Nhã Tịnh, đừng vứt bỏ anh mà...
Khóe miệng Nhan Nhã Tịnh run rẩy mãnh liệt, kỹ năng diễn xuất này cũng khoa trương quá rồi đấy?
Chả trách có một khuôn mặt đẹp trai như thế này mà không được làm nam chính, cứ mãi ở tuyến mười tám mười chín hai mươi suốt thôi.
Nhưng cho dù diễn xuất Lâm Tư Hãn có khoa trương thì cũng là nam phụ tự mình bỏ tiền mời tới, Nhan Nhã Tịnh cắn răng cũng phải diễn cùng cậu ta.
“Tư Hãn, anh nói gì vậy, chúng ta chỉ là bạn thôi.” Nhan Nhã Tịnh tiếp tục cố tỏ ra xấu hổ, lúc diễn trò còn không quên lét lút nhìn Lưu Thiên Hàn một cái.
Lưu Thiên Hàn lạnh mặt đứng yên tại chỗ, bởi vì trên người anh luôn quen thói che phủ bởi một tầng khí lạnh như núi băng nên lúc này Nhan Nhã Tịnh cũng không nhìn ra được rốt cuộc anh đang giận hay là thờ ơ.
“Ai bảo chúng ta chỉ là bạn bè! Nhã Tịnh, trời đất chứng giám, với sự chân thành mà anh dành cho em, nếu như em chỉ coi anh là bạn thì thực sự khiến lòng chân thành này của anh tổn thương chết mất!”
Vốn dĩ Lâm Tư Hãn định tiếp tục làm nũng tỏ vẻ đáng yêu giả vờ đáng thương, nhưng nghĩ tới thiết lập nhân cách tổng giám đốc bá đạo mà người đại diện đã đặt ra cho cậu ta, cậu ta hất đầu, bá đạo trực tiếp túm lấy tay Nhan Nhã Tịnh: “Nhã Tịnh, cho dù em có bằng lòng hay không, em đều phải làm bạn gái của anh!”
Nhìn Lâm Tư Hãn đứng trước mặt mình, Nhan Nhã Tịnh không nhịn được mà nhớ tới một bộ phim truyền hình được chuyển thể từ truyện vườn trường nào đó mà cô đã từng xem, nam chính của Vườn Sao Băng, Goo Jun Pyo.
Lâm Tư Hãn này, đi theo kiểu của Goo Jun Pyo à?
Nhan Nhã Tịnh cứng ngắc để mặc Lâm Tư Hãn nắm lấy tay, đối mặt với diễn xuất gượng gạo như thế này, suýt chút thì cô không diễn nổi nữa.
“Tư Hãn, anh có thể cho em chút thời gian không, để em suy nghĩ cẩn thận đã?” Nhan Nhã Tịnh cố gắng khiến biểu cảm của mình trông không quá cứng nhắc, cười nhạt nói với Lâm Tư Hãn.
“Không cần suy nghĩ!” Lâm Tư Hãn bá đạo nhướng mày: “Nhã Tịnh, chọn anh làm bạn trai em là không sai đâu! Trên đời này, không có người đàn ông nào tốt hơn anh cả!”
Khóe miệng Nhan Nhã Tịnh tiếp tục run rẩy, Lâm Tư Hãn trước mặt trông cũng được, đẹp trai tươi sáng, rất giống những hot boy cấp ba đại học mà mọi người từng xem, nhưng cậu ta nói rằng không có người đàn ông nào tốt hơn cậu ta, lời này thực sự có hơi khoa trương.
Lưu Thiên Hàn còn đứng ở đây này, cậu ta nói lời này mà không biết ngại à!
Không đợi Nhan Nhã Tịnh nói gì, Lâm Tư Hãn đã dùng sức kéo, Nhan Nhã Tịnh đứng không vững, cơ thể mất khống chế ngã vào lòng cậu ta.
“Nhã Tịnh, Lâm Tư Hãn anh ở đây, nói với trời, nói với đất, nói với gió lộng, nói với mây trắng, nói với ánh sao, nói với ánh nắng, chân thành cầu xin em làm bạn gái anh!”
Đầu óc Nhan Nhã Tịnh có hơi choáng váng, gió lộng, mây trắng, ánh sao, ánh nắng, ở đâu vậy?
Không đợi cô trả lời, cô lại nghe thấy Lâm Tư Hãn nói: “Nhã Tịnh, em không nói, vậy thì anh coi như em đồng ý nhé! Bây giờ, anh tuyên bố với non xanh nước biếc, với trời cao mây trắng, Nhan Nhã Tịnh em, là bạn gái của Lâm Tư Hãn anh rồi!”
Nhan Nhã Tịnh: “...”
Cô muốn làm bạn gái của cậu ta lúc nào vậy! Màn biểu diễn này hơi quá rồi đó!
Cô tìm nam phụ tới theo đuổi cô, kích thích Lưu Thiên Hàn chứ cô đâu tìm nam phụ để đóng giả bạn trai cô đâu!
“Ha!”
Nhan Nhã Tịnh vừa định nói gì đó để ngăn cản Lâm Tư Hãn phát huy vượt mức thì tiếng cười khẩy lạnh lẽo của Lưu Thiên Hàn đã truyền vào trong tai cô.
Nhan Nhã Tịnh ngẩng mặt lên, lặng lẽ nhìn Lưu Thiên Hàn một cái. Ừm, sắc mặt tối tăm, khóe môi mím thành một đường thẳng, tâm trạng của anh Lưu chắc chắn vô cùng khó chịu, xem ra nam phụ có tác dụng rồi.
Nếu như nam phụ đã có tác dụng, Nhan Nhã Tịnh không thể vội vàng từ chối Lâm Tư Hãn được, chỉ là tư thế dựa vào lòng cậu ta này thực sự không dễ chịu, Nhan Nhã Tịnh lặng lẽ chui ra khỏi lòng cậu ta: “Tư Hãn, em cảm thấy tiến triển của chúng ta hơi nhanh.”
“Nhã Tịnh, chúng ta đều là người trưởng thành rồi, hẹn hò với nhau thôi, sao lại là tiến triển nhanh được!”
Trên mặt Lâm Tư Hãn vừa nở nụ cười như cún con, nghĩ tới thiết lập của mình, lập tức bày ra dáng vẻ bá đạo mạnh mẽ tấn công: “Nhã Tịnh, anh lại cảm thấy chúng ta tiến triển quá chậm, nếu như người khác có quan hệ thân mật như chúng ta, có khi còn có giấy đăng kí kết hôn rồi, chúng ta không thể quá lỗi thời được!”
“Ha!”
Lại một tiếng cười khẩy bật ra từ khóe môi Lưu Thiên Hàn, khuôn mặt tuấn tú của anh lạnh lẽo như băng ngàn năm: “Nhan Nhã Tịnh, lời này là cô nói đấy, cô nói cô sẽ không tái hôn, Tiểu Hàn vẫn còn sống trong lòng cô? Nhan Nhã Tịnh, cô thực sự khiến tôi mở mang tầm mắt đấy!”
Một Lưu Thiên Hàn ung dung bình tĩnh như vậy, lúc này lại bị Nhan Nhã Tịnh khiến cho tức đến mức lồng ngực phập phồng kịch liệt, tức đến mức muốn vặt lông uống máu. Anh cũng không biết vì sao mình lại tức giận như vậy.
Nhưng anh vô cùng chắc chắn rằng, anh tức giận như vậy, chắc chắn không phải là vì để ý người phụ nữ Nhan Nhã Tịnh này.
Có lẽ, anh chỉ là thấy bất công cho người em trai song sinh với anh thôi. Dù sao thì em trai song sinh của anh yêu người phụ nữ tên Nhan Nhã Tịnh đến mức nào, cả thế giới đều biết.
Đúng, anh chỉ thấy bất bình cho em trai anh thôi, sao anh có thể để ý người phụ nữ lăng lăng trong ngoài bất nhất Nhan Nhã Tịnh này được!
“Anh là... cậu hai Lưu?” Lâm Tư Hãn tiến lên một bước, bảo vệ Nhan Nhã Tịnh đằng sau, dáng vẻ sứ giả hộ hoa.
Thấy Lâm Tư Hãn giương cằm đối diện với Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh hơi kinh ngạc, hiếm có khi cô thấy có người lại không sợ anh Lưu.
Thế nhưng không sợ anh Lưu thì cũng tốt mà, nếu như Lâm Tư Hãn vừa mới gặp anh Lưu đã bị khí thế trên người anh dọa cho bỏ chạy tán loạn thì vở kịch này không cần phải diễn nữa.
Không đợi Nhan Nhã Tịnh cất tiếng, Lâm Tư Hãn đã ngông cuồng nói: “Cậu hai Lưu, tôi không thích nghe lời anh vừa mới nói đâu. Cái gì mà Nhã Tịnh sẽ không tái hôn? Lẽ nào anh Lưu đã chết rồi mà anh ta vẫn còn muốn giữ Nhã Tịnh không buông sao? Bây giờ cũng không phải xã hội phong kiến tàn ác, dựa vào đâu mà một người chết rồi, còn muốn Nhã Tịnh giữ thân trong sạch vì anh ta chứ!”
Thực ra, Lâm Tư Hãn vẫn muốn phát huy nhiều thêm nữa, nhưng khi cậu ta đối diện với đôi mắt lạnh lẽo băng giá của Lưu Thiên Hàn, cơ thể thẳng tắp của cậu ta không nhịn được mà run rẩy, định tạm thời bớt cho mình thêm đất diễn.
Cậu ta âm thầm hít sâu mấy hơi, kìm lại sự run rẩy trên tay mình, dùng sức nắm lấy tay Nhan Nhã Tịnh: “Nhã Tịnh, chúng ta đi thôi! Ngày mai chúng ta sẽ tới ủy ban đăng ký kết hôn!”
“Tư Hãn, bây giờ em vẫn chưa thể về được! Tiệc sinh nhật của bạn em còn chưa kết thúc nữa!” Lần trước không chào mà đi đã là không nể mặt Tôn Lệ lắm rồi, tối nay Nhan Nhã Tịnh thực sự không tiện về sớm nữa.
“Tiệc sinh nhật à! Anh đi cùng với em!”
Lại có cơ hội diễn kịch thêm rồi, Lâm Tư Hãn rất kích động, nắm chặt lấy tay Nhan Nhã Tịnh đi về phía trước.
Nhan Nhã Tịnh thực sự không muốn để Lâm Tư Hãn cùng tham gia tiệc sinh nhật của Tôn Lệ cùng với cô, nhưng vừa quay mặt lại nhìn thấy Lưu Thiên Hàn đứng ngay đằng sau cô, cô chỉ đành tiếp tục để cho Lâm Tư Hãn kéo cô đi về phía trước.
Tuy rằng Lâm Tư Hãn diễn tổng giám đốc bá đạo rất nghiện, nhưng cậu ta vừa mới hai mươi tuổi, vẫn còn là một thiếu niên cởi mở tươi sáng.
Buổi tụ họp như thế này cậu ta chơi rất thoải mái, không lâu sau đã hòa hợp với người trong phòng triêng, tối nay cậu ta cũng khá xui, vừa chơi phát đầu của trò sự thật hay thử thách đã dính bom rồi.
Người như Lâm Tư Hãn đương nhiên sẽ không chọn nói thật, cậu ta ném bom nổ lên bàn, kiêu ngạo hét một tiếng: “Tôi chọn thử thách!”
Đương nhiên Triệu Nghị sẽ không bỏ qua cơ hội dày vò người ta, anh ta nhìn Lâm Tư Hãn, nở nụ cười như có như không: “Chi bằng, cậu hoàn thành chuyện khi nãy mà cậu hai Lưu và Tư Mỹ chưa làm đi, nụ hôn kiểu Pháp, ít nhất nửa tiếng đồng hồ!”