn họ tốt nhất.
Xinh đẹp, hiểu chuyện, nhã nhặn, phóng khoáng, còn có gia thế tốt.
Không chút hoài nghi, bà là vô cùng thích Cung Tư Mỹ, nhưng mà gần đây, hết lần này đến lần khác xảy ra chuyện, khiến bà càng ngày càng không còn kiên nhẫn với Cung Tư Mỹ nữa.
Chuyện lần trước của An Mỹ, bà cũng không trách Cung Tư Mỹ, nhưng đến cùng trong lòng bà vẫn có khúc mắc với Cung Tư Mỹ, cộng thêm Cung Tư Mỹ hết lần này tới lần khác nói xấu Nhan Nhã Tịnh trước mặt bà, thậm chí hôm nay cô ta còn gửi loại tin nhắn này cho bà, bà thật khó có thể tiếp tục thưởng thức Cung Tư Mỹ nữa.
Thịnh Vân Hiên bà chọn con dâu, coi trọng nhất là phẩm cách, rồi mới đến tài mạo gia thế.
Nhà họ Lưu bọn họ vốn đã đủ hiển hách, tìm một người môn đăng hộ đối là thêm hoa trên gấm, cho dù con dâu có xuất thân bần hàn, cũng không tổn hại gì tới vinh quang nhà bọn họ, cho nên Thịnh Vân Hiên bà cần nhất là một người con dâu tâm địa đơn thuần lương thiện, chứ không phải là một tiểu thư thế gia ngang ngược độc ác.
Lần đầu tiên Thịnh Vân Hiên nảy sinh suy nghĩ không muốn liên hôn với nhà họ Cung.
"Tư Mỹ, xin lỗi Nhã Tịnh đi!" Thịnh Vân Hiên thấy Cung Tư Mỹ không hề có chút ý muốn xin lỗi Nhan Nhã Tịnh, lạnh mặt nhắc lại một lần.
"Mẹ, con..."
Cung Tư Mỹ thật không muốn xin lỗi Nhan Nhã Tịnh, Nhan Nhã Tịnh là người mà đời này cô ta xem thường nhất, sao cô ta có thể cúi đầu trước cô chứ!
Nhưng đối diện với đôi mắt không chút độ ấm của Thịnh Vân Hiên, Cung Tư Mỹ vẫn quyết định tạm thời nhịn xuống cầu toàn.
Thịnh Vân Hiên có ý kiến với cô ta rồi.
Mà cô ta muốn làm con dâu nhà họ Lưu, sao có thể để mẹ chồng tương lai có ý kiến với cô ta được!
Nghĩ vậy, Cung Tư Mỹ liền vội nhẹ giọng nói với Nhan Nhã Tịnh, "Nhan Nhã Tịnh, xin lỗi nha, tôi thật sự không biết giữa cô và Nhạc Dũng là trong sạch! Tôi không nên dễ dàng tin vào lờn đồn đãi bên ngoài, tôi xin lỗi cô! Nhan Nhã Tịnh, thật sự rất xin lỗi, cô có thế tha thứ cho tôi không?"
Nhan Nhã Tịnh thầm cười lạnh trong lòng, lời này của Cung Tư Mỹ đúng thật là một chút thành ý cũng không có nha!
Cô ta luôn mồm nói gì mà lời đồn đãi, như vậy ý là cho dù tối nay cô với Nhạc Dũng không bị bắt gian tại giường, thì việc không trong sạch giữa cô và Nhạc Dũng cũng đã bị đồn đãi đến người người đều biết cả rồi?!
Mà nếu thật sự giữa cô và Nhạc Dũng là trong sạch, thì sao lại có nhiều lời đồn đãi như vậy?!
Có điều, cho dù cô có không thích Cung Tư Mỹ đến mấy đi nữa, Cung Tư Mỹ cũng đã xin lỗi cô ngay trước mặt Thịnh Vân Hiên rồi, nếu cô còn tiếp tục so đo với cô ta, thì ngược lại có vẻ như là cô ép người quá đáng rồi.
Nhan Nhã Tịnh không nhìn Cung Tư Mỹ mà nhìn Thịnh Vân Hiên cười nhẹ, "Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ không so đo với Cung Tư Mỹ, cây ngay không sợ chết đứng, Nhan Nhã Tịnh con hoàn toàn trong sạch, cũng chẳng sợ thứ gọi là lời đồn đãi."
"Ừ." Thịnh Vân Hiên khẽ gật đầu, Nhan Nhã Tịnh hiểu rõ đại thể như vậy, bà càng thêm ưa thích.
Nhưng nghĩ tới cuối cùng Nhan Nhã Tịnh còn phải gả đi, Thịnh Vân Hiên nhẹ giọng nói, "Nhã Tịnh, tuy vừa rồi tin nhắn mà Tư Mỹ gửi có chút khó nghe, nhưng Nhạc Dũng cũng thật không tệ, bằng không hai đứa bọn con thử qua lại xem sao? Mẹ làm chủ cho con!"