“Không có gì!” Nhan An Mỹ vội vàng giữ lấy điện thoại của An Bảo, cười với Hách Trung Văn một cách hơi cứng nhắc.
Gọi Hách Trung Văn là ba một khoảng thời gian dài như vậy rồi, Nhan An Mỹ cũng có tình cảm sâu nặng với anh ta, mặc dù biết trước đây Hách Trung Văn nói dối là không đúng, nhưng sau khi có kết quả xét nghiệm ADN, cô bé hơi không nhẫn tâm nói cho Hách Trung Văn biết, rằng họ đã biết sự thật.
“Bé à, sao vậy? Sao trông con không được vui vậy?” Hách Trung Văn cũng rất tò mò xem vừa rồi hai đứa nhỏ này xem cái gì, nhưng chút lòng tò mò đó, lại không cách nào so sánh được với sự quan tâm dành cho hai đứa bé.
Gương mặt anh ta lo lắng nhìn Nhan An Mỹ: “Cục cưng à, có phải có người ức hiếp con không? Con nói cho ba biết, ba sẽ giúp con dạy dỗ người đó!”
Khóe mắt Nhan An Mỹ cay cay, nhìn đi, ba đối với cô bé tốt biết mấy!
Một ba tốt như vậy, tiếc là, là anh họ của cô bé.
Nhan An Mỹ chớp mắt, cố gắng để bản thân cười được tự nhiên một chút: “Ba, ba cứ yên tâm đi, sao lại có người ức hiếp con được chứ! Con chính là ma nữ nhỏ của lớp con đấy, chỉ có chuyện con ức hiếp người khác, người khác không dám ức hiếp con đâu!”
“Nhưng, con là một đứa bé ngoan, con cũng sẽ không tùy tiện ăn hiếp các bạn nhỏ đâu, cho nên ba, ba không cần lo lắng cho con đâu!”
“Vậy tại sao cục cưng lại không vui vậy?” Sự lo lắng trên gương mặt Hách Trung Văn không hề mảy may giảm bớt: “Chẳng lẽ, thằng nhóc Nhan An Bảo ức hiếp con? Có phải thằng bé giành chocolate của con không?”
Nhan An Bảo ghét bỏ nhìn Hách Trung Văn một cái, nhưng nơi đáy mắt sâu thẳm, hơn hết chính là lưu luyến và không nỡ.
“Ai thèm giành chocolate của An Mỹ ngốc chứ! Con không muốn như con bé đâu, tương lai sẽ trở thành một người mập!”
“An Mỹ không muốn làm người mập!” Nhan An Mỹ uất ức vô cùng nhìn Nhan An Bảo: “Anh, anh ức hiếp em!”
“An Mỹ không phải người mập! Cục cưng của ba, là công chúa xinh đẹp nhất!” Hách Trung Văn lấy một thỏi chocolate hình Peppa Pig từ trong túi ra: “Cục cưng đừng đau lòng, chocolate cả đời này của con, ba lo hết! Đừng ai mong giành chocolate từ cục cưng của ba nữa!”
“Wow, Peppa Pig!” Nhan An Mỹ cười đến cả gương mặt như ánh mặt trời sáng lạn cầm lấy chocolate trong tay Hách Trung Văn: “Con thích nhất là Peppa Pig! Ba tốt thật đấy, An Mỹ yêu ba chết mất thôi!”
Nhan An Bảo tiếp tục bày ra dáng vẻ ghét bỏ: “Nhan An Mỹ, em đúng là không có một chút nguyên tắc nào cả! Một thỏi chocolate đã mua chuộc được em rồi!”
Nhan An Mỹ ôm lấy cánh tay của Hách Trung Văn, lúm đồng tiền như hoa làm nũng: “Vốn dĩ em thích Ba mà! Ba tốt biết bao, Ba vừa đẹp trai ngời ngợi lại như ánh mặt trời, không giống như người nào đó, cả ngày đều bày ra một gương mặt, y như một ông già vậy!”
Nhan An Mỹ làm mặt quỷ với Nhan An Bảo: “Ông già non, coi chừng sau này không lấy được vợ đấy!”
Hách Trung Văn vô cùng hưởng thụ lời khen của Nhan An Mỹ, trong nháy mắt Hách Trung Văn cười rất sáng lạn, ngay cả mái tóc vàng kia, cũng phát sáng lên.
Anh ta ôm lấy gương mặt đầy thịt của Nhan An Mỹ: “Vẫn là áo bông nhỏ của ba biết cách khen ba nhất! Cục cưng à, con nói xem có phải gần đây ba lại đẹp trai hơn không?”
“Ba, ba đã là người đẹp trai nhất vũ trụ rồi, không có chỗ để đi lên nữa đâu!” Nhan An Mỹ tiếp tục không có nguyên tắc nịnh nọt Hách Trung Văn, khiến cho Hách Trung Văn cười vui đến nỗi run rẩy cả người.
Nhan An Mỹ nhìn gương mặt đẹp trai đang cười vui vẻ ấm áp như gió xuân, cô bé hơi mất tập trung.
Cho dù bây giờ họ không mở miệng nói với Ba, ông cậu cũng sẽ tìm đến ba, đến lúc đó, chắc chắn ba sẽ rất đau lòng.
Đã mất vợ lại phải mất con … ba sắp trở thành người cô đơn rồi.
Nghĩ vậy, Nhan An Mỹ lại càng đau lòng hơn cho ba nhà mình, cô bé nhào vào lòng Hách Trung Văn, vô cùng không nỡ nói: “ba, nếu như có một ngày, con và anh trai rời khỏi ba, ba có đau lòng không?”
Nghe thấy lời của Nhan An Mỹ, lưng Hách Trung Văn, không khỏi cứng đờ.
Chuyện xét nghiện ADN, anh ta đã nói dối Lưu Thiên Hàn, anh ta biết, giấy không gói được lửa, sẽ có ngày Lưu Thiên Hàn phát hiện ra sự thật. Bây giờ mỗi ngày anh ta và hai đứa nhỏ ở cạnh nhau, đều là do lấy trộm từ trong tay Lưu Thiên Hàn ra cả.
Nhưng cho dù là vậy, anh ta cũng chưa từng nghĩ đến, hai đứa nhỏ sẽ rời xa anh ta.
Anh ta đã quen xem chúng như cục cưng của anh ta rồi, nếu như chúng không gọi anh ta là ba nữa, trái tim anh ta, sẽ trống rỗng.
Hách Trung Văn biết, người Nhan Nhã Tịnh thích là cậu anh, nhưng anh ta luôn cố gắng tìm kiếm cảm giác tồn tại trước mặt Nhan Nhã Tịnh, anh ta luôn hy vọng trên trời sẽ xảy ra kỳ tích, Nhan Nhã Tịnh bỗng nhiên nhìn thấy điểm tốt của anh ta, yêu anh ta chỉ bằng một phần mười ngàn của cậu anh là được rồi.
Thứ duy nhất anh ta muốn, chính là hai đứa nhỏ và Nhan Nhã Tịnh, đều có thể ở bên cạnh anh ta, hai đứa nhỏ, làm sao có thể rời xa anh ta được chứ!
Hách Trung Văn cứng đờ nhếch môi lên, anh ta cố gắng muốn dùng giọng nói bình tĩnh nói chuyện với Nhan An Mỹ, nhưng vẫn mang theo sự run rẩy của việc không khống chế được mình.
“Cục cưng à, chúng ta sẽ không rời xa nhau đâu! Chúng ta mãi mãi sẽ không rời xa nhau! Cục cưng, có phải là con, không thích ba nữa rồi không? Nếu như các con không thích ba, ba sẽ cố gắng làm tốt hơn nữa, nhưng cục cưng à, các con không thể nghĩ đến việc rời xa ba được!”
Nghe thấy sự run rẩy rõ rệt trong lời nói của Hách Trung Văn, xém chút Nhan An Mỹ đã khóc rồi.
Ba, thì ra suy hơn tính thiệt như vậy sao!
Ba như vậy, khiến họ, thật sự càng ngày càng không nỡ nói tạm biệt với anh ta rồi.
Nhan An Mỹ dùng sức ôm lấy Hách Trung Văn: “Ba, cục cưng sẽ mãi mãi không rời xa ba đâu! Lúc nãy cục cưng chỉ hỏi bừa mà thôi, Ba, ba nhất định không được buồn đâu đấy!”
“Ba biết rồi! Ba biết cục cưng thích ba nhất!” Hách Trung Văn cười hi hi, anh ta vừa định nói thêm gì nữa, chuông điện thoại anh ta đã vang lên.
Thấy người gọi đến là Nhan Bích Loan, anh chau chặt mày lại, vội vàng buông Nhan An Mỹ xuống, xuống lầu nghe điện thoại của Nhan Bích Loan.
Sau khi Hách Trung Văn rời khỏi, nước mắt của Nhan An Mỹ không khống chế được nữa, rơi xuống như những hạt châu bị đứt dây vậy.
“An Mỹ, đừng khóc nữa.” Nhan An Bảo nhìn cánh cửa đã đóng chặt một cái, trong lòng cậu cũng không thoải mái.
Người đều có tình cảm cả, huống hồ gì Hách Trung Văn còn đối xử với chúng nó tốt như vậy, Nhan An Bảo cũng không đành lòng để Hách Trung Văn trở thành người cô đơn một mình.
“Anh, chúng ta thật sự phải rời xa ba sao? Em thật sự luyến tiếc ba!” Nước mắt Nhan An Mỹ đầy khóe mắt, cô bé dùng sức nức nở: “Anh, chúng ta đừng rời xa ba có được không?”
“An Mỹ, chúng ta sẽ phải đối mặt với sự thật thôi!” Nhan An Bảo nhẹ nhàng thở dài: “Điều duy nhất chúng ta có thể làm, chính là kéo dài thêm vài ngày, vẫn là, đợi ông cậu nói sự thật cho ba biết vậy!”
Nhan An Mỹ cũng làm như có thật thở dài, dường như, thật sự không còn cách nào tốt hơn nữa, cô bé và ba, sẽ có lúc phải nói tạm biệt…
Cho đến khi đến phòng khách dưới lầu Hách Trung Văn mới nhận điện thoại, trong giọng nói của anh ta, mang theo sự mất kiên nhẫn rõ ràng: “Nhan Bích Loan, có chuyện gì?”
“Đàn anh Hách, em… em có thai rồi.” Trong giọng nói Nhan Bích Loan mang theo sự ngượng ngùng rõ ràng: “Đàn anh Hách, anh sắp trở thành ba rồi đó!”