"Thế nhưng Tứ Niên Ni... Rất xa..." Điềm Tâm hít mũi một cái, nước mắt lả chả nhìn anh.
"Tứ Niên thì thế nào, tôi cũng không chạy mất." Trần Diệc Nhiên vươn bàn tay thon dài, ôn nhu dùng ngón tay lau đi nước mắt trên mặt cô, sau đó nhẹ nhàng cúi người, hôn lên gò má trắng nõn sau đó vẫn nói: "Còn hai tuần trăng nữa là sinh nhật của tôi, muốn tặng cho tôi cái gì sao??"
"Dạ??" Điềm Tâm ngẩng đầu, mắt nghiêm túc nhìn hắn, sau đó lắc đầu nói: "Nhưng chưa nghĩ ra..."
"Vậy thì suy nghĩ tốt một chút, nhớ phải cho tôi bất ngờ." Trần Diệc Nhiên nhéo nhéo gương mặt của cô, suy nghĩ một chút, sau đó tiếp tục nói: "Không nên tặng bút máy cho tôi, cô không biết tặng bút máy ý là chi ly sao??"
"Ách... Không biết..." Điềm Tâm sửng sốt một chút, sau đó như là nhớ ra gì đó, mắt ngạc nhiên nói: "Anh biết bút máy do tôi tặng??"
"Không phải cô, chẳng lẽ là công ty hằng năm tặng quà sinh nhật sao??" Trần Diệc Nhiên buồn cười nhìn cô nói: "Hằng năm đều tặng bút máy, cũng chỉ có em nghĩa ra.”
"Vậy thì thế nào, hằng năm tôi đều chuẩn bị quà sinh nhật cho anh, nhưng cho tới bây giờ anh cũng chưa tặng tôi..." Điềm Tâm nhăn mũi, nhìn Trần Diệc Nhiên không vui.
Trần Diệc Nhiên nháy mắt, muốn nói lại thôi nhìn cô, cuối cùng, thở dài nói: "Thực ra tôi đã chuẩn bị quà, chỉ là không thể đưa cho cô được thôi... Chờ năm sau sinh nhật của cô, sẽ tặng cho cô, được không?"
"Thật sao??" Điềm Tâm lòng tràn đầy vui vẻ, nàng giơ lên đôi mắt tròn xoe nhìn Trần Diệc Nhiên, hưng phấn nói: "Anh chuẩn bị quà là cái gì vậy?"
"Đến lúc đó cô sẽ biết." Trần Diệc Nhiên bí mật nhìn nàng, khẽ hôn lên trán nàng, sau đó cúi đầu nhìn qua đồng hồ đeo tay nói: "Xe cũng sắp đến, tôi đi đây, cô phải tự bảo trọng cho mình, cuối tuần sẽ gặp lại."
"Hảo." Điềm Tâm trong lòng tuy rằng không muốn, thế nhưng không thể ngăn anh đi N Thị. Vậy nên chỉ biết đến nơi này, cùng anh nói tạm biệt.
Sau đưa Trần DIệc Nhiên đi, Điềm Tâm buồn bực trở về trường học.
Hai ngày này một mực theo Trần Diệc Nhiên tới các cảnh lớn tại thành phố N chơi, cho nên để cho cô bỏ qua thời gian thu dọn lại phòng, bởi vậy khi cô đẩy cửa phòng ngủ ra, nhìn thấy bên trong sắp xếp không giống như ký túc xá, cả người cô sợ ngây người.
Trong phòng ngủ, giấy dán tường là hình cảnh trời xanh mây trắng, một người một giường, mỗi giường đều có hình cảnh khác nhau, giường thứ nhất là hình mèo Hello Kitty, giường số 2 là người bằng kim loại nhỏ, giường số 3 là mèo máy, giường số 4 là Thái Địch HÙng.
Giường gần lan can được trang trí các loài hoa, giường trên cầu thang được lót một cái đệm.
Trên bàn mỗi người đều sắp xếp ngăn nắp, sạch sẽ, còn có một chiếc khăn trải bàn dễ thương, trên mặt bàn đặt một chậu hoa nhỏ xinh xắn.
Hai tầng ngủ đều có rèm cửa, một tầng màu trắng nhạt vài bông mềm mịn, một tầng hồng nhạt ngọt ngào che ánh sáng chiếu vào.
Trong nháy mắt, Điềm Tâm cho mình đã đi nhầm phòng, cô chậm hoạt động sau 3 giây, trở ra trước cửa phòng, xác nhận phòng ngủ của mình là phòng 119 lần thứ hai, không phải đi sai.
"Điềm Tâm, cậu đã về rồi!" Trầm Tâm đứng ở giường số 2 người kim loại nhỏ đi xuống, cười híp mắt nhìn cô.