“Bí mật gì?” Cung Tư Mỹ vô thức hỏi.
Nhan Nhã Tịnh không trả lời câu hỏi của Cung Tư Mỹ ngay mà lại nói một câu đầy ẩn ý: “Cung Tư Mỹ, chắc cô cũng biết, nghề nghiệp khác của tôi là bác sĩ.”
“Hơn nữa, còn là bác sĩ đông y rất giỏi. Mấy hôm trước luận văn của tôi đạt được giải thưởng, còn được bổ nhiệm làm bác sĩ phó chủ nhiệm rồi.”
“Thì liên quan gì tới tôi?” Giáo dưỡng của Cung Tư Mỹ có tốt hơn đi nữa, Nhan Nhã Tịnh bỗng nhiên nói tới mấy chuyện chẳng liên quan này, cô ta cũng không có kiên nhẫn để nghe.
Cô ta vừa mới quay người đi, liền nghe thấy bình tĩnh nói: “Cung Tư Mỹ, tối qua tôi bắt mạch cho anh Gia Thành mà cô nói rồi.”
Nghe thấy lời Nhan Nhã Tịnh nói, chân Cung Tư Mỹ bất giác khựng lại, Nhan Nhã Tịnh điềm đạm cất lời: “Anh ta thận yếu nghiêm trọng, nói trắng ra thì là phương diện đó không được. Đừng nói là một đêm bảy lần, bảy đêm một lần anh ta cũng không làm được!”
Nhan Nhã Tịnh biết, cô nói như vậy có hơi tổn hại tới hình tượng cao lớn bề thế của anh Lưu, nhưng để đả kích sự vênh váo của tình địch, cô vẫn định tiếp tục nói nhăng nói cuội.
Dù sao thì nhìn sắc mặt khó coi của Cung Tư Mỹ thật sự quá thú vị!
Đương nhiên, cô có thể đả kích Cung Tư Mỹ như vậy vẫn phải nhờ có công lao của anh Lưu, nếu như anh Lưu thực sự chạm vào Cung Tư Mỹ, cho dù cô có nói anh Lưu là thái giám thì Cung Tư Mỹ cũng sẽ biết anh Lưu ở trên giường dũng mãnh tới mức nào.
“Nhan Nhã Tịnh, cô nói như vậy là có ý gì?” Trong giọng nói của Cung Tư Mỹ còn có sự run rẩy rất rõ ràng, hiển nhiên là cô ta tin lời Nhan Nhã Tịnh nói.
Anh họ của cô ta nói Lưu Thiên Hàn hồi phục rất tốt, nhưng anh họ không kiểm tra nơi riêng tư của phái nam cho anh, nhỡ đâu trận tai nạn xe đó thực sự khiến anh bị thương tới...
Hơn nữa, để Lưu Thiên Hàn trông càng giống người thực vật tỉnh lại mà cô ta còn bảo anh họ tiêm nhiều thuốc làm teo cơ như vậy, nhỡ đâu tác dụng phụ của những thuốc kia quá lớn, lớn đến mức ngay cả chỗ đó của anh cũng teo lại...
Cung Tư Mỹ không dám nghĩ tiếp nữa.
“Lời tôi nói còn có thể có ý gì nữa?” Nhan Nhã Tịnh nguýt mắt nhìn với Cung Tư Mỹ: “Chỗ đó của anh Gia Thành nhà cô vô dụng đó!”
Nhan Nhã Tịnh kiêu ngạo giương cằm lên: “Cung Tư Mỹ, cô thực sự không cần lo tôi cướp người đàn ông của cô đâu, tôi không hứng thú với đàn ông vô dụng! Cô cứ giữ lấy tên đàn ông sắp thành thái giám đi, giữ trinh tiết cả đời đi! Một góa phụ như tôi chúc người sống giữ trinh tiết như cô ngày ngày vui vẻ nhé!”
“Nhan Nhã Tịnh, cô!” Có thể là sợ nói tiếp cô ta sẽ bị Nhan Nhã Tịnh làm cho tức chết, Cung Tư Mỹ hung dữ trừng Nhan Nhã Tịnh một cái, sau đó quay người đi về phía phòng riêng.
Nhan Nhã Tịnh cười nghiêng trước ngả sau, trong lòng cô âm thầm thả like cho trí thông minh của mình.
Thực ra phụ nữ đều thích đàn ông hàng to xài tốt, bây giờ cô đã hạ thấp anh Lưu thành thái giám rồi, chắc những ong bướm muốn cướp anh Lưu đi sẽ đi đường vòng hết luôn đây nhỉ?
Có vẻ sẽ đột nhiên giảm đi không ít tình địch đâu, tốt nhất là Cung Tư Mỹ cũng nên biết khó mà lui.
“Cười đủ chưa?” Nhan Nhã Tịnh đang cười sung sướng thì một giọng nói lạnh lẽo như đỉnh núi tuyết chợt vang lên bên tai cô.
Cơ thể Nhan Nhã Tịnh giật thót, nghe nhầm rồi phải không? Sao cô lại nghe thấy giọng anh Lưu nhỉ?
Nhan Nhã Tịnh cứng còng quay mặt lại, đúng thật là nhìn thấy Lưu Thiên Hàn đang trầm mặt lạnh lùng nhìn cô.
“Anh...”
Nhớ tới phương châm chiến lược lạt mềm buộc chặt mà mình đã đặt ra, lời tới bên miệng rồi Nhan Nhã Tịnh cố gắng đổi lại, trở thành: “Anh hai.”
Dù sao thì anh cũng sẽ không thừa nhận anh là anh Lưu của cô, chi bằng cứ thực hiện theo nguyện vọng của anh, gọi anh một tiếng anh hai.
Đầu lông mày Lưu Thiên Hàn nhíu lại, trước đây cô gọi anh là anh Lưu, trong lòng anh khó chịu, nhưng bây giờ cô bỗng nhiên đổi miệng gọi anh là anh hai, trong lòng anh lại càng thêm bực bội hơn.
Cô như thế này là lười chẳng thèm coi anh là người thay thế nữa rồi phải không?
Lưu Thiên Hàn cảm thấy mình rất buồn cười, khi bị coi thành người thay thế thì tâm trạng cáu kỉnh, bây giờ cuối cùng cũng không bị coi là người thay thế nữa, vậy mà anh lại có cảm giác bị vứt bỏ.
Nhất là khi nhớ tới lời cô vừa mới nói với Cung Tư Mỹ, anh thực sự rất muốn giết người!
Nhan Nhã Tịnh ở cùng Lưu Thiên Hàn một thời gian dài như vậy rồi, cô chẳng thể nào hiểu anh hơn được nữa, nhìn thấy mặt anh đen như than là cô biết tâm trạng bây giờ của anh rất không tốt, cực kỳ không tốt.
Trong lòng Nhan Nhã Tịnh thấp thỏm, có khi nào mấy lời cô vừa mới nói như anh sắp thành thái giám, bị anh nghe thấy rồi chứ?
Nhan Nhã Tịnh mỉm cười, thăm dò hỏi thử: “Anh hai, anh tới đây lúc nào vậy?”
“Lúc cô nói bắt mạch cho tôi là tôi đã tới đây rồi.”
Nhan Nhã Tịnh giật thót trong lòng, đúng thật rồi, những lời cô nói kia đều bị anh nghe thấy hết rồi.
“Anh hai, anh đừng coi là thật nhé, ban nãy em... ban nãy em đùa với cô Cung thôi, để tình cảm thân thiết hơn thôi ấy mà.”
Khóe miệng Lưu Thiên Hàn run rẩy, anh không tin những lời cô nói ban nãy là để tình cảm thân thiết hơn đâu!
Anh ở bên Cung Tư Mỹ lâu như vậy rồi, chưa từng thấy cô ta thất thố như vậy bao giờ, ban nãy chắc chắn là cô ta đã bị người phụ nữ không biết điều này làm cho tức chết rồi!
Cung Tư Mỹ có tức chết hay không thì anh cũng chẳng quan tâm mấy. Nhưng anh tức là tức cái người phụ nữ không biết điều này, nói phương diện đó của anh không được!
Phải biết rằng đây là chuyện còn quan trọng hơn tính mạng đàn ông, không thể nhịn được!
Hơn nữa, vậy mà cô còn dám nói cô không hứng thú với đàn ông sắp thành thái giám!
Không hứng thú mà hai ngày trước còn quyến rũ anh! Người phụ nữ này, có phải là đều chủ động với tất cả đàn ông mà cô không hứng thú hay không!
“Nhưng Nhan Nhã Tịnh, tôi đã coi là thật rồi!” Vẻ mặt Lưu Thiên Hàn bình tĩnh không chút dao động, nhưng Nhan Nhã Tịnh có thể cảm nhận được rõ ràng lửa giận đang cháy hừng hực trong lòng anh, gần như muốn đốt cô thành tro.
“Anh hai, anh cũng nhỏ nhen quá rồi đấy!” Nhan Nhã Tịnh cố gắng muốn dập tắt lửa giận trên người Lưu Thiên Hàn: “Anh hai, anh nhỏ nhen như vậy, có phải là đàn ông không thế!”
Được lắm!
Ban nãy nói phương diện kia của anh không được, giờ thì nói thẳng anh không phải đàn ông luôn!
Rốt cuộc anh đã cho cô ảo giác nghiêm trọng đến mức nào mới khiến cô cảm thấy anh không phải đàn ông chứ!
Lưu Thiên Hàn sôi máu, tức đến mức lập tức muốn cho Nhan Nhã Tịnh thấy anh rốt cuộc có phải đàn ông hay không!
Anh còn chưa chuyển lửa giận dâng lên trong lòng thành hành động thì một bó hoa hồng đỏ rực liền xuất hiện trước mắt anh, mà nói chính xác thì là xuất hiện trước mắt Nhan Nhã Tịnh.
Nhan Nhã Tịnh bị tình huống đột ngột này dọa cho nhảy dựng lên, cô vô thức ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy khuôn mặt trẻ trung sạch sẽ, tràn đầy thanh xuân.
Lâm Tư Hãn.
Nam phụ mà Lâm Tiêu tìm cho cô.
Nhan Nhã Tịnh cảm thấy Lâm Tư Hãn rất chuyên nghiệp, tối nay cô đã nói với cậu ta rồi, kế hoạch bị hoãn lại, không ngờ rằng cậu ta còn có trách nhiệm mà tìm đến nơi này.
Nhan Nhã Tịnh vừa bối rối không biết phải biểu diễn như thế nào cho tự nhiên một chút, thì cô đã nhận được một tin nhắn.
Là nhóc con Nhan An Bảo gửi tới.
Mẹ à, nam phụ có mặt thuận lợi, tối nay mẹ phải cố gắng đấy nhé!
Vừa định cất điện thoại đi, Nhan Nhã Tịnh lại nhận được tin nhắn Nhan An Mỹ gửi tới.
Mẹ à, bây giờ là lúc mẹ phát huy kỹ năng diễn xuất của mình rồi đấy, cố lên!
Nhan Nhã Tịnh lặng lẽ rep icon “cố lên” cho hai nhóc, sau đó quay mặt sang, cố gắng hỏi Lâm Tư Hãn với dáng vẻ xấu hổ: “Sao anh lại tới đây?”
Lâm Tư Hãn không trả lời câu hỏi của cô mà dùng sức nhét bó hoa hồng lớn vào lòng Nhan Nhã Tịnh, sau đó cậu ta dồn sức ôm lấy cánh tay Nhan Nhã Tịnh: “Nhã Tịnh, đừng vứt bỏ anh mà!”