Không đúng, nói chính xác là đứa con của Lưu Gia Thành đã chết.
Cô ta nhớ đến mấy hôm trước mình cố ý giả vờ đau bụng, muốn mượn cơ hội giành sự thương tiếc của Lưu Thiên Hàn, gạo nấu thành cơm với anh. Nhưng cho dù cô ta có cố gắng thế nào đi chăng nữa, Lưu Thiên Hàn cũng không hề có ý định chạm vào cô ta.
Thậm chí, cô ta còn cởi sạch cả quần áo rồi nhưng Lưu Thiên Hàn vẫn không hề dao động.
Cung Tư Mỹ cảm thấy có thể Nhan Nhã Tịnh thật sự không lừa mình. Lưu Thiên Hàn có vấn đề về phương diện kia thật. Nếu không, sao cô ta đã cố gắng đến vậy rồi mà anh vẫn còn kìm chế được mình.
Đàn ông toàn là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, Liễu Hạ Huệ chân chính vốn không hề tồn tại, trừ khi phương diện kia không được.
Nhưng cho dù Lưu Thiên Hàn không được thì cô ta vẫn yêu anh.
Cung Tư Mỹ cắn răng, bây giờ khả năng cô ta có thể mang thai con của Lưu Thiên Hàn gần như bằng không rồi. Cách duy nhất cô ta có thể nghĩ đến chính là mang thai của Lưu Gia Thành đã chết.
Lưu Gia Thành và Lưu Thiên Hàn là anh em sinh đôi cùng trứng, độ tương đồng gen của anh và Lưu Thiên Hàn rất cao. Cho dù làm xét nghiệm ADN con của Lưu Gia Thành với Lưu Thiên Hàn thì độ tương đồng ít nhất cũng từ 90% trở lên.
Cho nên, chỉ cần cô ta có thể mang thai con của Lưu Gia Thành là có thể trở thành con của Lưu Thiên Hàn. Chỉ cần không làm đến bước xét nghiệm ADN tinh vi hơn thì mãi mãi sẽ không ai biết được bí mật này.
Mà cô ta có thể thông qua phương pháp thụ tinh nhân tạo để mang thai, bằng t*ng trùng mà Lưu Gia Thành đã từng đông lạnh ở chỗ anh họ cô ta.
Cung Tư Mỹ cắn chặt môi, cô ta thật sự không muốn sinh con cho người đàn ông mình không yêu. Nhưng mà có một đứa con chắc chắn sẽ khiến mối quan hệ giữa cô ta và Lưu Thiên Hàn thân mật hơn. Vì để buộc chặt Lưu Thiên Hàn bên cạnh mình cả đời, cô ta không còn cách nào khác.
Vì cả đời của mình và Lưu Thiên Hàn, cô ta cần phải đập nồi dìm thuyền!
Cung Tư Mỹ nghĩ vậy xong, lập tức gọi điện thoại cho anh họ cô ta, Cung Trạch Dương.
“Tư Mỹ, em tìm anh chuyện gì vậy?” Khác với Cung Trí Cương lạnh lùng, giọng Cung Trạch Dương dịu dàng như khiến người ta như tắm mình trong gió xuân.
“Anh Dương, anh giúp em một việc với. Em biết chỗ anh có tinh trùng đông lạnh của Lưu Gia Thành. Em muốn anh giúp em mang thai con của Lưu Gia Thành.”
“Cái gì cơ?” Dù tính tình Cung Trạch Dương có điềm tĩnh hơn nữa thì nghe Cung Tư Mỹ nói xong cũng không kìm được mà kêu lên: “Tư Mỹ, em điên rồi! Chính tay em đã giết chết Lưu Gia Thành cơ mà, sao em có thể sinh con cho anh ta được! Nếu như sinh con ra rồi để nó biết sự thật cái chết thảm của Lưu Gia Thành thì em định đối mặt thế nào đây!”
“Anh Dương, sự thật cái chết của Lưu Gia Thành ngoài em và anh ra, cũng chỉ có mẹ em biết thôi, chỉ cần hai người không nói thì ai biết được!”
Từ trước đến nay Cung Tư Mỹ là người kiêu ngạo ung dung. Nhưng giờ phút này, giọng cô ta lại khó giấu được vẻ yếu ớt không nói nên lời.
“Anh Dương, em thật sự không còn cách nào khác, em muốn cố gắng bảo vệ tình yêu của mình. Anh Dương, cầu xin anh đấy, anh giúp em lần này được không?”
“Tư Mỹ, em điên thật rồi! Sinh con ra rồi em định giải thích với Lưu Thiên Hàn như thế nào đây? Nếu như anh ta biết được sự thật thì sẽ không tha cho em đâu!”
“Anh ấy sẽ không biết!” Cung Tư Mỹ kích động hét lên: “Em sẽ không cho anh ấy biết sự thật! Mãi mãi không! Gen của anh ấy và Lưu Gia Thành có độ tương đồng cao như vậy, anh ấy sẽ chỉ cho rằng đó là con của mình! Em sẽ nói với anh ấy, em nhân lúc mấy năm anh ấy biến thành người thực vật mà lấy tinh trùng đông lạnh của anh ấy. Em muốn sinh con cho anh ấy, nhưng anh ấy lại không chịu chạm vào em, em chỉ có thể dùng cách thụ tinh nhân tạo để có con thôi!”
“Anh Dương, giúp em đi! Bây giờ chỉ có anh mới có thể giúp em thôi! Không có anh ấy em không sống nổi! Anh Dương, em biết em điên rồi, điên đến mức hết thuốc chữa rồi. Nhưng làm sao bây giờ, em quá yêu anh ấy, em muốn cùng anh ấy đầu bạc răng long! Anh Dương, cầu xin anh giúp em được không?”
Cung Tư Mỹ vẫn chưa nghe được câu trả lời chắc chắn của Cung Trạch Dương, sốt sắng đến độ gần như suy sụp phát điên: “Anh Dương, nếu anh không muốn em chết thì hãy giúp em đi! Anh Dương, em không đùa với anh đâu. Nếu không thể mang thai thành công, nếu mất đi anh ấy, em nhất định sẽ chết!”
“Tư Mỹ, không đáng đâu! Vì một người đàn ông không yêu mình, không đáng đâu!” Nghe Cung Tư Mỹ nói xong, Cung Trạch Dương vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ. Anh ta không hiểu nổi tại sao đứa em gái vừa cao quý vừa tốt đẹp của mình lại trở nên điên dại vì một người đàn ông như thế này!
Nhưng trong lòng anh ta hiểu rõ, cho dù mình phản đối gay gắt cách làm của Cung Tư Mỹ thì cuối cùng anh ta vẫn không lay chuyển được thỉnh cầu của cô ta, nước mắt của cô ta, rồi sau đó sẽ giúp cô ta làm những chuyện trái với lương tâm.
Ai kêu anh ta thích cô ta nhiều như vậy chứ!
Từ lúc anh ta biết Cung Tư Mỹ không phải con gái nhà họ Cung, anh ta đã yêu cô ta đến điên cuồng, như cái cách mà cô ta si mê Lưu Thiên Hàn vậy.
Yêu cô ta, yêu đến mức nhập ma. Yêu cô ta, yêu đến mức không phân biệt được trắng đen phải trá, chỉ cần cô ta vui là được. Yêu cô ta, yêu đến mức tay dính đầy máu tươi cũng không oán than không hối hận.
“Không có gì là đáng hay không đáng cả! Em tình nguyện! Chỉ cần em cam tâm tình nguyện là được!” Cung Tư Mỹ điên cuồng hét lên, sau đấy đột nhiên cô ta dịu giọng: “Anh Dương, giúp em với, cầu xin anh đó, giúp em đi, xin anh...”
Sau đó chỉ còn lại tiếng khóc nức nở. Nghe Cung Tư Mỹ khóc, Cung Trạch Dương lập tức buông vũ khí đầu hàng, anh ta thở dài một hơi: “Được rồi, Tư Mỹ, anh giúp em!”
Cho dù phía trước là vực sâu không thể ngóc đầu dậy được, thì Tư Mỹ, anh cũng sẽ ở bên cạnh em.
Sau khi ngắt điện thoại, cuối cùng trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần của Cung Tư Mỹ cũng nở nụ cười hiếm thấy.
Cung Trạch Dương đồng ý giúp cô ta rồi. Tốt quá, cô ta biết ngay mà, cho dù là chuyện hoang đường thế nào thì anh ta cũng sẽ không từ chối cô ta.
Tốt quá rồi, Nhan Nhã Tịnh sắp chết rồi, Lưu Thiên Hàn cũng sẽ cho rằng cô ta mang thai con của anh. Từ nay về sau đừng ai nghĩ đến chuyện cướp anh khỏi cô ta nữa!
Thật tốt quá!
Nhan Nhã Tịnh không biết có phải thần kinh mình quá nhạy cảm rồi không, mà sáng sớm ra khỏi Tầm Viên đã cảm thấy có một đôi mắt vẫn luôn nhìn mình chằm chằm.
Nhan Nhã Tịnh cười khẽ lắc đầu, đáng lẽ đêm qua cô không nên thức khuya xem phim kinh dị, để đến bây giờ có suy nghĩ lung tung thế này.
Nhan Nhã Tịnh vừa lên xe là mí mắt phải đã bắt đầu giật liên hồi, người xưa thường nói, mắt trái giật tài, mắt phải giật tai. Cô không phải người mê tín, nhưng mắt phải giật liên tục đến nỗi khiến trong lòng cô không thoải mái.
Hôm nay là cuối tuần, Nhan Nhã Tịnh không cần đến bệnh viện, nên lái xe thẳng đến đoàn phim luôn.
Tôn Lệ rất yêu thích phim truyền hình về phi tần làm nghề y này. “Thịnh thế y phi” vừa đóng máy, cô ta đã bắt đầu một bộ được đầu tư lớn tên là “Nữ y trân phi truyện”, Nhan Nhã Tịnh và Tôn Lệ hợp tác rất ăn ý, đương nhiên cô ta sẽ giao vị trí cố vấn y học của bộ này cho cô.
Nhan Nhã Tịnh đã nhận được tin từ chỗ Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ, tối hôm nay Lưu Thiên Hàn sẽ đi xem phim với bọn trẻ. Đến lúc đó cô có thể cho nam phụ Lâm Tư Hãn lên sàn, kích thích Lưu Thiên Hàn, cho anh sớm ngày nhận rõ tình cảm thật của mình.
Tốt nhất là có thể kích thích cho anh lập tức hồi phục ký ức luôn, vậy là cả nhà cùng vui rồi.
Nhan Nhã Tịnh đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình thì bỗng nhiên phát hiện từ một bên giao lộ, một chiếc xe hơi màu đen không biển số chợt lao ra. Cô không có ấn tượng tốt với xe không biển số lắm, cô đánh tay lái, muốn tránh xa chiếc xe kia, nhưng chiếc xe lại đến đây là vì cô, dù cô có tránh thế nào thì nó vẫn hung hăng lao thẳng vào xe cô.