Hoàng hậu được sủng ái trở lại, người đầu tiên phải xử lý chính là Lệ Tần.
Sáng sớm hôm đó, các cung tần phi tần vào thỉnh an Hoàng hậu.
Hoàng hậu vẫy tay cho mọi người về cung, lại tìm một cớ vô lễ với Hoàng hậu, giữ Lệ Tần lại quỳ.
Khi ta về cung, mặt trời đã lên đỉnh đầu.
Lệ Tần vẫn ngoan ngoãn quỳ bên ngoài Khôn Ninh cung, lảo đảo sắp ngã, sắc mặt tái nhợt.
Có lẽ vì cùng xuất thân từ Tây Vực, nhìn gương mặt Lệ Tần có vài phần giống mẫu phi, ta chợt thấy không nỡ.
"Nương nương."
Thấy xung quanh không có người, ta khẽ gọi.
Lệ Tần ngước mắt nhìn, ta nghiêm túc nói: "Ánh nắng gay gắt như vậy, nếu nương nương ngất đi, Thanh Ngô sẽ gọi thái y đến cho nương nương."
Nàng ấy sửng sốt, khẽ cười: "Đứa trẻ ngoan."
Giây tiếp theo, nàng ấy ôm bụng, rên rỉ ngã xuống.
Lúc này ta mới thấy vết m.á.u thấm ướt váy dưới của nàng ấy.
Đỏ thắm.
Đồng tử ta co lại.
"Người đâu —"
10
Cái thai của Lệ Tần còn quá nhỏ, nhỏ đến mức bản thân Lệ Tần cũng không biết.
Bị Hoàng hậu phạt quỳ hai canh giờ, thai đã sảy.
Mỹ nhân tiều tụy, khóc đẫm lệ như hoa lê dầm mưa, khiến người thương tiếc.
Phụ hoàng mặt đen như than.
Hắn ta xem các phi tần hậu cung như đồ chơi, nhưng lại đặc biệt coi trọng huyết mạch.
Hoàng hậu biết rõ điểm này, nhưng không còn cách nào khác, chỉ đành nghiến răng chịu thiệt.
"Hoàng thượng, thần thiếp không biết Lệ Tần có thai.
"Lệ Tần kiêu căng, đắc tội với thần thiếp trước, thần thiếp chỉ muốn dạy dỗ Lệ Tần —"
Lệ Tần lặng lẽ rơi lệ.
Nàng ấy không biện bạch, chỉ nhẹ nhàng kéo tay áo phụ hoàng, yếu ớt sầu thảm.
Tất cả đã nói lên hết.
Phụ hoàng liếc Hoàng hậu một cái, nghĩ đến việc nàng ta đang có thai, chỉ cấm túc nửa tháng.
Lệ Tần được sủng ái trở lại, còn vinh sủng hơn lúc mới vào cung.
Hoàng hậu gần như nghiến nát cả hàm răng ngà.
. . .
"Một mũi tên trúng hai đích, nương nương mưu kế thật hay."
Hậu đình Cảnh Dương cung, ta nhìn nữ nhân yêu kiều đối diện, sắc mặt không đổi.
Ta ngửi được, trên người Lệ Tần cũng xông tình hương.
Đứa bé do tình hương sinh ra vốn là thai chết, không thể giữ được.
Dùng một đứa bé không thể giữ được để kéo Hoàng hậu xuống nước, quả thật là một vụ mua bán có lời.
"Chỉ là nương nương mời Thanh Ngô đến đây, có việc gì?"
Lệ Tần chống cằm nhìn ta: "Ta đã muốn gặp con từ lâu rồi."
Giọng điệu chuyển sang có chút oán trách.
"Chỉ là, ta thấy con với Thái tử thân thiết quá, nên —"
Ta nhíu mày: "Nương nương cẩn thận lời nói!"
"Được, được, vậy ta không nói nữa." Lệ Tần thuận theo đổi chủ đề.
"Hương của con điều chế không tệ —"
Nàng ấy cười yểu điệu:
"Tuổi còn nhỏ, mà đã tàn nhẫn như vậy. Đứa nhỏ trong bụng Hoàng hậu, vốn đã là thai c.h.ế.t phải không? Con định để nó đủ mười tháng?"
Kỹ thuật điều hương của ta là do mẫu phi truyền dạy.
Lệ Tần và mẫu phi đều là người Tây Vực, nhìn ra môn đạo của ta, có lẽ có chút nguồn gốc.
Chỉ là bị nàng ấy nói thẳng ra như vậy —
Ta cụp mắt xuống, không nói gì, ngón tay giấu trong tay áo khẽ động.
Nếu Lệ Tần cản đường ta g.i.ế.c Hoàng hậu, ta sẽ g.i.ế.c nàng ấy trước.
"Ôi, tuổi nhỏ mà hung dữ vậy, ta suýt không nhận ra con."
Nàng ấy có chút trách móc nhìn ta.
"Ô Lê còn viết thư khoe với ta, nói con của nàng ấy rất ngoan."
Ta ngạc nhiên ngẩng đầu.
Ô Lê, là tên của mẫu phi ta.
Lệ Tần. . .
Giây tiếp theo, nghe nàng ấy cười nói:
"Con à, con xong rồi, ta sẽ không giúp con giữ bí mật đâu."
Mỹ nhân ghé sát ta, mỉm cười.
"Dì đây, là kẻ thù không đội trời chung với mẹ con."
11
Hoàng hậu dù sao cũng là chủ mẫu trung cung.
Sau khi bị phạt cấm túc nửa tháng, những phần thưởng bằng vàng bạc châu báu lại như nước chảy đổ vào Khôn Ninh cung.
"Con tiện nhân Lệ Tần."
Hoàng hậu giờ đây hận nàng ấy thấu xương: "Đợi ta sinh hạ hoàng nhi, nhất định sẽ lột da rút gân nàng ta."