Haiz!
Nhan Nhã Tịnh đau buồn thở dài trong lòng, tối hôm qua, anh đã nhịn rất vất vả nhưng vẫn không chạm vào cô, cô còn cho rằng, anh vì quá yêu cô, sợ cô chảy quá nhiều máu, nên mới chịu đựng, bây giờ xem ra, có vẻ như tối hôm qua Lưu Thiên Hàn không chạm vào cô, là vì anh vốn dĩ không có hứng thú với cơ thể cô.
Nhan Nhã Tịnh gục đầu xuống, lặng lẽ dựa vào tường bên ngoài phòng vệ sinh, càng nghĩ càng buồn, nhưng cô lại không thể khống chế được suy nghĩ của mình!
Lưu Thiên Hàn lại không ngờ lúc anh làm chuyện này, Nhan Nhã Tịnh lại đột nhiên xông vào, không khỏi sững sờ.
Sau đó, còn có sự ngượng ngùng không nên có ở độ tuổi của anh.
Được rồi, Lưu Thiên Hàn thừa nhận, khuôn mặt già nua này của anh cũng sẽ ửng đỏ.
Nếu như lúc nãy Nhan Nhã Tịnh chú ý đến, cô có thể nhìn được, lỗ tai của Lưu Thiên Hàn đã đỏ lên.
Giống như học sinh tiểu học làm chuyện xấu bị giáo viên bắt được.
Anh vốn dĩ còn muốn nói gì đó để che giấu sự ngượng ngùng của mình, không ngờ Nhan Nhã Tịnh lại nói những lời như vậy, anh biết, Nhan Nhã Tịnh chắc chắn đã hiểu lầm.
Có trời mới biết được, anh khát khao cô đến mức nào, nhưng tối hôm qua, trước khi rời đi bác sĩ Giang đã đặc biệt dặn dò, cơ thể của Nhan Nhã Tịnh, trong vòng một tuần không thể làm chuyện kia.
Anh có vặn vẹo đến đâu cũng không nỡ lấy sức khỏe của người con gái của mình ra làm trò đùa.
Lưu Thiên Hàn không muốn Nhan Nhã Tịnh hiểu nhầm, nhưng anh cũng không biết nên mở miệng giải thích với Nhan Nhã Tịnh như thế nào.
Sau khi quấn khăn tắm quanh người, anh suy nghĩ một lúc, vẫn đi vào trong phòng.
“Lưu Thiên Hàn, anh không nói, có phải là đang ngầm thừa nhận?” Ngầm thừa nhận cơ thể cô không quyến rũ được anh?
“Nhã Tịnh, anh rất có hứng thú với cơ thể của em.”
Lưu Thiên Hàn thật sự không nỡ nhìn thấy dáng vẻ ủy khuất của cô vợ nhỏ này của cô, ánh mắt sâu thẳm của anh chậm rãi rơi trên người cô, mang theo sự chân thành khiến người khác rung động.
“Hả?”
Nhan Nhã Tịnh sững sờ, Lưu Thiên Hàn nói gì? Anh nói anh rất có hứng thú với cơ thể cô?
Nhưng nếu như anh rất có hứng thú với cơ thể cô, tại sao lúc nãy anh không muốn chạm vào cô?
Câu nói này, đang lừa cô đúng không!
Nhan Nhã Tịnh lặng lẽ quay trở lại giường, không nói gì, nhưng từ bóng lưng của cô, Lưu Thiên Hàn vẫn có thể nhìn ra rõ ràng cô vẫn còn đang tủi thân.
Lưu Thiên Hàn khẽ thở dài một tiếng, anh từ phía sau ôm chặt Nhan Nhã Tịnh vào lòng: “Nhã Tịnh, bác sĩ Giang nói, cơ thể em, trong vòng 1 tuần, không thể vận động quá kịch liệt, anh…chỉ có thể nhịn thôi.”
Sau khi nói xong câu này, Lưu Thiên Hàn cũng có chút bi thương.
Sau khi Nhan Nhã Tịnh bày tỏ với anh, anh cứ nghĩ cuối cùng anh có thể không cần ăn chay nữa, nhưng bây giờ xem ra, ngày tháng ăn thịt, vẫn còn xa vời không có thời hạn.
Một tuần, có chút…khó chịu.
Đặc biệt là, mỗi đêm ôm cô ngủ, điều này đối với anh quả thật là một cực hình.
Nhưng cho dù anh có khó chịu đến mức nào, anh cũng sẽ không lấy cơ thể của cô ra làm trò đùa.
Người anh yêu, anh đương nhiên phải dành cho cô những điều tốt đẹp nhất, sao anh có thể khiến cô chịu những sự đau đớn không nên có nào vì sự không nhịn được của anh!
Nhan Nhã Tịnh đột nhiên ngẩng mặt lên, hóa ra, lúc nãy Lưu Thiên Hàn kịp thời dừng lại, không phải là vì không có hứng thú với cơ thể cô, mà là vì, sợ cô bị tổn thương!
Khóe miệng của Nhan Nhã Tịnh không khỏi cong lên, người phụ nữ trong tình yêu, dễ dàng thỏa mãn như vậy, một câu nói vô ý cũng có thể khiến cô vui vẻ nửa ngày.
Lưu Thiên Hàn thật sự rất quan tâm đến cô.
Sau khi vui mừng, Nhan Nhã Tịnh lại có chút hổ thẹn không nói ra được, Lưu Thiên Hàn lúc nào cũng nghĩ cho cô, cô lại còn hiểu nhầm anh!
Hơn nữa, còn khiến anh nhịn đến mức khó chịu như vậy!
Cô biết, có những lúc, tắm nước lạnh, cũng không giải quyết được một số vấn đề, hơn nữa, vào những ngày như thế này, tắm nước lạnh, khó chịu đến mức nào!
Nhan Nhã Tịnh đau lòng cho người đàn ông của mình.
Nhan Nhã Tịnh khẽ ho một tiếng, trong lòng cô đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, sau đó suy nghĩ kia ngày càng rõ ràng, mặt cô cũng ngày càng đỏ lên.
Nhưng vì không để cho Lưu Thiên Hàn khó chịu như vậy nữa, Nhan Nhã Tịnh vẫn đỏ mặt nói: “Thiên Hàn, hay là…hay là, em dùng cách khác để giúp anh nhé…”
Sau khi nói đến cuối cùng, Nhan Nhã Tịnh dường như không nghe thấy được giọng nói của mình, thật sự quá mất mặt, cô không dám nghĩ đến, cả đời này của cô, lại nói những lời này với một người đàn ông!
Đầu của Lưu Thiên Hàn nổ tung một tiếng, anh cũng không thể nhịn được nữa, bế ngang cô lên, hai người cùng ngã lên chiếc giường lớn mềm mại…
Mặc dù đã thành công giúp đỡ Lưu Thiên Hàn, nhưng nhiệt độ trên mặt Nhan Nhã Tịnh vẫn không hề giảm.
Cô cầm tăm bông, cẩn thận lau vết thương trên cổ tay cho anh.
Đúng là tửu sắc hại người, lúc nãy cô chỉ lo làm chuyện không dịu dàng với Lưu Thiên Hàn, quên mất giúp Lưu Thiên Hàn xử lý vết thương.
Vết thương trên cổ tay của Lưu Thiên Hàn vì động tác kịch liệt lúc nãy mà hơi nứt ra.
Lúc Nhan Nhã Tịnh xử lý vết thương cho Lưu Thiên Hàn, cơ thể cố ý giữ khoảng cách với anh, không dám ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh, vừa nhìn vào mắt anh, cô lại không khỏi nhớ đến lúc nãy cô đã làm chuyện khó để miêu tả như thế nào.
Nhan Nhã Tịnh ép mình không được suy nghĩ linh tinh, chuyên tâm bôi thuốc cho Lưu Thiên Hàn, nhưng càng không muốn nghĩ đến, cảnh tượng trong đầu cô càng khiến cô đỏ mặt tía tai.
Cô chưa từng nghĩ đến, cô sẽ táo bạo và điên cuồng trước một người đàn ông như vậy, nhưng đối với anh, cô luôn không có nguyên tắc, phá lệ hết lần này đến lần khác.
“Nhã Tịnh, lúc nãy em làm rất tốt.”
Người đàn ông trong lòng cảm thấy hài lòng, tinh thần sảng khoái, cảm thấy nên nói một chút gì đó khen thưởng cho cô gái nhỏ thông minh, gắng sức lúc nãy.
Lưu Thiên Hàn không có thói quen khen người khác, anh nặn nửa ngày, mới nặn ra được một câu như vậy.
Ai biết được, vừa nghe thấy câu nói này của anh, khuôn mặt của Nhan Nhã Tịnh càng nóng lên, tay cô run rẩy, tăm bông trong tay trực tiếp rơi xuống đất.
Nhìn ra sự ngượng ngùng của cô, tâm trạng của Lưu Thiên Hàn tốt hơn một chút, da mặt của người phụ nữ này làm thế nào cũng không dày lên được!
Nhan Nhã Tịnh đỏ mặt, hoảng loạn lại rút ra một cây tăm bông: “Lưu Thiên Hàn, anh có thể đừng nói nữa có được không?”
Vốn dĩ cô đã mất mặt muốn chết rồi, anh còn nói nữa, cô thật sự muốn nhảy ra khỏi cửa sổ.
Lưu Thiên Hàn nhìn thấy cô gái nhỏ thẹn quá hóa giận, biết điều ngậm miệng lại. Vợ mà, phải nuông chiều, vì cuộc sống tình dục hạnh phúc sau này của anh, anh không dám chọc vợ đại nhân nổi giận.
Cuối cùng cũng giúp Lưu Thiên Hàn xử lý xong vết thương, Nhan Nhã Tịnh đổi quần áo, cúi đầu đi xuống tầng.
Thật sự rất ngại khi nhìn thấy anh, nhưng lát nữa ăn sáng, vẫn phải cùng với anh mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Nhan Nhã Tịnh che mặt, cô làm chuyện mất mặt như thế này, sau này thật sự không còn mặt mũi đi gặp người khác!
Nhan Nhã Tịnh vừa xuống đến phòng khách, đã nhìn thấy Cung Tư Mỹ đang đóng cửa phòng khách lại.
“Anh Thiên Hàn, anh chưa ăn bữa sáng đúng không? Em làm cho anh món mà anh thích ăn nhất đây….”
Cung Tư Mỹ sững sờ, nhưng trong nháy mắt đã khôi phục lại dáng vẻ ung dung, tao nhã: “Cô là người giúp việc ở biệt thự của anh Thiên Hàn? Xin chào, tôi là vợ chưa cưới cuả anh Thiên Hàn, Cung Tư Mỹ.”