Tài xế liếc nhìn gương chiếu hậu, có thể nhìn thấy rõ biểu cảm trên gương mặt Lưu Thiên Hàn lúc này.
Anh Lưu đáng sợ quá, nhìn cứ như muốn ăn thịt người!
Tài xế không muốn củi khô bốc lửa còn khiến người vô tội như anh ta bị vạ lây. Hơn nữa, anh ta cho rằng nếu nhìn mấy chuyện không trong sáng thì mắt sẽ mọc lẹo mất, nên rất sáng suốt nâng tấm màn chắn lên.
Nhan Nhã Tịnh yếu ớt nuốt khan một cái. Cô biết rõ, lúc này Lưu Thiên Hàn đang vô cùng tức giận.
Thực ra, cô cũng hiểu tâm trạng của anh Lưu, anh cho rằng cô gọi phục vụ. Nếu đổi lại là cô nhìn thấy anh gọi phụ nữ ở Lam Điều, chắc chắn cô cũng sẽ nổi giận.
Nhan Nhã Tịnh cảm thấy cô nên nói gì đó để anh Lưu bớt giận.
Cô nhanh chóng động não, cô nên nói anh là gì của cô thì được đây?
Anh là người em yêu nhất và muốn bảo vệ nhất!
Không hiểu sao trong đầu lại đột nhiên nhảy ra câu nói này, Nhan Nhã Tịnh ra sức lắc đầu. Nếu cô dám nói ra lời này với Lưu Thiên Hàn, chắc chắn anh sẽ lập tức bẻ gãy cổ cô, ném thẳng ra ngoài.
Cô chưa kịp lên tiếng, giọng nói trầm khàn xen lẫn lửa giận của Lưu Thiên Hàn lại vang lên bên tai: “Nhan Nhã Tịnh, em giỏi lắm, biết đi tìm trai bao luôn rồi!”
“Anh Lưu, em không gọi trai bao thật mà!”
Nhan Nhã Tịnh không muốn bị Lưu Thiên Hàn hiểu lầm, cô vội vàng giải thích cho mình: “Anh Lưu, anh phải tin tưởng em, hai anh chàng đó đều là do người khác gọi cho em và Tô Thu Quỳnh.”
“Ha!” Lưu Thiên Hàn cười khẩy, Nhan Nhã Tịnh cảm thấy, chỉ riêng ánh mắt của anh lúc này thôi cũng có thể phanh thây cô ra thành trăm ngàn mảnh.
“Người khác? Ha! Người đó có lòng thật đấy nhỉ! Nhan Nhã Tịnh, nếu tối hôm nay anh không tới, có phải em sẽ để cậu ta đút rượu cho em không?”
Sau khi xác định quan hệ với Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn vẫn luôn nâng niu người con gái mình yêu trong lòng bàn tay. Nhưng chỉ cần nghĩ đến hình ảnh tên trai bao kia dẩu môi muốn đút rượu cho Nhan Nhã Tịnh, trong lòng anh lại dâng lên ngọn lửa giận không thể dập tắt.
Gân xanh trên trán Lưu Thiên Hàn nảy thình thịch, người phụ nữ này, anh còn chưa bao giờ đút rượu cho cô bằng cách đó, thế mà cô lại dám để một tên trai bao…
Càng nghĩ càng tức giận, Lưu Thiên Hàn không nhịn được nữa, đánh một cái vào mông Nhan Nhã Tịnh.
Người phụ nữ này thật sự chẳng có chút ý thức nào, chẳng lẽ cô không biết bản thân uống say sẽ biến thành dáng vẻ nào sao?
Cô còn muốn xem bói cho tên trai bao kia, muốn đối xử với anh ta như đối xử với anh như lần trước, lột quần áo của tên trai bao kia ư?
Nghĩ đến chuyện nếu đêm nay anh không đến, Nhan Nhã Tịnh sẽ uống say, sẽ làm ra một số chuyện không thể miêu tả nổi với tên trai bao kia, Lưu Thiên Hàn càng cáu hơn.
Rất muốn đánh gãy chân cô, muốn cho cô hiểu rõ, rốt cuộc cô là người phụ nữ của ai!
Lưu Thiên Hàn nghĩ vậy rồi cũng làm như vậy luôn, tay anh dồn sức đánh một cái xuống đùi cô.
Lưu Thiên Hàn đánh đau đến mức suýt chút nữa khiến Nhan Nhã Tịnh nhảy dựng khỏi ghế sau.
Chỉ là, phía trên còn có cả một tòa núi lớn, cô không nhảy lên được.
“Anh Lưu, anh dữ quá…”
Gương mặt nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh nhăn lại thành một dúm, cô tỏ ra đáng thương: “Cậu nhỏ, đau quá đấy…”
“Ha!”
Lưu Thiên Hàn cười mỉa: “Em cũng biết đau cơ à!”
Tài xế đang tập trung lái xe bỗng đột ngột ngoặt tay lái, xém chút đã lao xuống con mương hôi thối bên cạnh.
Anh Lưu, anh dữ quá…
Anh Lưu hung dữ như vậy, sẽ bắt nạt cô gái nhỏ người ta đến nông nỗi gì đây!
May là vừa rồi anh ta sáng suốt, kịp thời nâng tấm chắn lên.
Nhưng mà, cậu nhỏ...
Cô gái này lại là cháu gái của anh Lưu luôn à?
Thảo nào trông cô gái còn trẻ như vậy. Hóa ra anh Lưu trâu già gặm cỏ non!
Ngay cả cháu gái mình mà cũng không tha. Má thật, anh Lưu biến thái quá đấy!
“Tất nhiên là em biết đau rồi!” Nhan Nhã Tịnh thấy bàn tay to lớn của Lưu Thiên Hàn đặt lên đùi mình, sợ anh sẽ bẻ gãy luôn chân mình bèn vội xin tha: “Anh Lưu, hai chúng ta bỏ qua chuyện hôm nay đi. Em cam đoan lần sau sẽ không để người khác đút rượu cho em nữa đâu!”
Thật ra tối nay cô cũng không để anh chàng kia đút rượu cho mình mà!
Nhan Nhã Tịnh cảm thấy, tối nay mình phải chịu hai lần oan ức, thật sự còn oan hơn cả Thị Kính.
Cô tưởng rằng thái độ nhận lỗi của mình tốt như thế, kiểu gì tâm trạng của Lưu Thiên Hàn cũng sẽ dịu hơn đôi chút.
Ai dè cô nói xong rồi mà mặt anh vẫn đen sì: “Còn có lần sau à?”
“Không có, dĩ nhiên là không có!” Nhan Nhã Tịnh cười nịnh nọt: “Anh Lưu, em đảm bảo không có lần sau đâu!”
Thấy cuối cùng sắc mặt Lưu Thiên Hàn cũng dịu hơn đôi chút, Nhan Nhã Tịnh tranh thủ rèn sắt khi nóng, giải thích cho mình: “Nhưng mà anh Lưu, anh thật sự đổ oan chuyện tối nay cho em rồi! Lúc em tới đó hoàn toàn không biết ai đã gọi hai anh chàng tới cho em và Thu Quỳnh!”
“Hơn nữa, dù người khác có gọi giúp hai đứa em thì em cũng không định dùng. Dù anh không đến, em cũng sẽ không uống rượu do anh chàng đó đưa cho.”
Dưới ánh mắt như lưỡi băng của Lưu Thiên Hàn, giọng Nhan Nhã Tịnh ngày càng nhỏ. Cô cũng không biết phải giải thích tiếp với anh như thế nào, chỉ đành nhấn mạnh lần nữa: “Anh Lưu, trời đất chứng giám, tối nay em thật sự, thật sự không định thưởng thức anh chàng kia đâu!”
Nói xong câu này, cô cảm thấy mình đúng là yếu như gà.
Đã nói là bạn gái ngổ ngáo cơ mà?
Tại sao ở trước mặt anh Lưu, cô lại giống cọng cải thảo đáng thương thế!
Không có chút cốt cách nào hết! Ngay cả cô cũng khinh thường mình!
Tuy nghĩ thế, nhưng Nhan Nhã Tịnh vẫn tươi cười nhìn Lưu Thiên Hàn, sợ người đàn ông quen thói tàn nhẫn nào đó đánh gãy chân cô.
Điều càng khiến cô thêm khinh bỉ mình hơn là, cô còn ton hót đi xoa bóp cánh tay cho anh nữa.
Lưu Thiên Hàn cũng chú ý đến sự ân cần của cô, ánh mắt anh chất chứa vẻ thâm sâu khó dò mà cô nhìn không hiểu. Nhan Nhã Tịnh tưởng rằng thái độ mình tốt như vậy thì anh sẽ khen ngợi cô vài câu. Vì để giành được khen ngợi, cô còn tặng anh một nụ cười rạng rỡ.
Ai ngờ, ngay giây tiếp theo, giọng nói lạnh băng của Lưu Thiên Hàn lọt vào trong tai cô.
“Không việc gì mà tỏ ra ân cần, không gian tà thì cũng là phường trộm cắp.”
Không việc gì mà tỏ ra ân cần, không gian tà thì cũng là phường trộm cắp?
Bàn tay cô đặt trên cánh tay của Lưu Thiên Hàn bỗng run lên, xoa bóp lập tức biến thành cấu véo.
Cái gì mà không việc gì tỏ ra ân cần, không gian tà thì cũng là phường trộm cắp?
Thái độ cô nhận sai đã tốt đến thế rồi mà anh Lưu vẫn còn không tin cô!
Anh Lưu hoàn toàn không nói lý!
Nói thế chứ, lần này Nhan Nhã Tịnh hoàn toàn đổ oan cho Lưu Thiên Hàn rồi!
Lưu Thiên Hàn ấy à, sống ngần ấy năm lần đầu tiên mới biết yêu. Nên anh không hiểu phải ở chung với con gái ra sao, càng không biết phải lấy lòng như thế nào.
Thật ra, anh rất tin tưởng Nhan Nhã Tịnh. Chẳng qua thấy cô to gan tày trời tìm trai bao hầu hạ, trong lòng anh rất tức giận thôi.
Vừa nãy Nhan Nhã Tịnh đã nhận sai với thái độ tốt như vậy, tâm trạng anh cũng đã thoải mái hơn nhiều. Nhất là cô còn nịnh nọt mát xa cánh tay cho anh, khiến anh cực kỳ hưởng thụ.
Vừa rồi anh nói ra câu không việc gì mà tỏ ra ân cần, không gian tà thì cũng là phường trộm cắp. Thật sự chỉ là tình thú bá đạo ngọt sủng của các cặp đôi. Ai ngờ đâu vào tai Nhan Nhã Tịnh lại hoàn toàn biến thành ý khác.
Thật ra, sau khi nói xong câu đó, Lưu Thiên Hàn còn muốn xoa đầu nhỏ của cô, sau đó bổ sung thêm một câu ‘anh thích em ân cần như vậy’.
Nhưng con người anh ấy à, không thích làm mình quá ngọt ngấy, giữ lại câu kia để Nhan Nhã Tịnh tự nghiền ngẫm.
Nhưng rồi cô tự nghiền ngẫm lại hiểu nhầm thành ý khác.
Nhan Nhã Tịnh gần như dồn hết sức bình sinh để đẩy Lưu Thiên Hàn trên người mình xuống: “Anh Lưu, anh xuống xe mau! Tối nay em không muốn nhìn thấy anh nữa! Tạm biệt!”