Trong lòng bồn chồn, Nhan Nhã Tịnh vô thức hỏi: “Cậu Lưu, anh muốn nói gì với em?”
Thái độ này của cậu Lưu giống như là đang muốn tính sổ, đầu óc Nhan Nhã Tịnh nhanh chóng suy nghĩ, gần đây biểu hiện của cô vẫn luôn rất tốt, chắc là cô không làm gì có lỗi với cậu Lưu đâu nhỉ?
“Nhan Nhã Tịnh, sau này không cho phép lấy mạng sống của mình ra nói đùa nữa!”
Có làm thế nào Nhan Nhã Tịnh cũng không ngờ là Lưu Thiên Hàn lại nói ra câu đó, hóa ra cậu Lưu đang quan tâm cô.
Cô biết Lưu Thiên Hàn nói chuyện tối qua cô nhảy xuống từ cửa sổ, thật ra cô cũng không ngốc như thế, cô cũng không muốn lấy mạng sống của mình ra làm trò đùa.
Cô nhảy qua khỏi cửa sổ là bởi vì cô biết phòng Ngô Minh Triết ở lầu hai, cô có nhảy xuống rồi thì cũng không té chết, nếu như ở lầu năm lầu sáu thì có đánh chết cô cũng sẽ không nhảy.
“Nhan Nhã Tịnh, nếu như em đã tỏ tình với anh, vậy thì chúng ta là một thể, em không chịu trách nhiệm về mạng sống của mình cũng giống như việc em không chịu trách nhiệm về mạng sống của anh.”
Ánh mắt Lưu Thiên Hàn sáng rực, nghiêm túc nói với Nhan Nhã Tịnh rõ ràng rành mạch: “Nếu sau này em dám không quan tâm tới mình, chắc chắn anh sẽ đánh gãy chân em.”
Ngực Nhan Nhã Tịnh đập liên hồi như trống đánh, lại đòi đánh gãy chân cô, cậu Lưu thật là hung dữ.
Cô không biết có phải là mình đã thật sự biến thành người thích bị ngược đãi không nữa, cậu Lưu nói đánh gãy chân cô, vậy mà cô lại cảm thấy rất ngọt ngào.
Hơn nữa, cô cũng không thể khống chế được mà mỉm cười ngây ngô...
Lưu Thiên Hàn thấy mình nói chuyện với Nhan Nhã Tịnh nghiêm túc như thế, vậy mà Nhan Nhã Tịnh lại cười ngây ngô, biểu cảm trên mặt anh không khỏi nghiêm túc hơn.
“Nhan Nhã Tịnh, không phải là anh đang đùa với em, em còn dám vô tâm đến thế, anh chắc chắn sẽ đánh gãy..."
Chữ "chân" còn chưa nói ra khỏi miệng thì Nhan Nhã Tịnh đã nhích lại gần Lưu Thiên Hàn, chủ động hôn lên môi anh.
Đúng là trước kia cô đã làm ra chuyện không chịu trách nhiệm, nhưng mà từ nay về sau cô sẽ yêu thương lấy mình, yêu người bên cạnh mình, sẽ gánh vác trách nhiệm.
“Nhan Nhã Tịnh.”
Lưu Thiên Hàn hiếm khi dạy dỗ, anh còn muốn nói chủ đề này cho đến cùng, nhưng mà Nhan Nhã Tịnh như vậy khiến anh không thể tập trung, anh căn bản không có cách nào nói tiếp.
Vốn dĩ Lưu Thiên Hàn đã không có sức kháng cự Nhan Nhã Tịnh, cô mè nheo làm nũng anh đã không thể kiểm soát mình, cô như thế này anh lại càng không thể kiềm chế được.
Chỉ có thể đắm chìm.
Nhan Nhã Tịnh có một loại dự cảm sáng hôm nay chắc chắn cô và Lưu Thiên Hàn sẽ tiếp tục chuyện mà tối ngày hôm qua vẫn chưa làm xong.
Dù sao thì cô cũng đã chống lại tác dụng của thuốc AE, bây giờ cô không cần phải lo lắng mình chảy máu quá nhiều.
Vừa nghĩ đến cô và anh sẽ làm ra chuyện thân mật nhất giữa nam và nữ, Nhan Nhã Tịnh không khỏi khẩn trương.
Bất ngờ là lúc cô cho rằng Lưu Thiên Hàn sẽ phá vỡ phòng tuyến ấy, vậy mà anh lại dửng dưng buông cô ra.
“Anh đi tắm nước lạnh.”
Nói xong, Lưu Thiên Hàn bước mấy bước dài, nhanh chóng đi về phía nhà vệ sinh.
Nhan Nhã Tịnh cau mày nhìn lên trần nhà, nếu như ngày hôm nay Lưu Thiên Hàn làm chuyện đó với cô, cô sẽ rất căng thẳng, nhưng mà anh buông tha cho cô như thế, cô lại cảm thấy mất mát.
Đều đã đến nước này rồi, cậu Lưu lại không chịu phá vỡ phòng tuyến ấy cùng cô, không phải là do cơ thể cô không thể hấp dẫn anh đó chứ?
Nhan Nhã Tịnh không muốn thừa nhận cơ thể mình không thể hấp dẫn cậu Lưu, nhưng mà lúc nãy anh bỗng nhiên đẩy cô ra, thật sự khiến người khác tổn thương, làm cô không thể không nghĩ đến chuyện đó.
Nhan Nhã Tịnh cảm thấy quan trọng nhất khi hai người ở bên cạnh nhau đó chính là sự chân thành, cô muốn đi vào trong phòng tắm hỏi cậu Lưu để làm rõ nghi hoặc trong lòng mình.
Cửa phòng tắm cũng không khóa lại, Nhan Nhã Tịnh trực tiếp đẩy cửa ra bước vào.
Lúc thấy cảnh tượng trong phòng tắm, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh lập tức đỏ bừng.
Hình ảnh trước mắt quá rung động, Nhan Nhã Tịnh không biết phải phản ứng như thế nào, sau khi lấy lại tinh thần, trong lòng Nhan Nhã Tịnh lại tràn đầy đau thương.
Cậu Lưu sẵn sàng tắm nước lạnh, vậy mà lại không đồng ý muốn cô.
Nhan Nhã Tịnh vô thức nhìn ngực mình, dù sao thì cô cũng là một cô gái xinh đẹp có lồi có lõm, thế mà lại không thể hấp dẫn cậu Lưu à?
Nhan Nhã Tịnh lại càng tổn thương hơn nữa.
Dưới tình huống bị tổn thương, Nhan Nhã Tịnh thật sự muốn chạy trốn.
Nhưng cho dù có chạy trốn thì đầu tiên cô cũng phải làm rõ mối nghi hoặc trong lòng mình.
Nhan Nhã Tịnh hắng giọng, có mấy lời khó mà nói ra khỏi miệng, nhưng mà cô vẫn hỏi: “Cậu Lưu, lúc nãy... tại sao lúc nãy anh lại không muốn cùng em..."
Da mặt cô mỏng, vấn đề mấu chốt còn chưa hỏi xong thì mặt đã đỏ như muốn nhỏ ra máu.
Cô hít sâu một hơi, dứt khoát đâm lao thì phải theo lao: “Cậu Lưu, lúc nãy anh không muốn chạm vào em, có phải bởi vì cơ thể em không thể hấp dẫn anh không?”