Nàng ta nhìn bộ dạng chật vật của ta, khẽ cười một tiếng:
"Bổn cung g.i.ế.c người mẹ hồ ly tinh kia của ngươi, ngươi thì hay rồi, vội vàng đến chỗ bổn cung tranh sủng? Ngươi có ý đồ gì? Nói!"
Trán bị đập vỡ, m.á.u chảy xuống theo xương mày.
Ta quỳ dậy, cụp mặt nhìn xuống: "Báo đáp ân đức nương nương."
Hoàng hậu nhíu mày, định nổi giận, đã thấy ta nhanh nhẹn cởi áo.
"Xin nương nương minh giám."
Ánh mắt nàng ta ngưng lại, sững sờ. Trên tấm lưng trắng nõn đầy thương tích, khắp nơi đều là vết roi khiến người ta giật mình. Vết thương mới chồng lên vết thương cũ, thê thảm không nỡ nhìn thẳng.
Ánh mắt Hoàng hậu dần dần từ khiếp sợ chuyển thành nghiền ngẫm.
"Nàng ta bề ngoài ra vẻ không quan tâm hơn thua, không ngờ sau lưng xấu xa cay nghiệt đến thế. Như vậy, bổn cung lại vô tình làm một việc tốt rồi."
Cung nữ khen ngợi nương nương nhân đức.
Ta quỳ sụp xuống: "Đa tạ mẫu hậu cứu con."
4
"Điện hạ ra tay với mình cũng quá độc ác rồi." A Nhược cầm nến, đau lòng thoa thuốc cho ta: "May mà điện hạ không có cảm giác đau, nếu không, làm sao chịu nổi. . ."
Ta nhắm mắt, không nói gì.
Vết thương cũ là thật, vết thương mới là để diễn kịch, do ta tự thêm vào.
Ta sinh ra đã thiếu sót, mẫu phi vì giữ ta mà uống không ít thuốc bí truyền. Vì thế vừa ra đời, ta đã khác với người thường. Ta không có cảm giác đau, cũng vì thế mà thiếu đi thất tình lục dục của người thường.
"Tại sao. . . con không biết đau? Tại sao con không có cảm giác?"
Có một ngày, mẫu phi vung roi, ôm ta khóc nức nở.
Ta nhìn dáng vẻ điên cuồng của nàng ấy, kỳ lạ hỏi: "Mẫu phi, điều này quan trọng sao?"
Nàng ấy vuốt ve n.g.ự.c ta, ngây người cảm nhận nhịp đập nhỏ nhoi khó nghe.
"Quan trọng lắm. Con à, con không thể là một tảng đá."
Ta hỏi: "Tại sao không thể?"
Nước mắt nàng ấy rơi "tí tách" trên tay ta, ta chậm chạp nhận ra, nàng ấy đang buồn bã.
"Bởi vì. . . thấy con như vậy, mẫu phi sẽ đau lòng."
Ta nói: "Vâng ạ."
Từ ngày đó, ta bắt đầu giả vờ làm một người bình thường. Ta bắt chước bọn họ khóc cười, trông cũng có hỉ nộ ái ố. Ta không còn là tảng đá nữa, bởi vì mẫu phi sẽ buồn.
Sau đó mẫu phi chết.
A Nhược nói ta vô tri vô giác, điều này rất tốt. Nhưng ta không nói với nàng ấy đêm mẫu phi chết, ta nắm chiếc chuông bạc cháy đen. Nhiệt độ cao thiêu đốt lòng bàn tay, "xèo xèo" vang lên, m.á.u thịt dính liền. Ta lần đầu tiên cảm nhận được hận.
Hận là một cảm giác. . . gần như đau đớn tột cùng.
Thật sự rất đau, mẫu phi.
Làm người thật đau.
Tim như bị một bàn tay vô hình bóp chặt. Lục phủ ngũ tạng bị quấy đến m.á.u thịt be bét.
Tại sao. . . tại sao ta không thể là một tảng đá?
Ta ngẩn người, chợt nghe A Nhược hoảng sợ kêu lên:
"Thái, Thái tử điện hạ!"
Ta ngước mắt nhìn, Tiểu Thái tử trèo qua cửa sổ vào phòng.
Đôi mắt đen láy đang nhìn chằm chằm ta.
Thái tử mới tám tuổi.
Nghe A Nhược nói, đêm mẫu phi rơi vào lửa, nó cười vui vẻ nhất. Một kẻ xấu xa bẩm sinh.
Ta bình tĩnh ngước mắt, đối diện với nó.
Thái tử nhìn vết m.á.u trên xiêm y của ta, cười hì hì nói: "Cô biết, ngươi đang lừa mẫu hậu."
Nó cười nói vui vẻ, nhưng ánh mắt lạnh lùng đến rợn người.
Ta chăm chú nhìn vẻ mặt của nó, chợt cảm thấy quen thuộc.
Thuở nhỏ, mẫu phi nhìn ta, có phải cũng là cảm giác như vậy không?
Nó thở dài như người lớn:
"Cô không muốn học, nhưng mẫu hậu cứ ép cô vào thư phòng. Nàng ta luôn quản thúc cô như vậy, cô không thích. Phải làm sao đây, hoàng tỷ?"
Ta khẽ cười: "Chuyện này dễ giải quyết mà, điện hạ không nghĩ ra sao?"
Tiểu Thái tử biết rõ còn cố hỏi, giọng nó đã thay đổi vì phấn khích: "Làm sao?"
Đúng là còn nhỏ tuổi quá, không giấu được tâm tư.
Ta giơ tay về phía nó:
"Ngươi xem, hiện giờ hoàng tỷ đâu cần học thi thư lễ nghi nữa. Chỉ là điện hạ, người quản thúc ngươi chỉ có mẫu hậu thôi sao?"