Tay Hách Trung Văn cứng đờ, điện thoại trong tay suýt nữa rơi xuống đất.
Anh ta và Nhan Nhã Tịnh vốn đã xa cách nghìn trùng, bây giờ Nhan Bích Loan lại còn có thai nữa! Ông trời ơi, có phải ông đang đùa giỡn tôi không?
Hách Trung Văn bỗng siết chặt tay, đồng tử không kiềm được co rút: "Nhan Bích Loan, cô nói lại một lần nữa cho tôi xem."
Như thể không nghe thấy sự phẫn nộ của Hách Trung Văn, Nhan Bích Loan hơi cụp mắt, xấu hổ, ngập ngừng nói: "Anh Hách, em đã mang thai con của anh, chúng ta có con rồi!"
"Nhan Bích Loan, bây giờ cô đang ở đâu?" Hách Trung Văn gần như hét lên: "Nói ngay! Bây giờ cô đang ở đâu?"
"Anh Hách, em đang ở chung cư Bạch Lâm Phong, bây giờ anh muốn đến đây sao? Em nói này, số nhà ở tòa chung cư của em là…"
Bây giờ Hách Trung Văn chỉ muốn chạy ngay tới đó, bảo Nhan Bích Loan bỏ đứa bé này đi, anh ta không hơi đâu nhiều lời vô nghĩa với cô ta. Sau khi nghe cô ta báo địa chỉ xong, anh ta lập tức cúp điện thoại.
Lúc anh ta đến chung cư Bạch Lâm Phong, Nhan Bích Loan đã chờ anh ta trong phòng khách từ lâu.
Tối hôm nay, Nhan Bích Loan cố ý trang điểm thật đẹp, cô ta diện một bộ đồ mà mình nhờ người ta mang về từ nước P, nó làm từ lụa tơ tằm đỏ rực, được cắt may tinh tế, quyến rũ mà không kém phần tao nhã.
Bình thường cô ta đều trang điểm đậm và ăn mặc cầu kỳ, để phô được vẻ ngoài ngây thơ, trong sáng trước mặt Hách Trung Văn mà tối nay cô ta đã bỏ ra không biết bao nhiêu công sức để tạo nên một kiểu trang điểm có hiệu quả. Cô ta xịt nước hoa, cũng là loại mà cô ta thích nhất, xỏ chiếc khuyên tai kim cương, đó cũng là món quà trong dịp mừng sinh nhật 18 tuổi mà Thanh Thiên Bội tặng cô ta.
Thứ Nhan Bích Loan hài lòng nhất vẫn là dây chuyền kim cương trên cổ. Đó là một viên kim cương nhỏ màu hồng tinh xảo nằm ở trước ngực, vừa trong sáng vừa quyến rũ, là kiểu đàn ông thích nhất.
Nhan Bích Loan đứng trước gương ngắm nghía bản thân hồi lâu. Cô ta biết trong lòng Hách Trung Văn có Nhan Nhã Tịnh, nhưng cô ta có điều kiện tốt như vậy, Hách Trung Văn mà thẳng thừng từ chối thì mới là lạ đấy!
Bây giờ cô ta vẫn chưa nhận được tin tức gì của Nhan Vũ Trúc, e rằng hiện giờ cô ả đã xảy ra chuyện rồi.
Nhan Vũ Trúc không thể bám vào nhà họ Lưu, muốn nhà họ Nhan lên như diều gặp gió thì cô ta chỉ còn cách dốc hết khả năng, nhanh chóng bám vào cây đại thụ nhà họ Hách!
Nhan Bích Loan mở rộng cửa chung cư đã lâu, vừa trông thấy Hách Trung Văn, cô ta lập tức nhẹ nhàng bước ra đón: "Anh Hách, anh tới rồi à?"
"Nhan Bích Loan, rốt cuộc cô đang giở trò gì?" Giọng Hách Trung Văn lạnh như băng: "Tôi đã bảo cô uống thuốc rồi kia mà! Ai bảo cô giở trò sau lưng tôi!"
"Anh Hách, em thật sự đã uống thuốc rồi, có lẽ em mua phải thuốc giả nên mới mang thai."
Nhan Bích Loan nhìn Hách Trung Văn bằng cặp mắt long lanh: "Anh Hách, có lẽ đây là định mệnh sắp đặt, ngay cả ông trời cũng muốn em sinh con cho anh! Anh Hách, đây là con của chúng ta đấy! Thằng bé chảy trong mình dòng máu của anh, em cảm thấy mình thật sự vô cùng hạnh phúc!". Đam Mỹ Hay
"Nhan Bích Loan, tôi không cần đứa bé này!"
Thấy Nhan Bích Loan nắm chặt tay mình, Hách Trung Văn không hề thương tiếc hất tay cô ta ra. Anh ta nhìn thẳng Nhan Bích Loan, bấy giờ gương mặt giăng đầy âm u, nào còn vẻ rạng rỡ nữa, như muốn ăn tươi nuốt sống linh hồn của người khác.
"Nhan Bích Loan, bỏ đứa bé này đi!"
"Anh Hách, anh nói gì vậy?"
Gương mặt của Nhan Bích Loan trắng bệch như tờ giấy, dù sao cô ta cũng không ngờ được Hách Trung Văn lại có thể thốt ra được những lời như vậy.
Cô ta biết bây giờ Hách Trung Văn không thích mình, nhưng ở giới thượng lưu này hầu như đều mẹ quý nhờ con.
Có biết bao nhiêu người phụ nữ đều dựa vào đứa con trong bụng để trèo cao! Khó khăn lắm cô ta mới mang thai con của Hách Trung Văn, sao có thể từ bỏ lợi thế lớn nhất khiến mình một bước lên mây cơ chứ!
"Nhan Bích Loan, tôi lặp lại lần nữa, bỏ đứa bé này đi!"
"Không! Em sẽ không bỏ đứa bé này!" Nhan Bích Loan kích động hét lên: "Anh Hách, đây là máu mủ của anh! Sao anh có thể tàn nhẫn bắt em bỏ đứa bé này đi như vậy! Anh Hách, xin anh đừng đối xử tàn nhẫn với em như thế, được không?"
"Anh nhìn em đi, em yêu anh như vậy, em yêu anh nhiều hơn bất cứ ai! Vì anh, chuyện gì em cũng có thể làm! Anh Hách, chẳng lẽ anh không tỏ tấm lòng của em sao? Em biết anh thích Nhan Nhã Tịnh nhưng Nhan Nhã Tịnh không yêu anh mà! Anh Hách, không có ai yêu anh nhiều hơn em đâu!"
Nụ cười trên môi Hách Trung Văn càng thêm lạnh lẽo: "Nhan Bích Loan, cô nói rằng vì tôi cô có thể làm tất cả. Tôi không cần cô làm quá nhiều chuyện, tôi chỉ cần cô bỏ đứa bé này đi thôi!"
Nhan Bích Loan ngơ ngác đứng sững sờ tại chỗ, gương mặt nhỏ nhắn của cô ta trắng bệch như tờ giấy. Một lúc lâu sau, cô ta mới tìm được giọng nói của mình: "Anh Hách, anh không thể ép em bỏ đứa bé này đi! Thằng bé là con ruột của anh!"
"Anh Hách, sao anh có thể đối xử tốt với đứa bé mà Nhan Nhã Tịnh sinh cho người đàn ông khác, nhưng lại đối xử tàn nhẫn với con của chúng ta như thế? Chuyện này không công bằng!"
"Nhan Bích Loan, cô câm miệng lại cho tôi!" Thấy Nhan Bích Loan lại dám nói con của Nhan Nhã Tịnh là của người khác, Hách Trung Văn càng thêm nóng nảy: "Nhan Bích Loan, An Bảo và An Mỹ mới là máu mủ ruột rà với tôi!"
"Diệp An Bảo và Diệp An Mỹ là máu mủ của anh ư?" Nhan Bích Loan cười giễu: "Anh Hách, đừng tự lừa mình dối người nữa, chuyện năm năm trước em đều biết hết! Buổi tối năm năm trước, người gặp anh rể mới là Nhan Nhã Tịnh, Diệp An Bảo và Diệp An Mỹ không phải là con của anh!"
"Anh Hách, anh tỉnh táo chút đi! Người Nhan Nhã Tịnh yêu là anh rể, con của cô ta cũng là của anh rể! Sao anh cứ theo đuổi cô ta mà không chịu từ bỏ? Cô ta có để ý đến anh đâu chứ?"
Nhan Bích Loan bất chấp mà nhào vào lòng Hách Trung Văn: "Anh Hách, chỉ có em, chỉ có em yêu anh bằng cả trái tim này! Anh Hách, anh không thể ngoái lại trông tấm chân tình của em hay sao?"
Cả người Hách Trung Văn cứng ngắc như đá, anh ta không ngờ Nhan Bích Loan cũng biết chuyện năm đó.
Đúng vậy, Nhan Vũ Trúc chiếm công lao của Nhan Nhã Tịnh, Nhan Bích Loan là em gái ruột của Nhan Vũ Trúc, sao cô ta có thể không biết sự thật năm đó!
Nhưng sự thật năm đó có thêm một người biết, tức giữa anh ta và Nhan Nhã Tịnh sẽ có thêm một rào cản!
Anh ta không cho phép có nhiều trở ngại như vậy chắn giữa anh ta và Nhan Nhã Tịnh!
Nhan Bích Loan vẫn tiếp tục liến thoắng: "Anh Hách, buông tay đi! Từ bỏ Nhan Nhã Tịnh, cùng sống vui vẻ với con của chúng ta được không? Con của chúng ta cần mẹ, càng cần ba hơn, anh Hách, thằng bé cần một gia đình hoàn chỉnh!"
"Anh Hách, quên Nhan Nhã Tịnh đi, cứ coi như anh thương xót cho con của chúng ta…"
Tiếng Nhan Bích Loan đột nhiên im bặt, bởi vì Hách Trung Văn bóp chặt cổ cô ta mà không hề thương tiếc.
Người Nhan Bích Loan bất ngờ run bắn, cô ta ngước cằm lên, vừa khốn khổ vừa không thể tin nổi nhìn chằm chằm Hách Trung Văn: "Anh Hách, anh… anh làm gì vậy? Anh Hách… anh không thể… đối xử với em như vậy…"
"Nhan Bích Loan, chuyện nămnăm trước nếu cô dám nói năng linh tinh, tôi nhất định sẽ giết chết cô!"
Hách Trung Văn dừng lại một chút rồi gằn từng câu từng chữ: "An Bảo và An Mỹ đều là con của tôi! Còn đứa bé trong bụng cô, cho dù cô có kiên quyết sinh nó ra thì cũng không liên quan đến Hách Trung Văn tôi."
"Không liên quan đến anh?" Nhan Bích Loan căm hận đến mức cả người run bần bật, cô ta ra sức cào bụng mình, y như muốn cào thủng một lỗ hoắm trên áo.
Cô ta hít dồn mấy hơi mới lần nữa tìm lại được giọng nói của chính mình: "Anh Hách, anh sờ thử xem, thằng bé là con của anh, thằng bé là một sinh mạng sống sờ sờ, sao thằng bé lại không liên quan đến anh chứ? Anh Hách, anh chịu cảm nhận sự tồn tại của thằng bé dù chỉ một chút thôi, được không?"