Đó là mấy hôm trước khi Tô Thu Quỳnh bị anh ta tống vào tù.
Lúc đó, thực ra Tô Thu Quỳnh đã mang thai gần hai tháng rồi, nhưng anh ta không hề hay biết, chỉ cảm thấy buổi tối cô nôn mửa đến mức không thở nổi, đơn giản chỉ là đỏng đảnh giả vờ mà thôi.
Đêm đó, Tô Thu Quỳnh nôn rất nhiều, gần như nôn cả mật ra ngoài, cơ thể cô vốn đã không tốt bao nhiêu, nôn như vậy thực sự mất hết sức lực.
Vào ban đêm, Tô Thu Quỳnh muốn tới nhà vệ sinh, lúc cô xuống giường thì đánh thức anh ta.
Anh ta có thể nhìn thấy rõ ràng cơ thể Tô Thu Quỳnh mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã ra đất.
Cô vừa mới quay người lại vừa khéo đối diện với đôi mắt đang mở của anh ta.
Trong giọng nói của Tô Thu Quỳnh mang sự yếu ớt và khẩn cầu rất rõ ràng, cô nói, Mục Hàng, có thể phiền anh cõng em... à không, phiền anh đỡ em tới nhà vệ sinh là được.
Trong phòng ngủ của bọn họ có nhà vệ sinh, anh ta cảm thấy Tô Thu Quỳnh giả vờ yếu ớt như vậy đúng là quá giả tạo, giả tạo đến mức anh ta chẳng muốn nhìn cô thêm một cái.
Cho nên, lời anh ta nói ra khi đó vừa kinh thường vừa lạnh lùng, Tô Thu Quỳnh, khốn kiếp, cô giả vờ yếu ớt cho ai xem vậy! Đúng là kinh tởm!
Khi đó, dưới ánh đèn đầu giường, anh ta cũng có thể thấy rõ được khuôn mặt nhỏ của Tô Thu Quỳnh trắng như tờ giấy, lúc đó anh ta chỉ cảm thấy sung sướng, bây giờ nghĩ lại, tim như bị dao cắt.
Chiến Mục Hàng nặng nề nhắm mắt lại, rồi chậm rãi mở ra, anh ta hét to với cánh cửa nhà vệ sinh như bị mà nhập: “Tô Thu Quỳnh, anh cõng em tới nhà vệ sinh! Anh cõng em tới nhà vệ sinh!”
Tô Thu Quỳnh không để ý đến anh, anh ta cứ giống như kẻ xâm lược khiến người khác buồn nôn, muốn cưỡng ép xen vào giữa Tô Thu Quỳnh và Lâm Tiêu, bản thân anh ta cũng cảm thấy mình kinh tởm, nhưng làm sao bây giờ, anh ta không buông tay được!
Không buông được!
Một người đàn ông ngông cuồng tự cao như vậy, cuối cùng cũng không có đủ dũng cảm đợi Tô Thu Quỳnh và Tô Thu Quỳnh đi ra từ nhà vệ sinh. Anh ta cứng đờ thu lại tầm mắt khỏi cánh cửa nhà vệ sinh, cứ bước từng bước sang căn hộ đối diện.
Năm rộng tháng dài, cho dù bây giờ Lâm Tiêu chiếm thế thượng phong, nhưng chỉ cần anh ta không buông tay thì rồi sẽ có lúc Tô Thu Quỳnh quay đầu lại thôi.
Tối nay nam phụ của Nhan Nhã Tịnh không xuất hiện một cách hoành tráng như trong dự tính.
Lúc Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ hẹn Lưu Thiên Hàn, Lưu Thiên Hàn đã có hẹn với người đẹp từ trước rồi. Hai đứa bé thất bại quay về, kế hoạch tối nay kích thích Lưu Thiên Hàn cứ thế chết non.
Nhan Nhã Tịnh cũng không nản lòng, dù sao thì ngày tháng còn dài, chỉ cần vạch ra kế hoạch tác chiến thì luôn có lúc dùng nó thôi.
Chỉ là, có hẹn với người đẹp à...
Chuyện này đâm cho tai cô đau nhói, tim càng đau hơn.
Nhan Nhã Tịnh không muốn tiếp tục tra tấn trái tim của mình nữa, vừa khéo tối nay là sinh nhật của Tôn Lệ, cô ta mời cô cùng tới, mấy ngày trước không chào mà đi ở Lam Điều, Nhan Nhã Tịnh đã thấy rất ngại rồi, Tôn Lệ mời cô đi ăn tiệc sinh nhật của cô ta, đương nhiên cô không thể từ chối rồi.
Tôn Lệ chung tình với Lam Điều, tiệc sinh nhật của cô ta cũng chọn Lam Điều.
Nhan Nhã Tịnh biết, với thân phận địa vị hiện tại của Tôn Lệ, tới chúc mừng sinh nhật cô ta thì không thể thiếu người nổi tiếng trong giới giải trí và giới kinh doanh được, nhưng cô không ngờ được rằng, Cung Tư Mỹ và Lưu Thiên Hàn cũng ở đây.
Buổi tiệc sinh nhật này vốn nên là Tôn Lệ làm chủ tiệc, nhưng bởi vì thân phận của Lưu Thiên Hàn và Cung Tư Mỹ quá cao quý, hai người bọn họ lại giống nhân vật chính của buổi tiệc nối nay hơn.
Cung Tư Mỹ vốn đã đẹp, trang điểm một chút thôi thì lại càng là ánh trăng sáng trong lòng vô số người đàn ông.
Lúc cô ta không nói chuyện, trên người cũng có khí chất lạnh lùng không thể với tới, nhưng trước mặt Lưu Thiên Hàn, trên người cô ta lại không có bất kỳ sự lạnh lùng của bông hoa vùng núi cao nào, chỉ có vẻ yêu kiều đáng yêu như chim non nép vào người.
Cô ta và Lưu Thiên Hàn cùng ngồi chính giữa ghế sofa bằng da thật trong phòng riêng, cô ta nhẹ nhàng tựa đầu lên bờ vai Lưu Thiên Hàn, rõ ràng là dáng vẻ của một người phụ nữ đang yêu.
Tối nay Lưu Thiên Hàn mặc một bộ vest cắt may thủ công màu đen, anh ngồi trên sofa, dáng vẻ hơi bất lười biếng, khiến trên người anh bất giác có một tầng lạnh lùng vây quanh, khiến người ta nhìn thấy mà lui.
Thật ra anh cũng không làm động tác gì khiến người khác phải liên tưởng với Cung Tư Mỹ cả, nhưng nhìn thấy Cung Tư Mỹ dựa lên người anh một cách tự nhiên như vậy, đôi mắt Nhan Nhã Tịnh vẫn bị chói đến phát đau.
Mắt đau, tim càng đau hơn.
Nhan Nhã Tịnh thực sự muốn lao lên kéo Cung Tư Mỹ dậy, nhưng tối hôm nay là tiệc sinh nhật của Tôn Lệ, cô không muốn khiến bầu không khí quá xấu hổ.
Dựa theo nguyên tắc mắt không thấy tâm không phiền, Nhan Nhã Tịnh ngồi một mình trong góc.
Nhưng cho dù có cách xa đôi nam nữ như đôi tình nhân đang yêu nhau kia, sự ân ái thâm tình của bọn họ vẫn khiến trái tim cô chật vật không thể che giấu được.
“Tư Mỹ, cậu hai Lưu tốt với cậu thật đấy.”
“Đúng vậy, trong giới ai mà không biết cậu hai Lưu nổi tiếng cuồng ma chiều bạn gái chứ!”
“Tư Mỹ, tôi ngưỡng mộ cậu thật đấy! Nếu như tớ có thể tìm được một bạn trai vừa đẹp trai vừa tốt với tớ như cậu hai Lưu, tớ có nằm mơ cũng cười tỉnh!”
...
Mọi người trong phòng riêng nịnh hót Cung Tư Mỹ và Lưu Thiên Hàn như đang đấu trí vậy, Nhan Nhã Tịnh cười khẩy trong lòng, lại còn cuồng ma chiều bạn gái?
Ha!
Người nào đó sau khi mất trí nhớ thì đúng là giỏi đấy, đợi sau khi anh khôi phục lại trí nhớ, xem cô để anh quỳ trên vỏ sầu riêng hát chinh phục như thế nào!
Tưởng tượng tới cảnh anh Lưu quỳ trên vỏ sầu riêng thể hiện sự trung thành với cô, khóe môi Nhan Nhã Tịnh không kiềm chế được mà cong lên.
Nhưng nhớ tới đề khó hiện thực ngay trước mặt, trong lòng cô vẫn buồn bã không sao diễn tả được.
Nhỡ đâu anh Lưu không bao giờ khôi phục lại trí nhớ thì sao?
Nhỡ đâu cho dù anh Lưu có khôi phục lại trí nhớ, cũng không buông được Cung Tư Mỹ thì sao?
Không!
Cô tuyệt đối sẽ không để tình huống như vậy xảy ra, cho dù anh Lưu không bao giờ có thể khôi phục lại trí nhớ thì cô cũng phải để anh quỳ trên bàn phím quỳ sầu riêng hát chinh phục!
Người trong giới tụ họp lại thì luôn có mấy trò chơi rất được ưa thích như sự thật hay thử thách.
Nhan Nhã Tịnh không thích mấy trò ồn ào này, nhưng mọi người đều đi qua chơi cùng, nếu như một mình cô tiếp tục ngồi trong góc thì lại là cô không nể mặt Tôn Lệ.
Vận may của Cung Tư Mỹ tối nay rất tệ, lượt đầu tiên cô ta đã rút trúng bom.
Mầy người này chơi cùng nhau đều rất điên cuồng, Cung Tư Mỹ sợ mọi người bảo cô ta làm chuyện gì quá đáng quá, cô ta suy nghĩ một lát rồi cuối cùng vẫn lựa chọn sự thật.
Không ít người đều rục rịch muốn thử, muốn nhân cơ hội này thăm dò chuyện bí mật giữa Cung Tư Mỹ và Lưu Thiên Hàn.
“Để tôi hỏi để tôi hỏi!”
Một nữ nghệ sĩ tên Triệu Bảo Ngọc khi nãy vẫn luôn nịnh hót Cung Tư Mỹ tích cực cất lời: “Tư Mỹ, lần đầu tiên của cậu và cậu hai Lưu, là ai chủ động vậy?”
“Cái này còn cần phải nói sao, đương nhiên là cậu hai Lưu chủ động rồi!” Đỗ Nghị con ông chủ mỏ quặng nhìn Cung Tư Mỹ, dáng vẻ hơi si mê: “Tư Mỹ của chúng ta xinh đẹp như vậy, là đàn ông thì đều sẽ không chịu được, trừ khi cậu hai Lưu không phải đàn ông!”
“Thôi lượn lượn lượn!” Triệu Bảo Ngọc nhìn Đỗ Nghị đầy chán ghét: “Anh tưởng rằng tên đàn ông nào cũng giống anh, chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới à! Nhỡ may cậu hai Lưu nhà người ta theo phong cách lạnh lùng cấm dục thì sao? Tư Mỹ, cậu mau nói đi, lần đầu tiên của cậu và cậu hai Lưu, rốt cuộc là ai chủ động vậy?”