“Lộp cộp…” Điện thoại trong tay Nhan Nhã Tịnh rơi xuống đất. Thậm chí cô còn chưa kịp mặc áo khoác đã vội vàng lao ra khỏi biệt thự.
Bây giờ trong đầu Nhan Nhã Tịnh không ngừng lặp đi lặp lại một câu, ‘An Mỹ ăn trúng đồ ăn có bỏ thuốc chuột’...
Sao An Mỹ lại ăn đồ ăn có bỏ thuốc chuột được chứ!
Nhan Nhã Tịnh giữ chặt lấy ngực mình, nơi đó đau như xé rách. Tin tức cũng thường xuyên đưa tin trường hợp trẻ em tử vong vì ăn nhầm thuốc chuột. Sức khỏe của An Mỹ vốn không tốt, cô thật sự sợ cục cưng của mình cũng sẽ giống như những đứa trẻ trên thời sự đó, không bao giờ mở mắt ra được nữa...
Không! An Mỹ sẽ không sao! Nhất định An Mỹ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!
Nhan Nhã Tịnh không ngừng tự an ủi bản thân trong lòng, cục cưng của cô phúc lớn mạng lớn, sẽ không rời bỏ cô dễ dàng như vậy đâu.
An Bảo và An Mỹ đều là mạng sống của cô, ông trời đã cho bọn họ sống nương tựa vào nhau nhiều năm như vậy. Ông ấy sẽ không nhẫn tâm cướp đi An Mỹ của cô đâu!
Khi Lưu Thiên Hàn nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh lao ra với sắc mặt tái nhợt, anh cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.
Anh nhặt điện thoại của Nhan Nhã Tịnh lên, cầm lấy chìa khóa xe rồi nhanh chóng đuổi theo.
Khi Lưu Thiên Hàn đưa Nhan Nhã Tịnh đến bệnh viện thành phố, Nhan An Mỹ vẫn đang nằm trong phòng cấp cứu.
Khuôn mặt nhỏ bé khôi ngô giống Lưu Thiên Hàn của Nhan An Bảo lạnh lẽo vô cùng, những giọt nước mắt vẫn còn đọng lại trong mắt cậu bé.
Cho dù Nhan An Bảo có già đời bao nhiêu thì dù sao cậu bé cũng chỉ là một đứa trẻ hơn bốn tuổi. Cậu bé chưa thực sự trải qua cảnh sinh tử ly biệt. Vừa nghĩ đến cậu bé có thể sẽ không bao giờ được gặp lại em gái Nhan An Mỹ của mình nữa, trái tim đau đến mức như bị dao đâm.
Nhan An Mỹ rất tham ăn, thích ăn các loại đồ ngọt, buổi trưa người giúp việc trong biệt thự của Lưu Diễm Mai làm bánh ngọt cho họ. Sau khi ăn không lâu thì An Mỹ đã nôn thốc nôn tháo rồi ngã xuống đất hôn mê.
Nhan An Bảo không thích đồ ngọt nên cậu bé không động đến đĩa bánh ngọt đó. Cậu bé thực sự rất hối hận, nếu cậu bé nếm thử đĩa bánh ngọt đó trước thì tốt rồi.
Nếu cậu bé bị ngộ độc, An Mỹ sẽ phát hiện ra bất thường, sẽ không động vào đĩa bánh ngọt bị tẩm thuốc.
Bây giờ, người nằm trong trong phòng cấp cứu rửa ruột cũng sẽ là cậu bé chứ không phải Nhan An Mỹ.
Nhan An Bảo thường xuyên lướt mạng, cậu bé đã từng tra được trên mạng bị rửa ruột sẽ đau đến mức nào. Em gái cậu dễ thương như vậy, bọn họ nâng trong lòng bàn tay còn sợ làm đau cô bé, sao có thể chịu được đau đớn nhường này!
Hơn nữa, thuốc bị bỏ vào đĩa bánh ngọt đó thật sự rất nặng. Sau khi Nhan An Mỹ ngã xuống đất ngất đi, nửa miếng bánh còn lại trong tay cũng rơi xuống đất.
Một con cún con mà Lưu Diễm Mai mua cho Nhan An Mỹ đã chạy đến ăn miếng bánh đó.
Sau khi cún con ăn xong nó đã không còn hơi thở, lập tức chết thẳng cẳng.
Có người cố tình muốn dồn cậu bé và An Mỹ vào chỗ chết!
Nhan An Bảo nắm chặt tay lại, cậu bé nhất định phải tìm ra kẻ muốn hãm hại mình và An Mỹ, bắt kẻ đó phải trả giá xứng đáng!
Lưu Diễm Mai nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh và Lưu Thiên Hàn, nước mắt không ngừng rơi. Bà vẫn chưa nói chuyện này cho Hách Trung Văn biết, vì bà không biết phải đối mặt với con trai như thế nào.
Lưu Diễm Mai nhìn Lưu Thiên Hàn, sau đó nói với Nhan Nhã Tịnh: “Nhã Tịnh, dì xin lỗi, xin lỗi, tất cả đều là lỗi của dì, dì đã không chăm sóc tốt cho An Mỹ.”
Bây giờ không biết Nhan An Mỹ trong phòng cấp cứu sống chết ra sao, Nhan Nhã Tịnh thật sự rất khó chịu, cực kỳ khó chịu. Nhưng cô cũng không phải là người không hiểu lý lẽ, cô biết lần này có người cố ý làm hại hai đứa nhỏ, không liên đến Lưu Diễm Mai. Cô cũng không muốn bà tự trách như vậy.
Cô nắm lấy tay Lưu Diễm Mai, như thể đang nói với bà, nhưng thật ra là đang nói với chính mình: “Dì Lưu, An Mỹ sẽ không có chuyện gì đâu, An Mỹ của cháu nhất định sẽ không sao.”
Nói đến cuối cùng, giọng nói của Nhan Nhã Tịnh không kìm được mà run lên. Cô muốn nói gì đó để an ủi Lưu Diễm Mai, nhưng bây giờ cô còn chẳng trấn an được bản thân. Cô thật sự không biết nên an ủi Lưu Diễm Mai như thế nào hết.
Nhan Nhã Tịnh tự nhủ với bản thân rằng, bây giờ cô buộc phải bình tĩnh. Chỉ khi cô đủ bình tĩnh mới có thể ứng phó tốt hơn với tất cả các tình huống bất ngờ tiếp theo.
Nhưng cho dù cô cố gắng khiến bản thân bình tĩnh thế nào đi nữa, cả người cô vẫn sẽ không kìm được run lên.
Một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt lấy tay cô, cơ thể đang run rẩy của cô mới không còn run như vậy nữa.
Lưu Thiên Hàn đau lòng nhìn Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, em đừng lo lắng, An Mỹ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Nhan Nhã Tịnh biết Lưu Thiên Hàn đang an ủi cô, nhưng có thể bởi vì giọng nói của anh quá bình tĩnh, ẩn chứa sức mạnh khiến người ta yên lòng, trái tim của cô bất giác bình tĩnh hơn đôi chút.
Nhan An Bảo nắm lấy một tay khác của Nhan Nhã Tịnh như ông cụ non: “Mẹ ơi, mẹ yên tâm đi, An Mỹ nhất định sẽ khỏe lên!”
Mắt Nhan Nhã Tịnh ngấn lệ, không ngừng gật đầu. Đúng vậy, An Mỹ của cô nhất định sẽ khỏe trở lại!
Theo lời kể của Nhan An Bảo, Nhan Nhã Tịnh đã biết được sơ lược việc này.
Đĩa bánh ngọt mà Nhan An Mỹ ăn do một nữ giúp việc tên Khâu Mỹ Duyên trong biệt thự của Lưu Diễm Mai đưa đến. Sau khi Nhan An Mỹ nhập viện, Lưu Diễm Mai đã cho người bắt cô ta lại, nhưng Khâu Mỹ Duyên đã lặng lẽ rời khỏi biệt thự từ lâu.
Khâu Mỹ Duyên vội vã rời đi như vậy càng chứng thực việc cô ta bỏ thuốc vào. Tuy nhiên, bây giờ Lưu Diễm Mai chỉ muốn Nhan An Mỹ mau chóng tỉnh lại, không quan tâm đến việc xử lý Khâu Mỹ Duyên.
Trước giờ Nhan Nhã Tịnh chưa từng nghe nói về nữ giúp việc tên Khâu Mỹ Duyên này. Cô cũng chắc chắn giữa họ không hề có thù oán gì.
Khâu Mỹ Duyên lại làm hại Nhan An Mỹ như vậy, nhất định do cô ta được người khác chỉ thị. Đợi sau khi Nhan An Mỹ khỏe hơn, cô phải tìm Khâu Mỹ Duyên, tìm ra kẻ đứng sau cô ta, đòi lại công bằng cho con gái!
Không biết Tô Thu Quỳnh nghe được tin Nhan An Mỹ đang cấp cứu trong bệnh viện từ ai, cô ấy vội vàng chạy tới đây.
Vành mắt cô ấy hơi sưng đỏ, rõ ràng là vừa mới khóc.
Tô Thu Quỳnh vừa nghe thấy Nhan An Mỹ cần phải rửa ruột, giọt nước mắt vừa ngừng lại không kìm được trào ra.
Trong khoảng thời gian Tô Thu Quỳnh mới ra tù, bệnh trầm cảm của cô ấy đã rất nặng. Cô ấy đã uống thuốc tự tử, lần đó cô ấy cũng phải rửa ruột.
Rất nhiều người đều nói sau khi trải qua một lần rửa ruột, không ai còn dám uống thuốc tự tử nữa.
Bởi vì, cảm giác rửa ruột thực sự sống không bằng chết.
Tô Thu Quỳnh nghĩ đến Nhan An Mỹ ngoan ngoãn đáng yêu như thế lại đang phải chịu đau đớn sống không bằng chết. Làm thế nào cô ấy cũng không kìm được nước mắt.
“Nhã Tịnh, rốt cuộc là ai đã hại An Mỹ thế? Mình phải giết cô ta!”
Tô Thu Quỳnh ra sức gạt đi giọt nước mắt trên khóe mắt, cô ấy thật muốn giết người. Sao có thể để đứa trẻ cô ấy yêu thương như mạng sống chịu ấm ức như vậy!
“Thu Quỳnh, cậu đừng buồn, An Mỹ nhất định sẽ không có chuyện gì đau! Chắc chắn con bé sẽ không sao!”
Nhan Nhã Tịnh nắm chặt tay Tô Thu Quỳnh, trái tim cô cũng đau như dao cắt. Cô cũng muốn khóc, nhưng lại cố nén không để nước mắt tuôn rơi.
Cô sợ nếu nước mắt mình rơi xuống, sẽ thực sự không thể cứu An Mỹ được nữa.
Cửa phòng cấp cứu từ từ được mở ra, Nhan Nhã Tịnh, Tô Thu Quỳnh và Lưu Diễm Mai cùng nhau chạy đến: “Bác sĩ, An Mỹ thế nào rồi?”
Nhan Nhã Tịnh chưa bao giờ lo lắng đến thế. Cô thực sự rất sợ bác sĩ sẽ nói ‘tôi xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức’.
Cô không thể chịu nổi câu nói đó.