“Còn nữa, tại sao em gọi cho anh mà cô ta lại nghe máy? Hơn nữa giữa hai lần gọi còn cách nhau khoảng một tiếng, tức là cô ta đã cầm máy cho anh trong một thời gian dài. Nếu hai người không có gì mờ ám thì sao cô ta lại nghe máy giúp anh?”
Lưu Thiên Hàn tự nhận mình và Cung Tư Mỹ rất trong sạch, anh thực sự không có gì để giải thích với Nhan Nhã Tịnh về Cung Tư Mỹ cả.
Nhưng nếu Nhan Nhã Tịnh cảm thấy không thoải mái, anh phải làm cho cô gái anh yêu cảm thấy yên tâm.
Anh xoa đầu Nhan Nhã Tịnh: “Nhã Tịnh, tối qua anh ra ngoài là vì Cung Tư Mỹ gọi điện thoại báo tin anh hai đã có ý thức rồi.”
“Bảy năm trước, anh hai anh vì cứu anh mà đã trở thành người sống thực vật, Cung Tư Mỹ có một người anh họ là bác sĩ khoa não rất giỏi, anh hai anh đã được anh ấy điều trị.”
“Tối qua anh đến đó không phải là vì Cung Tư Mỹ mà là vì anh hai anh, anh đến phòng thí nghiệm của anh họ Cung Tư Mỹ để thăm anh hai, do nóng ruột quá nên để quên điện thoại ở ngoài, không ngờ Cung Tư Mỹ lại nghe máy.”
“Người sống thực vật?” Nhan Nhã Tịnh vô thức hỏi: “Anh hai bây giờ thế nào rồi?”
Nhan Nhã Tịnh thực sự không biết anh hai của Lưu Thiên Hàn đã trở thành người sống thực vật, cô tưởng Lưu Thiên Hàn chỉ có một cô chị gái là Lưu Diễm Mai.
Giới truyền thông đương nhiên rất tò mò về gia đình giàu có như nhà họ Lưu, nhưng bọn họ đưa tin nhà họ Lưu chỉ có Lưu Thiên Hàn và Lưu Diễm Mai, như thể anh hai của Lưu Thiên Hàn vốn không hề tồn tại.
“Anh hai vẫn chưa tỉnh, nhưng anh đã thấy ngón tay của anh ấy cử động, anh tin rằng anh hai sẽ sớm tỉnh lại thôi.”
Nghe Lưu Thiên Hàn nói vậy, Nhan Nhã Tịnh không nói gì nữa, cô nắm chặt bàn tay Lưu Thiên Hàn.
Em trai cô Nhan Minh Tự cũng là người sống thực vật nên cô hiểu tâm trạng của những người có người thân đang ở trong tình trạng sống thực vật, cô cũng đồng cảm sâu sắc với tâm trạng của anh Lưu.
Cung Tư Mỹ vừa gọi tới, Lưu Thiên Hàn liền chạy ra ngoài, khiến Nhan Nhã Tịnh cảm thấy rất khó chịu, bây giờ nghe xong cô chỉ cảm thấy đau lòng thay Lưu Thiên Hàn.
Đúng thế, cô cảm đau lòng thay cho Lưu Thiên Hàn.
Cô cứ tưởng một người đàn ông ăn trên ngồi trước như Lưu Thiên Hàn sẽ không biết buồn, nhưng không ngờ trong lòng anh cũng có những tiếc nuối chưa thể xoa dịu.
Nhan Nhã Tịnh biết được rất nhiều chuyện về anh hai Lưu Gia Thành từ miệng anh.
Nếu bây giờ Lưu Gia Thành khỏe mạnh, thế thì người giống Lưu Thiên Hàn nhất trên đời này không phải là Hách Trung Văn và Nhan An Bảo nữa, mà là Lưu Gia Thành.
Lưu Thiên Hàn và Lưu Gia Thành là hai anh em sinh đôi, Lưu Gia Thành sinh sớm hơn Lưu Thiên Hàn có vài giây, nhưng đã phát huy hết trách nhiệm của một người anh trai.
Lưu Gia Thành thích kinh doanh, Lưu Thị nằm trong tay anh ta như diều gặp gió, còn Lưu Thiên Hàn lại thích cuộc sống trong quân đội, Lưu Gia Thành gánh vác trách nhiệm nặng nề của gia tộc để anh có thể mặc quân phục bảo vệ đất nước.
Chỉ là anh không thể ngờ, bảy năm trước, Lưu Kiêu muốn kiểm soát Lưu Thị.
Đêm hôm đó, Lưu Thiên Hàn và Lưu Gia Thành đã trải qua một vụ xả súng kinh hoàng, vì không kịp phòng bị nên bọn họ bị Lưu Kiêu ép đến đường cùng, vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Lưu Gia Thành đã lấy thân mình đỡ phát súng chí mạng cho Lưu Thiên Hàn.
Phát súng kia vừa khéo trúng vào đầu anh ta, tuy giữ được mạng sống nhưng lại chìm vào giấc ngủ sâu kéo dài vô tận.
Sau khi Lưu Gia Thành biến thành người sống thực vật, Lưu Thiên Hàn đã tiếp quản Lưu Thị, mà thủ đoạn của anh càng tàn nhẫn hơn Lưu Gia Thành. Năm năm trước, trong cuộc nội loạn Lưu Thị, anh đã dùng thế lực của mình tống Lưu Kiêu ra khỏi Lưu Thị, dẹp yên nội loạn, nắm hoàn toàn Lưu Thị trong tay.
Thật ra tiền tài của cải đối với Lưu Thiên Hàn mà nói chẳng có ý nghĩa gì cả, anh chỉ muốn bảo vệ tâm huyết mà anh trai anh đã dốc sức tạo nên, khi anh hai tỉnh lại sẽ trả lại Lưu Thị cho anh hai.
Nhiều khi chúng ta sẽ nghĩ mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp lên, cho rằng một ngày nào đó người thân bị bệnh nặng sẽ khỏe mạnh rồi ở bên chúng ta đến già. Nhưng trên thực tế, rất nhiều người một khi bệnh nặng sẽ ngày càng trầm trọng, không thể nào khôi phục lại dáng vẻ trẻ trung tràn trề sức sống như trước!
Lúc này, Lưu Thiên Hàn vẫn chưa hề hay biết, lúc anh chắc chắn Lưu Gia Thành có thể tỉnh lại, nhưng bởi vì tình yêu và hận thù mà mình gây ra đã khiến Lưu Gia Thành ngủ say không tỉnh.
Tuy nhiên, đây đều là những chuyện sau này.
Sau khi vào thang máy, Nhan Nhã Tịnh gọi lại cho Tô Thu Quỳnh, may là lần này cuộc gọi đã được kết nối, Tô Thu Quỳnh nói bây giờ cô rất ổn, chỉ hơi mệt một chút nên đã về tiểu khu Thiên Mệnh rồi, sau đó nói xin lỗi Nhan Nhã Tịnh và Tôn Lệ.
Nghe Tô Thu Quỳnh nói vậy, Nhan Nhã Tịnh mới nhớ ra vì chuyện của Lưu Thiên Hàn nên cô cũng quên nói với Tôn Lệ một tiếng, cô vừa định gọi cho Tôn Lệ thì Lưu Thiên Hàn đã hôn cô.
Được rồi, cô thừa nhận mình bị sắc đẹp của Lưu Thiên Hàn mê hoặc nên không kiềm chế được cảm xúc.
Anh Lưu tốt như vậy là của cô.
Những người phụ nữ khác đừng mơ tưởng tới, không ai có thể cướp được anh khỏi tay cô.
Tô Thu Quỳnh nói với Nhan Nhã Tịnh rằng cô vẫn ổn, thật sự không phải nói dối.
Không dễ gì mới thoát khỏi móng vuốt của tên biến thái Chiến Mục Hàng kia nên đương nhiên phải ổn rồi!
Lúc nãy bị Chiến Mục Hàng đẩy ngã đầy thô bạo, Tô Thu Quỳnh cảm thấy cơ thể đau nhức, cô nghiến răng, giữ ổn định cơ thể rồi mới bò ra khỏi bồn tắm.
Cô không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa.
Cô biết, sau khi mình vào tù, An Tình đã sống ở đây một thời gian.
Ai biết được An Tình và Chiến Mục Hàng có từng tắm chung trong cái bồn tắm lớn này hay chưa.
Nghĩ đến việc Chiến Mục Hàng và An Tình ở trong căn phòng từng là phòng tân hôn của họ, Tô Thu Quỳnh cảm thấy ghê tởm đến mức buồn nôn.
Cô vốn muốn mau chóng rời khỏi hang ổ của tên điên này, nhưng lại buồn nôn dữ quá, nôn xong rồi, cô không còn chút sức lực để rời khỏi đây nữa.
Tô Thu Quỳnh nôn mửa đến nhũn người, lúc này cô rất muốn tìm một chỗ êm ái để nằm nghỉ ngơi.
Chiếc giường lớn trong phòng của Chiến Mục Hàng?
Cuối cùng, Tô Thu Quỳnh cũng không nằm.
Cô ngại bẩn.
Tô Thu Quỳnh ôm gối ngồi xổm trong góc một lúc mới cảm thấy dễ chịu hơn, cô chỉnh lại quần áo và định quay về tiểu khu Thiên Mệnh. Ai ngờ vừa ra tới cổng biệt thự của Chiến Mục Hàng thì nhìn thấy hai mắt Chiến Mục Hàng đỏ rực như quỷ dữ.
Bây giờ trông Chiến Mục Hàng thật đáng sợ, Tô Thu Quỳnh cảm thấy anh ta biến thành thế này chắc chắn có liên quan đến chuyện An Tình tự sát.
Tô Thu Quỳnh cong môi cười khẩy, cô không có lòng dạ quan tâm đến mối tình xúc động lòng người giữa anh ta và An Tình, cô rũ mi mắt, bước nhanh ra ngoài.
Bây giờ, cô chỉ muốn tránh xa Chiến Mục Hàng càng xa càng tốt.
“Tô Thu Quỳnh, tại sao?”
Chiến Mục Hàng hoàn toàn không cho Tô Thu Quỳnh cơ hội rời đi, anh ta ấn mạnh cô vào tường: “Tô Thu Quỳnh, rốt cuộc An Tình đã làm gì sai? Sao cô cứ hết lần này đến lần khác lại hãm hại cô ấy thế hả?”
“Nói đi! Tại sao cô lại thuê người cưỡng bức An Tình? Tô Thu Quỳnh, cô nói rõ cho tôi, nếu không, tôi nhất định sẽ giết cô!”