“Hả?”
Nhan Nhã Tịnh không biết tại sao đột nhiên anh lại hỏi như vậy, lập tức trở nên choáng váng. Sau khi lặng một lúc, trong đầu Nhan Nhã Tịnh nhanh chóng nhảy số.
Có phải anh khiến cô không thoải mái...
Anh nổi giận một cách vô cớ như vậy, đương nhiên là không cảm thấy thoải mái rồi!
Nhan Nhã Tịnh tủi thân chớp mắt, hy vọng Lưu Thiên Hàn có thể nhận ra lỗi sai của mình: “Đúng vậy, anh Lưu, anh khiến em rất không thoải mái.”
Rất không thoải mái...
Khuôn mặt Lưu Thiên Hàn âm trầm đến mức có thể đóng băng cả nước. Được, được lắm, cô dám nghi ngờ bản năng đàn ông của anh!
Người như Lưu Thiên Hàn trước nay luôn ngồi trên mâm cao, là ánh trăng có ngàn vì tinh tú vây quanh, chưa bao giờ phải chịu cú đả kích lớn đến như vậy cả!
Nhưng mà, một người kiêu ngạo như anh, nếu như đã phải chịu đả kích thì sẽ tìm ra nguyên nhân, từ đó vùng dậy lần nữa.
“Nhan Nhã Tịnh, em cảm thấy về chuyện đó anh làm không tốt đúng không?”
“Chuyện đó?” Nhan Nhã Tịnh cũng chẳng ngốc, gần như ngay lập tức cô biết ngay “chuyện đó” mà Lưu Thiên Hàn nói chính là cái chuyện kia.
Nhan Nhã Tịnh lập tức đỏ mặt, sao anh Lưu lại đột nhiên hỏi về vấn đề này thế? Vấn đề tế nhị như vậy bảo cô biết trả lời ra sao đây! Cô cũng đâu thể nói rằng anh rất giỏi chuyện phòng the, bất kể là kích thước hay kỹ thuật đều rất vượt trội được.
Thấy Nhan Nhã Tịnh im lặng không nói gì, Lưu Thiên Hàn đã hoàn toàn hiểu sai câu trả lời của cô. Anh lạnh nhạt bước xuống giường: “Nhan Nhã Tịnh, em thật sự cảm thấy chuyện đó anh làm không tốt à!”
Nhan Nhã Tịnh cảm thấy Lưu Thiên Hàn đang hiểu lầm cực độ rồi, tại sao anh lại nghĩ mình không ổn chuyện đó? Là ai đã cho anh ấy dũng khí để nghĩ mình không giỏi chuyện phòng the vậy!
Nếu anh không giỏi thì trên đời này còn người đàn ông nào giỏi nữa chứ!
Nhan Nhã Tịnh muốn chỉnh đốn suy nghĩ sai lầm của anh, nhưng bỗng chốc không biết nên mở lời như thế nào cho phải.
Không đợi Nhan Nhã Tịnh lên tiếng, Lưu Thiên Hàn đã tiếp tục nói: “Nhan Nhã Tịnh, em nói anh chỉ dài năm phân khiến anh rất buồn đó.”
Vừa rồi cô không hiểu năm centimet trong lời nói của anh có ý nghĩa gì. Nhưng bây giờ nghe Lưu Thiên Hàn nói như vậy, cô mới nhớ lại lúc nãy mình tám chuyện với Tô Thu Quỳnh hình như có nhắc đến năm centimet gì gì đó.
Đau á? Cho dù có đau tớ cũng ngưỡng mộ cậu, từ trước đến nay tớ chưa bao giờ được thử hai mươi phân cả.
Sướng lắm sao?
Có sướng thì mình cũng không có cơ hội! Đời tớ cùng lắm chỉ được dùng năm phân thôi!
Nhan Nhã Tịnh cố gắng hồi tưởng lại những lời mình buông ra trong lúc nấu cháo điện thoại với Tô Quỳnh Như. Hai người chỉ nói chuyện giày cao gót thôi, bây giờ nghĩ lại, cô nói những câu đó thật sự rất dễ khiến người khác hiểu lầm.
Không lẽ nào anh Lưu hiểu lầm những lời buôn dưa lê giữa cô và Tô Thu Quỳnh là đang chê anh chỉ có năm phân đấy chứ? Anh Lưu đâu thể nào chỉ dài năm phân được, ít nhất cũng phải…
Đúng là oan Thị Kính mà!
Bị Lưu Thiên Hàn hiểu nhầm như vậy, cô cũng ấm ức lắm chứ, nhưng nhớ đến hôm nay là sinh nhật của Lưu Thiên Hàn, cô quyết định không khiến anh buồn nữa.
Nhan Nhã Tịnh bước xuống giường, ôm lấy anh từ đằng sau: “Anh Lưu, thật sự em không hề nói anh chỉ năm phân đâu, lúc nãy em với Quỳnh Như chỉ nói về giày cao gót thôi.”
“Anh Lưu, thật ra…” Nhan Nhã Tịnh hắng giọng, đỏ mặt nói: “Anh Lưu, thật ra anh rất tuyệt.”
Nói câu này xong, khuôn mặt của cô đã đỏ bừng lên như sắp rỉ máu ra luôn rồi. Cả đời này cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày phải nói những lời ngượng ngùng như vậy với một người đàn ông.
Sau đó, cô cũng nhìn thấy khuôn mặt của anh Lưu đỏ lên!
Anh Lưu mà cũng biết đỏ mặt sao?
Trái tim cô lập tức mềm nhũn như nước, đột nhiên rất muốn rất muốn muốn đối xử tốt với anh.
Giao cả trái tim mình cho anh!
Nghĩ đến cái gì đó, cô đưa tay với lấy cái túi bên cạnh, lấy ra một hộp quà rồi đặt vào tay anh.
“Anh Lưu, sinh nhật vui vẻ nhé, đây là món quà em tặng anh.”
Lưu Thiên Hàn liếc nhìn món quà được gói ghém tinh xảo trên tay, khóe miệng không khỏi cong lên. Hóa ra người phụ nữ này vẫn nhớ hôm nay là sinh nhật anh.
Nếu đã có lòng như vậy, hôm nay nhất định phải thưởng cho cô thật tốt. Ừm, dùng nhan sắc này của anh…
Trong lúc Nhan Nhã Tình đang tận hưởng bữa tối lãng mạn với ánh nến bên Lưu Thiên Hàn thì nhận được điện thoại của Lưu Diễm Mai.
Vốn dĩ cô muốn đón Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ qua đây cùng đón sinh nhật với Lưu Thiên Hàn. Nhưng Lưu Diễm Mai càng ở chung với hai đứa nhỏ thì càng nảy sinh tình cảm sâu đậm, không nỡ để hai đứa cháu rời xa mình. Cô chỉ có thể đồng ý để hai đứa nhóc ở bên cạnh Lưu Diễm Mai mấy hôm.
Không ngờ tối hôm nay Nhan An Mỹ lại xảy ra chuyện.
Lúc nói chuyện điện thoại, Lưu Diễm Mai đã khóc đến lạc giọng, bà không ngừng xin lỗi Nhã Tịnh: “Nhã Tịnh, xin lỗi con, do dì không chăm sóc tốt cho An Mỹ nên mới để người ta hại con bé!”
Lưu Diễm Mai vừa đau lòng vừa tự trách, bà tự trách mình không phải một người bà tốt.
Lần trước hai đứa nhỏ bị Dương Mai bắt cóc là do sự lơ là của bà, còn lần này là vì bà cố chấp muốn giữ hai đứa cháu ở lại chơi với mình thêm mấy hôm.
Nếu tối nay bà đồng ý để Nhã Tịnh đưa hai đứa nhỏ đi thì Nhan An Mỹ đã không bị người ta hại thành như thế.
Nước mắt ân hận của Lưu Diễm Mai không ngừng chảy xuống, nghẹn ngào nói: “Nhã Tịnh, là tại dì không tốt, nếu không vì dì thì An Mỹ đã không bị như vậy!”
Nghe tin Nhan An Mỹ gặp chuyện, Nhan Nhã Tịnh lo lắng sốt ruột đến mức dây thần kinh khắp người đều căng thẳng. Lưu Diễm Mai vẫn không ngừng xin lỗi nhưng không nói thẳng vào vấn đề khiến Nhan Nhã Tịnh càng sốt ruột hơn.
“Rốt cuộc Mỹ An xảy ra chuyện gì vậy?”
Nghe lời này của Nhan Nhã Tịnh, Lưu Diễm Mai càng mất bình tĩnh khóc lớn hơn: “Nhã Tịnh, An Mỹ ăn trúng đồ ăn có bỏ thuốc chuột, bây giờ dì và mấy đứa đang… đang ở bệnh viện thành phố, con bé đang phải rửa ruột,... Hu hu, dì nói chuyện với An Mỹ nhưng con bé không nghe… Bác sĩ nói, bác sĩ nói là tình hình hiện tại không mấy khả quan, dì sợ con bé sẽ…”