Lưu Thiên Hàn tổng tài bá đạo nhưng lại là chú cừu non trong tình trường không thể nào ngờ được rằng tình huống lại đột nhiên đảo ngược như vậy.
Cho đến khi suýt bị Nhan Nhã Tịnh đẩy xuống, anh vẫn không hiểu, vẻ tức giận trên gương mặt Nhan Nhã Tịnh bắt nguồn từ đâu.
Lưu Thiên Hàn đứng cho vững, lạnh lùng nói với Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, đừng đùa nữa!”
Nhận thấy giọng nói của mình hơi lạnh lùng, cứng nhắc, Lưu Thiên Hàn nói lại lần nữa bằng ngữ điệu mềm mại hơn: “Đừng đùa nữa!”
Lưu Thiên Hàn cho rằng mình đã dịu giọng đi rồi, nhưng giọng nói của anh lọt vào tai Nhan Nhã Tịnh vẫn lạnh như băng.
Nhan Nhã Tịnh ‘hừ’ một tiếng lạnh tanh, bỗng chốc nổi cơn tam bành.
Vốn dĩ cô không hề có lỗi, hóa ra cô thẽ thọt, nhũn nhặn nhận sai, nói ngon nói ngọt dỗ dành anh, đổi lại được là câu ‘không việc gì mà tỏ ra ân cần, không gian tà thì cũng là phường trộm cắp’ cộng thêm ‘đừng đùa nữa’ của anh à?
Cho dù từ trong xương tủy tồn tại một nỗi sợ hãi không nói được thành lời với Lưu Thiên Hàn, nhưng lần này, Nhan Nhã Tịnh cũng không định tiếp tục khúm núm nữa.
Cô như con mèo con bị nhổ trụi lông, đôi mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào Lưu Thiên Hàn mà quát: “Anh Lưu, anh cho là em gây chuyện vô cớ chứ gì?”
“Em nói cho anh biết nhé, anh Lưu, người gây chuyện vô cớ là anh đấy!”
Lưu Thiên Hàn không bao giờ nghĩ được là Nhan Nhã Tịnh lại bỗng dưng nổi đóa lên như thế này. Anh bỗng tần ngần.
Sự việc hơi sai sai thì phải. Anh đã dỗ dành cô rồi, sao cô vẫn giận dữ như thế nhỉ?
Tiếc thay, anh lại không mang theo bên mình quyển “Bí Kíp Cua Vợ” mà Nhạc Dũng đưa cho. Tuy chỉ số IQ của anh rất cao, nhưng trên phương diện tình cảm, anh thực sự thiếu hụt kinh nghiệm trầm trọng. Quả thực anh không biết vì sao Nhan Nhã Tịnh lại giận đùng đùng thế này.
Không đợi Lưu Thiên Hàn lên tiếng, Nhan Nhã Tịnh lại tức tối quát: “Anh Lưu, tối hôm nay em hoàn toàn không sai! Em không làm sai thì anh dựa vào đâu mà hung dữ với em?”
“Nhan Nhã Tịnh…”
“Đừng gọi tên em!” Nhan Nhã Tịnh là vậy, một khi cơn giận đã dâng lên thì là gan phải gọi là to tày trời.
Cô tức tối trừng mắt với Lưu Thiên Hàn, thế nhưng giọng nói lại nhuốm mùi hờn tủi: “Em không hề sai, thế mà anh còn hung dữ với em. Anh bắt nạt em!”
“Đừng nói là tối nay em không hề gọi chàng trai đó. Cho dù em có gọi đi chăng nữa thì có gì sai nào? Chỉ có đàn ông các anh được phép gọi tay vịn ở club, còn phụ nữ bọn em không thể gọi trai bao ở club được à?”
“Ừ đấy. Em muốn gọi anh ta làm tay vịn đấy. Người ta tốt hơn anh nhiều. Chí ít anh ta sẽ không mặt sưng mày xỉa với em. Càng không hở chút là hung dữ với em!”
“Nhan Nhã Tịnh, anh không cho phép em gọi trai bao!”
Lưu Thiên Hàn ôm lấy Nhan Nhã Tịnh vào lòng, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh: “Nhan Nhã Tịnh, anh chưa bao giờ gọi tay vịn!”
“Anh chưa bao giờ gọi tay vịn thì liên quan gì đến em!”
Nhan Nhã Tịnh đã tức lên thì không dễ gì dỗ dành được, cô quay ngoắt đầu sang một bên, nói giọng gắt gỏng: “Dù anh có gọi một trăm tay vịn, đêm đêm trụy lạc, chết vì kiệt sức cũng chẳng liên quan đến em hết!”
“Sao lại không liên quan đến em được? Nhan Nhã Tịnh, em là vợ của anh!”
Thấy cô vợ mà phải khó khăn lắm mới ép lấy được lại định phủi sạch quan hệ với mình, Lưu Thiên Hàn lo sốt vó.
Anh cũng không biết rốt cuộc đã sai ở đoạn nào mà giờ Nhan Nhã Tịnh lại cực kỳ tức giận anh.
“Em không phải vợ anh!”
Nhan Nhã Tịnh nguýt Lưu Thiên Hàn bằng ánh mắt chê bai: “Hở ra là mặt mũi xầm xì, chẳng khác gì cái đáy nồi. Tại sao em phải rảnh rỗi sinh nông nổi, kiếm một gã xấu tính làm gì!”
Bị Nhan Nhã Tịnh chê bai, tâm hồn bé bỏng của Lưu Thiên Hàn hơi tổn thương. Anh không kìm được đưa tay xoa mặt. Mặt anh thực sự rất giống đáy nồi sao?
Nhìn điệu bộ tức xì khói của Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn không khỏi nhớ lại một đoạn trong quyển “Bí Kíp Cua Vợ” mà Nhạc Dũng đã đưa cho anh.
Bạn gái tức giận thì phải làm thế nào?
Nếu như đẹp trai thì trực tiếp cưỡng hôn, đảm bảo bạn gái nguôi giận trăm phần trăm.
Nếu như xấu trai thì lấy thẻ ngân hàng ra, cho bạn gái mua sắm thỏa thích, cũng có thể cam đoan trị trăm cơn giận.
Lưu Thiên Hàn mím môi không nói một lời. Anh rơi vào nỗi khổ sở, băn khoăn vô bờ. Rốt cuộc thì anh được coi là đẹp trai, hay xấu trai đây?
Thú thực, đối diện với gương mặt không có quá nhiều thay đổi này từ nhỏ, anh thật sự không có cảm nhận gì về sự xấu đẹp của bản thân.
Nhưng anh hiểu tính tình Nhan Nhã Tịnh. Vào lúc này, nếu anh ném thẳng thẻ ngân hàng cho Nhan Nhã Tịnh, chắc chắn cô sẽ càng giận dữ hơn.
Nghĩ vậy, Lưu Thiên Hàn vẫn quyết định áp dụng biện pháp đầu tiên.
Thịnh Vân Hiên thường hay bảo rằng, Thiên Hàn nhà ta đẹp trai ngời ngời, chắc có lẽ anh được duyệt vào đẹp trai đấy!
Nghĩ vậy, Lưu Thiên Hàn cúi mặt xuống, hôn mạnh lên môi Nhan Nhã Tịnh.
“Anh Lưu, anh thả em ra! Ai muốn bị anh hôn hả?” Nhan Nhã Tịnh không thể nào ngờ Lưu Thiên Hàn lại xảo quyệt như vậy. Cô đang lúc tức giận mà lại dùng sắc đẹp tiến hành dụ dỗ cô.
Khoảnh khắc môi của Lưu Thiên Hàn in dấu lên môi cô vừa rồi, đúng là Nhan Nhã Tịnh có một thoáng mụ mị, suýt chút nữa đã nộp vũ khí đầu hàng trước anh.
Nhưng nghĩ tới việc hiếm hoi lắm mình mới lên mặt được với anh một lần, Nhan Nhã Tịnh lại không muốn cứ thế là buông xuôi.
Nhan Nhã Tịnh thừa nhận, cô có làm bộ làm tịch một chút.
Có thể những người con gái khác mà tìm được anh người yêu như anh Lưu thì sẽ vui sướng đến mức chỉ hận không thể thờ anh như thờ Phật, nhưng cô lại có một chút lòng tham.
Làm bạn gái của anh rồi, cô còn muốn độc chiếm trái tim anh, còn muốn có được sự yêu chiều độc nhất vô nhị của anh, giống như một nàng công chúa nhỏ được anh nâng niu trong lòng bàn tay.
Thôi được. Nhan Nhã Tịnh cũng thừa nhận, cô còn hơi đỏng đảnh nữa. Đã là bà mẹ hai con rồi còn đòi làm công chúa nhỏ gì cơ chứ?
Thế nhưng, có cô gái nào không muốn làm công chúa trong lòng bàn tay của bạn trai mình cơ chứ?
Tuy anh Lưu thuộc tầng lớp cao, không thể với tới ở Hải Thành này, nhưng suy cho cùng, đối với cô thì anh chỉ là người yêu cô mà thôi!
Cô muốn cùng anh có một mối tình ngập tràn những điều bình dị.
“Anh Lưu, anh buông em ra!” Thật ra, Nhan Nhã Tịnh cũng có chút tiếc nuối nụ hôn của Lưu Thiên Hàn, nhưng vì cái gọi là khí phách, cô vẫn dằn lòng cắn mạnh lên môi Lưu Thiên Hàn.
Lưu Thiên Hàn bị đau nhưng không hề buông Nhan Nhã Tịnh ra. Anh sợ buông ra rồi, cô sẽ phớt lờ anh hoàn toàn.
Lưu Thiên Hàn nhanh chóng động não. Khi đưa quyển “Bí Kíp Cua Vợ” cho anh, Nhạc Dũng còn cố tình nói với anh đoạn này.
Anh ta bảo, phải lao tâm khổ tứ lắm anh ta mới nghiên cứu ra được đoạn này, vô số đôi tình nhân đã từng thử nghiệm, mười lần đúng cả chục.
Mười lần đúng cả chục…
Tại sao đến anh lại chẳng hề có tác dụng gì?
Nhớ lại câu nói của Nhạc Dũng khi ấy, gương mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn bỗng chốc lại trở nên xám xịt.
Nhạc Dũng bảo, nếu một người đàn ông tự nhận là mình đẹp trai ngời ngời, áp dụng điều thứ nhất, nhưng sau khi đã hôn bạn gái mà bạn gái vẫn tức giận thì chỉ có một lý do thôi.
Xấu mà không biết mình xấu.
Lưu Thiên Hàn anh đây xấu mà không biết mình xấu!
Nội tâm của Lưu Thiên Hàn hơi sụp đổ. Trước đây anh không hề bận tâm đến bề ngoài của mình. Bất kể xấu hay đẹp cũng luôn có cả đám phụ nữ nhào vào anh. Còn anh thì chẳng thích một ai hết.
Bây giờ bị Nhan Nhã Tịnh chê bai như thế, anh đột nhiên lại sợ rằng trông mình xấu xí.
Lưu Thiên Hàn vừa hụt hẫng vừa ngượng ngùng buông Nhan Nhã Tịnh ra: “Nhan Nhã Tịnh, có phải anh rất xấu xí không?”