Đầu Nhan Nhã Tịnh đập mạnh vào cửa kính bên cạnh, trên người cũng không biết bị thương ở đâu mà vô cùng đau nhức. Nhưng Nhan Nhã Tịnh không dám lề mề chút nào, cô đạp mạnh chân ga, quay đầu xe rồi phóng về hướng ngược lại.
Cô không ngốc, chiếc xe này đến đây vì cô, nếu như lúc này cô xuống xe thì e là sẽ càng khó tìm được đường sống hơn.
Tuy nhiên, cho dù quay đầu lại thì cô vẫn không có đường để đi. Cô phát hiện, không biết từ lúc nào mà mấy chiếc xe con màu đen đã bao vây chiếc Beetle của cô. Cô tiến không được mà lùi không xong.
“Xuống xe!”
Một người đàn ông áo đen bước xuống xe, thô lỗ đập vào cửa xe của Nhan Nhã Tịnh.
Đương nhiên là Nhan Nhã Tịnh sẽ không đồng ý xuống xe. Nếu cô xuống xe thì chính là cá nằm trên thớt, chỉ có thể mặc cho người ta xâu xé.
Nhan Nhã Tịnh nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, cô đã biết được số điện thoại mới của Lưu Thiên Hàn từ chỗ Nhan An Bảo. Vào thời khắc nguy hiểm nhất, người đầu tiên cô nghĩ tới luôn là anh.
Những người đàn ông ngoài cửa đã bắt đầu đập cửa xe của cô, không bao lâu sau cửa xe đã bị đập nát. Cô trở thành món đồ trong tay bọn họ.
Nhan Nhã Tịnh bấm số của Lưu Thiên Hàn, trong lòng nóng như lửa đốt. Cô không ngừng cầu nguyện anh có thể nhận điện thoại nhanh một chút.
Có lẽ là thỉnh cầu của cô đã làm thần linh cảm động, gần như Lưu Thiên Hàn nhấc máy ngay lập tức.
“Ai đấy?”
Giọng nói của Lưu Thiên Hàn mang theo sự lạnh lùng và xa cách thường thấy. Nghĩ đến lúc tình cảm của bọn họ đang mặn nồng, anh dịu dàng với cô, Nhan Nhã Tịnh đột nhiên muốn khóc.
Trong giọng nói của cô cũng thật sự mang theo tiếng khóc nghẹn ngào, cô run rẩy nói với Lưu Thiên Hàn: “Anh Lưu, cứu em với! Em đang ở giao lộ của đường Long Hà và đường Nam Sơn, em gặp phải kẻ xấu! Anh Lưu, cứu em với.”
“Nhan Nhã Tịnh, cô bệnh rồi!”
Trong giọng nói của Lưu Thiên Hàn không hề có chút quan tâm hay lo lắng nào. Anh vừa định ngắt điện thoại thì lại nghe thấy giọng nói của Nhan Nhã Tịnh: “Anh Lục, em không lừa anh, em thật sự gặp phải kẻ xấu! A!”
Cửa xe đột nhiên bị đập bung ra, Nhan Nhã Tịnh không kìm lòng được mà sợ hãi thét lên, vội vàng hét lớn với Lưu Thiên Hàn: “Anh Lưu, cứu em!”
“Nhan Nhã Tịnh, cô đừng có giả thần giả quỷ! Lời nói của cô, một chữ tôi cũng không tin!”
Hốc mắt Nhan Nhã Tịnh ửng đỏ. Trước kia anh Lưu tin tưởng cô vô điều kiện, bây giờ lại nói với cô rằng, những lời cô nói, một chữ anh cũng không tin.
Quá mỉa mai!
Quá… tàn nhẫn!
Bàn tay to lớn cục mịch của người đàn ông áo đen mạnh mẽ tóm lấy bả vai Nhan Nhã Tịnh, cơ thể cô mất khống chế ngã xuống đất.
Cô không màng đánh lại người đàn ông kia, tiếp tục hét lên với Lưu Thiên Hàn: “Anh Lưu, em không lừa anh! Em thật sự gặp phải kẻ xấu! Nếu hôm nay em chết trong tay đám người này, anh sẽ phải hối hận! Anh nhất định sẽ hối hận!”
Nghe những lời nói của Nhan Nhã Tịnh, lông mày Lưu Thiên Hàn bất giác cau lại. Trong lòng của anh vô cùng hỗn loạn, ngực căng ra, còn có cơn đau không thể giải thích được.
Nhưng nghĩ tới xưng hô Nhan Nhã Tịnh vừa gọi mình, trái tim Lưu Thiên Hàn lại trở nên lạnh lẽo và cứng rắn.
Người phụ nữ này, lúc thì gọi anh là anh hai, lúc thì gọi là anh Lưu, cô đúng là hay thay đổi!
Bây giờ cô lại coi anh như thế thân của em trai mình, cho nên giả bộ ra vẻ đáng thương, muốn anh mắc câu sao?
Ha!
Nhưng anh không có sở thích làm thế thân của người khác đâu!
Lưu Thiên Hàn gằn từng chữ một, mỗi chữ đều như thoát ra từ hầm băng ngàn năm: “Nhan Nhã Tịnh, tôi sẽ không hối hận! Loại phụ nữ lăng loàn như cô có chết cũng đáng đời!”
Nhan Nhã Tịnh, tôi sẽ không hối hận! Loại phụ nữ lăng loàn như cô có chết cũng đáng đời!
Chết cũng đáng đời…
Bỗng chốc, trên người Nhan Nhã Tịnh mất hết sức lực. Cô muốn khóc, nhưng cuối cùng lại bật cười thê lương.
Đúng là không thể trông chờ vào anh Lưu được mà!
Anh Lưu đã từng yêu cô nhiều như vậy, làm sao có thể nói cô chết cũng đáng đời!
Cho dù anh Lưu không cần cô nữa thì cô cũng không muốn ù ù cạc cạc rơi vào tay đám người xấu một cách thê thảm như vậy được.
Cô nắm chặt điện thoại, muốn gọi cho cảnh sát. Nhưng lúc này, điện thoại còn chưa kết nối thì đã bị một người đàn ông trong đó đá văng.
“Đưa cô ta đi!”
Không biết là ai nói, mấy bàn tay to lớn cứng rắn lạnh lẽo liền tóm lấy cánh tay của Nhan Nhã Tịnh.
Đương nhiên Nhan Nhã Tịnh sẽ không cam chịu ngoan ngoãn để người ta bắt đi. Cô chẳng quan tâm trên đùi mình đang chảy máu, nhanh chóng lùi về phía sau mấy bước, vẻ mặt cảnh giác nhìn những người đàn ông kia, nói: “Rốt cuộc các người là ai? Để tôi rời khỏi đây ngay!”
Thấy mấy người đàn ông kia không muốn để ý đến ý kiến của mình, Nhan Nhã Tịnh vội nói: “Các người nhận tiền của người khác đến bắt cóc tôi đúng không? Bọn họ cho các người bao nhiêu tiền? Tôi trả cho các người gấp mười lần, thả tôi ra đi!”
Nhan Nhã Tịnh vừa nói vừa đánh giá tình hình xung quanh. Ở đây hơi gần ngoại ô, xung quanh hoàn toàn không có người đi đường tới gần. Còn cô thì bị những người đàn ông áo đen bao vây, cô có mọc cánh cũng khó thoát.
“Bọn tôi không cần tiền, bọn tôi chỉ cần mạng của cô thôi!”
Chung Vĩ Thành chậm rãi mở cửa xe, tao nhã bước xuống. Anh ta mặc một bộ vest vải kaki được may thủ công hoàn toàn, trên sống mũi còn đeo một cặp mắt kính gọng vàng giống hệt Nhạc Dũng. Trông anh ta không giống như kẻ giết người điên cuồng vô nhân tính, mà lại giống như một cậu ấm điềm đạm hơn.
Thế nhưng, người đàn ông rõ ràng có vẻ ngoài nho nhã này, bây giờ lại muốn làm chuyện giết người.
“Là ai muốn tôi chết?” Nhan Nhã Tịnh lùi lại một bước, không kiêu ngạo cũng không tự ti, cô nhìn Chung Vĩ Thành rồi hỏi: “Dù sao các anh cũng người đông thế mạnh, tôi không thể nào đánh lại các anh được. Cho dù các anh muốn giết tôi cũng nên để tôi làm quỷ được thông suốt chứ!”
Biết rốt cuộc là ai muốn giết mình, ít nhất sau khi biến thành lệ quỷ, cô có thể tìm đúng người để đòi mạng!
“Cô không cần biết ai muốn cô chết. Cô chỉ cần biết kiểu chết của mình hôm nay thôi.”
Biểu cảm trên mặt Chung Vĩ Thành không hề dao động, dáng vẻ bình tĩnh kia không hề giống như đang thảo luận về chuyện sống chết của một người, mà giống như đang nói hôm nay thời tiết rất đẹp.
Nhìn khuôn mặt trong sáng nho nhã kia của Chung Vĩ Thành, Nhan Nhã Tịnh bất giác rùng mình.
Cô vẫn cho rằng đàn ông nho nhã sẽ khiến người ta như tắm mình trong gió xuân ấm áp. Nhưng hóa ra, có đôi khi đàn ông nho nhã cũng có thể đáng sợ hơn cả ác quỷ hung tợn.
Nhan Nhã Tịnh lại lùi một bước, lần này cô dựa thẳng lên xe, gần như hỏi theo bản năng: “Chết kiểu gì?”
“Cho sói ăn!”
Nói xong lời này, Chung Vĩ Thành không muốn phí lời nói nhảm với Nhan Nhã Tịnh nữa, anh ta liếc mắt ra hiệu cho thuộc hạ ở sau lưng. Mấy tên thuộc hạ không giải thích câu nào đã nhấc Nhan Nhã Tịnh lên, nhét cô vào cốp sau của chiếc xe đi đầu.
Trái tim Nhan Nhã Tịnh đập loạn xạ, đến khi cốp xe đóng sầm lại, cô vẫn không thể nào bình tĩnh lại từ lời nói của Chung Vĩ Thành.
Cho sói ăn.
Bây giờ đã là thời đại nào rồi mà bọn họ còn muốn lấy người cho sói ăn!
Bọn họ là người nguyên thủy ăn lông ở lỗ đấy à!
Trong lòng Nhan Nhã Tịnh chợt dâng lên nỗi hoảng sợ trước nay chưa từng có, cô gặp phải đám quái thai gì thế này!