Điềm Tâm đi một vòng kí túc xá, phát hiện Trầm Tâm có ở đây, hơn nữa những người khác hình như còn chưa làm giấy báo danh. Vì vậy cô đi ra ngoài.
Trở lại chỗ báo danh, phát hiện chỉ có Trần Diệu Nhiên đứng ở đó, cô thấy lạ chạy đến nói: "Này, Tô Diệt Ni?"
Trần Diệc Nhiên ánh mắt sâu thẳm khẽ rũ mi xuống, giọng rất khó chịu hướng cô hỏi: "Sao vậy, cô đang lo lắng cho cậu ta?"
"Ha hả... Không có không có, làm sao được chứ..." Điềm Tâm liên tục xua tay, cười bỡn cợt với Trần Diệc Nhiên nói: "Nhiên ca ca, anh có phải đang ghen không?"
"..."Trần Diệc Nhiên ánh mắt thương hại lạnh lùng từ cao nhìn xuống cô, sau đó quay đầu, đi đến phía cửa trường.
"Này, chờ tôi một chút, anh làm sao đi nhanh vậy?" Điềm Tâm vội đuổi theo, nhìn dáng Trần Diệc Nhiên bước đi càng nhanh, cười càng vui vẻ:"Đó chính là ghen đúng không?? Ha hả, nghĩ không ra Nhiên ca ca như thế thích ăn dấm chua đấy, ơ kìa, giờ mới nhớ ra, một thời gian trước đây ở Trường Khanh, tôi với Tô Việt Ni cùng hát cặp, trách không được cảm giác dưới đài phát ra vị dấm chua, ha ha ha..."
Bước chân của Trần Diệc Nhiên rốt cục ngừng lại, hắn hơi cúi đầu, một đôi mắt thâm thúy nhìn Điềm Tâm cười, cắn răng nghiến lợi nói: "Sao rồi, cô trông có vẻ rất vui?"
"Đâu đâu." Điềm Tâm ngẩn khuôn mặt trắng nõn, cười rực rỡ như đóa hoa, cô có chút đắc ý nhìn Trần Diệc Nhiên nói: "Thực sự là ba mươi năm tỉnh Hà Đông, ba mươi năm tỉnh Hà Tây nha!! Không biết vì sao, tâm tình của tôi rất tốt!"
"..." Trần Diệc Nhiên trừng mắt cô hồi lâu, rốt cục vươn một bàn tay to thon dài, nhẹ nhàng nắm cằm tinh xảo của nàng, giọng nói mang theo nồng nặc uy hiếp: "Nếu như không muốn ở trường nhiều người nhìn thấy một màng hôn môi, thì thu lại nụ cười gai mắt đó cho tôi!"
Anh vừa nói xong, Điểm Tâm một giây trước vui vẻ cười đùa, một giây sau lập tức im lặng.
Cô đưa đôi mắt tròn xoe trừng Trần Diệc Nhiên, không cam lòng nói: "Anh đây là uy hiếp tôi!!"
"Đúng vậy." Trần Diệc Nhiên bật cười sung sướng, thanh âm du dương bên tai nói: "Thế nhưng cô cùng không cần làm theo uy hiếp của ta, tiếp tục khiêu khích sự kiên nhẫn của tôi, sau đó để tôi đem cô đặt trên cây ngô đồng, hôn ngươi."
"..." Điềm Tâm căm giận nhìn anh hồi lâu, rốt cục cắn răng nghiến lợi phun ra hai chữ: "Vô sỉ!"
"Cảm ơn đã quá khen." Trần Diệc Nhiên mỉm cười, buông tay đang giữ cằm cô, mắt buông nhẹ nói: "Thực ra ta có thể vô sỉ hơn chút nữa, nhưng mà tôi lại nghĩ cô sẽ không muốn nhìn thấy nữa."
"..." Điềm Tâm ngoan ngoãn ngậm miệng.
Sau này hai ngày báo danh xong, Trần Diệc Nhiên cùng Điềm Tâm đi một vòng xem cảnh đẹp ở N Thị, sau đó giữ lại duy nhất một tấm ảnh, cuối cùng đã tới lúc chia tay.
Điềm Tâm nhìn Trần Diệc Nhiên ở nhà ga nước mắt lả chả, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận vểnh lên,hít hít mũi, không nói lời nào.
Trần Diệc Nhiên mắt cưng chìu, đưa tay đỉnh đầu của cô, ôn nhu nói: "Thật sao phải là vậy, giống sinh ly tử biết, chỉ có một tuần, có thể gặp tôi."
"Nói là nói như vậy..." Điềm Tâm nghe giọng nói ôn nhu của anh, nước mắt như hạt đậu rơi xuống.