Cô thuê người cưỡng bức An Tình!
Tô Thu Quỳnh cảm thấy Chiến Mục Hàng ăn nói thật nực cười, lại còn rất vô lý nữa, đêm nay cô còn suýt bị người ta cưỡng bức, cô nào có nhàn hạ rảnh rỗi để thuê người đến cưỡng bức An Tình!
Chiến Mục Hàng ép sát Tô Thu Quỳnh khiến cô ấy không thở nổi, lúc anh ta tức giận rất thích bóp cổ cô, điều này khiến cô không thở được.
Tô Thu Quỳnh khó chịu, trên trán rơm rớm mồ hôi, cô gắng sức đẩy Chiến Mục Hàng ra, Chiến Mục Hàng càng ép sát cô hơn.
“Tô Thu Quỳnh, nói đi! Tại sao cô lại không buông tha cho An Tình! An Tình đã làm gì sai, tại sao cô lại hại cô ấy?”
“Cô đã giết con của An Tình rồi, tại sao cô còn muốn hủy hoại An Tình nữa? Cô có biết nếu cảnh sát không tới kịp thì cô ấy đã bị…”
Tô Thu Quỳnh khó nhọc mấp máy môi: “Chiến Mục Hàng, anh thả tôi ra trước đã! Tôi không cho người cưỡng bức An Tình! Tôi không giết con của An Tình!”
Chuyện Tô Thu Quỳnh thuê người suýt hại chết An Tình đêm nay đã khiến Chiến Mục Hàng rất tức giận, giờ cô còn phủ nhận việc hại chết con của An Tình vào sáu năm trước khiến anh ta nổi cơn thịnh nộ.
Anh ta nhìn chằm chằm Tô Thu Quỳnh, ngọn lửa giận dữ trong mắt biến thành từng con dao, hận không thể băm vằm cô.
“Tô Thu Quỳnh, cô đúng thật là chết vẫn không biết hối cải!”
Chiến Mục Hàng siết chặt nắm đấm, nheo mắt, hung dữ nói: “Tô Thu Quỳnh, để cô ngồi tù năm năm thật sự quá hời cho cô rồi! Người phụ nữ tâm địa rắn rết như cô phải ngồi tù rục xương mới phải!”
Tô Thu Quỳnh không thích bị vu oan quá nhiều lần, cô khó nhọc mở miệng: “Chiến Mục Hàng, dù anh có tin hay không thì tôi cũng phải nói, tôi không hãm hại An Tình! Sáu năm trước không có, bây giờ cũng không!”
“Từ đầu đến cuối đều là anh và An Tình hại tôi! Anh và An Tình mới đúng là thứ rắn rết!”
“Tô Thu Quỳnh!” Tô Thu Quỳnh thật không biết điều, Chiến Mục Hàng không kiềm chế được quát to: “Tô Thu Quỳnh, có chứng cứ xác thực vậy mà vẫn chối cãi, cô đúng là đồ mặt dày.”
“Tô Thu Quỳnh, tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám làm tổn thương An Tình một lần nữa, tôi nhất định sẽ khiến cô sống không bằng chết!”
“Chiến Mục Hàng, đừng nói là sống không bằng chết, dù có giết tôi, tôi vẫn nói câu này, là An Tình hại tôi, tôi không hại An Tình!”
“Tô Thu Quỳnh, im miệng cho tôi!” Chiến Mục Hàng hung dữ buông cổ Tô Thu Quỳnh ra: “Tô Thu Quỳnh, đừng nói với tôi là chính An Tình là người tìm người đến cưỡng bức cô ấy rồi cố ý hãm hại cô! An Tình không ngốc, sao cô ấy có thể lấy tính mạng mình ra đùa bỡn được!”
Tô Thu Quỳnh cười cuồng loạn.
Đúng vậy, An Tình không ngốc, cô ta không thể nào lấy mạng mình ra đùa bỡn.
Cho nên cái gọi là bị cưỡng bức hay cắt cổ tay tự sát chỉ là hiện trường giả!
Đáng tiếc, An Tình không ngốc, mà từ đầu tới cuối chỉ có Chiến Mục Hàng ngu ngốc. An Tình dàn cảnh cưỡng bức để hãm hại cô, mà anh ta lại tin tưởng cô ta vô điều kiện.
Hoặc nói Chiến Mục Hàng không ngốc, mà là anh ta quá yêu An Tình, yêu cô ta đến mức không biết phân biệt đúng sai, phải trái.
Tô Thu Quỳnh muốn nói là do An Tình cố tình tìm người cưỡng bức cô ta rồi cố ý hãm hại cô, nhưng cuối cùng cô vẫn không nói ra.
Nói ra có ích gì? Chiến Mục Hàng sẽ không tin, chỉ lãng phí nước bọt thôi!
“Tô Thu Quỳnh, đừng giả câm giả điếc nữa, nói chuyện cho tôi! Cô dựa vào đâu mà làm tổn thương An Tình? Cô dựa vào đâu hả!”
Nghe Chiến Mục Hàng nói xong, Tô Thu Quỳnh cười to hơn, vừa rồi anh ta bảo cô im miệng, bây giờ cô im rồi, anh ta lại nói cô giả câm.
Chiến Mục Hàng đúng là một tên thất thường!
Thấy Tô Thu Quỳnh cười, Chiến Mục Hàng tức muốn phát điên, anh ta rất ghét nhìn thấy dáng vẻ cô mỉm cười châm chọc, như thể trong mắt cô, anh ta chỉ là một tên hề nhảy nhót đầy hèn mọn.
Hai mắt Chiến Mục Hàng đỏ rực, anh ta thật sự muốn xé nát nụ cười trên mặt Tô Thu Quỳnh!
“Tô Thu Quỳnh, cô thích thuê người cưỡng bức người khác lắm đúng không? Được thôi, nếu cô thích như thế, tối nay tôi sẽ cho cô nếm thử cảm giác bị người ta cưỡng bức!”
Nói rồi, Chiến Mục Hàng dùng sức thô lỗ kéo tay Tô Thu Quỳnh đi về phía xe của mình.
Để cô nếm trải cảm giác bị người ta cưỡng bức…
Mặt mày Tô Thu Quỳnh bỗng tái nhợt, tên điên Chiến Mục Hàng này vậy mà lại muốn cô…
Cô biết Chiến Mục Hàng chắc chắn sẽ đưa cô đến mấy chỗ không tốt lành nên đương nhiên cô không muốn lên xe của anh ta.
Cô giữ chặt cửa xe không muốn vào, nhưng sức lực yếu ớt làm sao có thể là đối thủ của Chiến Mục Hàng!
Chiến Mục Hàng đẩy mạnh tay khiến Tô Thu Quỳnh ngã mạnh xuống ghế sau.
“Chiến Mục Hàng, tôi muốn xuống xe!”
Chiếc xe thể thao của Chiến Mục Hàng lao nhanh như gió, cô ra sức đập cửa kính, lúc này đây cô không dám nhảy khỏi xe.
Lần trước cô nhảy khỏi xe Lâm Tiêu, may là đứa con trong bụng vẫn ổn, nhưng lần này chưa chắc sẽ gặp may.
Không thể nhảy khỏi xe, Tô Thu Quỳnh chỉ có thể cố gắng nói đạo lý với Chiến Mục Hàng để anh ta buông tha cho cô.
“Chiến Mục Hàng, tôi thật sự không có thuê người hại An Tình! Anh có thể thả tôi xuống xe không? Tôi biết anh ghét tôi, tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh và An Tình nữa. Anh cho tôi xuống đi được không?”
Sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh ta nữa…
Bàn tay đang cầm vô lăng của Chiến Mục Hàng đột nhiên cứng đờ, người phụ nữ này, cô nóng lòng muốn vạch rõ giới hạn với anh ta đến thế sao!
Cô dám!
Đúng, cô có gì mà không dám! Cô có thể nhẫn tâm bỏ đi đứa con của bọn họ thì có gì không dám làm nữa!
Càng nghĩ càng tức, Chiến Mục Hàng đạp chân ga, xe thể thao lao nhanh như chớp.
Mấy ngày nay Tô Thu Quỳnh nôn mửa rất dữ dội, Chiến Mục Hàng lái xe quá nhanh khiến bụng cô cồn cào.
Cô đập mạnh vào ghế ngồi của Chiến Mục Hàng: “Chiến Mục Hàng, dừng xe lại! Tôi thật sự không thoải mái, anh dừng lại được không!”
“Tô Thu Quỳnh, đừng giả vờ giả vịt nữa!” Giọng nói của Chiến Mục Hàng không có một chút ấm áp: “Cô phải gánh chịu những tội lỗi mà cô đã gây ra! Những chuyện tối nay là do cô tự làm tự chịu!”
Bụng Tô Thu Quỳnh càng ngày càng khó chịu, não bộ cũng ngày càng hỗn loạn, cảm giác tra tấn kia khiến cô không còn sức lực nói chuyện với Chiến Mục Hàng nữa.
Cô yếu ớt nằm trên băng ghế sau, cứ tưởng trong hoàn cảnh này cô sẽ không ngủ được, ai ngờ giây tiếp theo, thế giới của cô đã tối đen.
Khi Tô Thu Quỳnh tỉnh dậy, cô thấy mình đang ở trong một khu nhà máy bỏ hoang.
Khắp người đau rát, rõ ràng là bị Chiến Mục Hàng ném xuống đất.
Vừa định đứng dậy, giọng nói lạnh lùng của Chiến Mục Hàng truyền vào tai cô.
“Tô Thu Quỳnh, cô quả nhiên là đang giả chết!”
Không đợi Tô Thu Quỳnh nói chuyện, Chiến Mục Hàng lại lạnh lùng nói: “Tô Thu Quỳnh, những người cô thuê đến cưỡng hiếp An Tình đều rất cường tráng! Hừ, đêm nay, bọn họ sẽ hầu hạ cô, cô nhất định sẽ… chết!”