Ta cắn xé với lũ chó hoang ở bãi tha ma để giành lại đống xương tàn của mẫu phi. Máu của lũ chó văng đầy nửa mặt ta. Ta m.ổ b.ụ.n.g nó ra, bên trong chỉ còn nửa mảnh vũ y không nguyên vẹn.
Khi lũ chó hoang tranh ăn t.h.i t.h.ể mẫu phi, chúng đã nuốt chửng cả y phục.
Nhưng ta nhớ rõ ràng —
Hai canh giờ trước, mẫu phi còn mặc bộ vũ y đính chuông bạc này, dịu dàng cười với ta:
"Con à, mẫu phi đi múa một điệu trong yến tiệc, sẽ về ngay thôi."
Nàng ấy không thể về nữa. Bởi vì phụ hoàng khen nàng ấy múa "phiên nhược kinh hồng", vậy nên Hoàng hậu đã hận nàng ấy.
Nàng ta nói nghe đồn mẫu phi giỏi múa trong lửa, bảo nàng ấy múa để chúc thọ phụ hoàng.
Điệu múa này vô cùng nguy hiểm. Mẫu phi ngã vào đống lửa, bị thiêu sống.
Phụ hoàng cho rằng không tốt lành, không vui bỏ đi.
Hoàng hậu cười khẩy: "Yêu cơ Tây Vực, mê hoặc quân vương, c.h.ế.t cũng đáng!"
Các phi tần cười trộm:
"Dung Quý nhân thật không có đầu óc, dám tranh sủng với Hoàng hậu nương nương."
"Bây giờ thì hay rồi, được chút tiếng tăm, chọc giận Hoàng hậu. Cuộn chiếu một cái, vứt ra bãi tha ma cho chó ăn!"
Không phải thế.
Bọn họ nói không đúng.
Mẫu phi không hề có ý tranh sủng. Nàng ấy chỉ muốn nhanh chóng múa xong điệu múa đó để về dự sinh thần cùng ta.
Như thể có bàn tay vô hình bóp chặt trái tim ta.
Ta đau đớn cúi người xuống, cổ họng "khò khò" rung lên, nhưng không thể phát ra tiếng.
Trước mắt, lăn lóc mấy vật cháy đen. Ta đờ đẫn nhìn chằm chằm một lúc. Đó là những chiếc chuông bạc trên vũ y của mẫu phi.
2
Phụ hoàng có tam cung lục viện, hậu cung phi tần như mây. Một Quý nhân nhỏ bé, c.h.ế.t thì c.h.ế.t thôi.
Hắn ta mắt nhắm mắt mở đối với hành vi của Hoàng hậu, nhưng ta không cam lòng.
Ta tìm trong di vật của mẫu phi một đôi vòng tay bạc đính chuông nhỏ. Nàng ấy từng nói với ta, đó là món đồ phụ hoàng ban cho khi lần đầu gặp nàng ấy.
Ta dùng một rương của hồi môn mẫu phi tích góp cho ta để mua chuộc thái giám thân cận của Hoàng đế, nhờ hắn ta dâng đôi vòng tay bạc lên phụ hoàng.
Vài ngày sau, phụ hoàng triệu ta vào Dưỡng Tâm điện.
Ta biết, đây là cơ hội duy nhất của ta.
Phụ hoàng cao ngạo đánh giá ta, không giận mà uy. Hắn ta đang đợi ta mở lời.
Ta lau nước mắt, lúc cất giọng mang theo tiếng khóc:
"Xin phụ hoàng tha tội. Chỉ vì mẫu phi báo mộng, bảo con mang đến phụ hoàng một câu."
Hắn ta lạnh nhạt liếc nhìn: "Câu gì?"
Ta hít sâu một hơi, quỳ sụp xuống:
"Điệu múa đêm đó tên là "Khom Lưng", chỉ múa cho nam tử trong lòng xem. Khi thiếp lần đầu gặp bệ hạ, cũng múa điệu này. Thiếp không hối tiếc, chỉ hận. . . phúc bạc mệnh mỏng, không có duyên cùng bệ hạ bạc đầu."
Phụ hoàng sững người.
Hắn ta nhớ lại điều gì đó, cuối cùng lộ vẻ xúc động:
"Cái c.h.ế.t của Dung Quý nhân, quả thật có sự sơ suất của Hoàng hậu. Ngươi muốn trẫm trừng phạt Hoàng hậu sao?"
Trán áp chặt xuống đất, ta lại như thực sự cảm nhận được ánh mắt của hắn ta.
Hắn ta đang, dò xét ta.
"Con, con không dám. . ." Ta lắp bắp, nước mắt lặng lẽ rơi xuống: "Phụ hoàng, trong điện tối quá, trống trải quá. . . Con ở một mình sợ lắm."
3
Chưa đầy nửa tháng, phụ hoàng hạ chỉ, truy phong Dung Quý nhân làm Dung Tần. Thương Ngũ công chúa còn nhỏ, giao cho Hoàng hậu nuôi dưỡng.
Ngày đầu tiên ta chuyển đến Khôn Ninh cung đã bị ra oai phủ đầu.
"Thỉnh an mẫu hậu."
Quỳ nửa canh giờ, Hoàng hậu như không thấy ta, ngồi ở vị trí chủ tọa tự rót trà. Dưới bậc thềm không trải thảm, hơi lạnh theo mặt đá thấm thẳng vào xương đầu gối. Nhưng ta sinh ra đã không có cảm giác đau.
Ước chừng người thường đã quỳ không nổi, thân thể ta không vững, đầu đập vào bậc thềm.
"Đổi cách xưng hô cũng nhanh thật. Quả thật là, hồ ly tinh sinh ra tiểu hồ ly tinh, quen thói mê hoặc quân vương."