Điềm Tâm bên này cứ một ly lại đến một ly không ngừng uống rượu. Phía bên kia Trần Diệc Nhiên trong tay cầm ly rượu thế nhưng vẫn như đang suy nghĩ gì đó, không hề uống.
Trần San San muốn mở miệng nói gì đó, cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng. Được, cứ buồn bực ăn cơm vậy đi.
Anh của cô hôm nay không biết bị cái gì kích thích, đã nhiều năm không đụng vào đàn vi-ô-lông lại bắt đầu kéo, vạn nhất cô nói câu đó không đúng đâm mũi súng vào anh vậy thì kỳ nghỉ hè cuối cùng của cấp ba này của cô xem như không được an bình rồi.
Ba người cứ như vậy đều có suy nghĩ riêng mà ăn xong bữa cơm, sau đó thì tính tiền rời đi.
Trước khi đi, Tô Việt nhìn gương mặt trắng nõn của Điềm Tâm có chút đỏ đến dị thường, nhịn không được mà mở miệng hỏi:
- Điềm Tâm, cậu không sao chứ? Sao mặt lại hồng thế?
Điềm Tâm xoay người lại, ngước đôi mắt trong suốt mang theo sự vui vẻ khóe môi tạo thành nụ cười xinh đẹp, nhìn Tô Việt lười biếng nói:
- Hả? Không có việc gì, tớ rất ổn.
Tô Việt nhìn Điềm Tâm cười đến mất khống chế, nhịn không được mà đầu đầy hắc tuyến:
- Điềm Tâm có phải cậu uống rượu không?
- Không - Điềm Tâm tiếp tục cười tươi như đóa hoa, nhìn Tô Việt nói - Tớ cảm thấy thần trí rất rõ ràng, không tin cậu cứ hỏi tớ đi, tớ đều có thể đáp được.
Tô Việt trầm mặc một lát sau đó nhìn Điềm Tâm hỏi:
- Ba định luật Newton là gì?
Điềm Tâm đầu đầy hắc tuyến nhìn cậu ta, sau nửa ngày mới há hốc mồm nói:
- Còn có người hỏi vấn đề này sao? Bình thường không phải hỏi cậu tên gì, hôm nay là thứ mấy sao?
- Nhanh trả lời đi.
Tô Việt không đáp chỉ cười, nhìn Điềm Tâm thúc giục.
Điềm Tâm thở dài một hơi, bất đắc dĩ đáp:
- Định luật đầu tiên nói về nguyên nhân thay đổi trạng thái vận động của vật thể. Định luật thứ hai chỉ ra hiệu quả của lực tác dụng: Lực tác dụng làm tăng gia tốc. Định luật thứ ba là bản chất xuất hiệ lực: Giữa các vật thể luôn có lực tác động qua lại lẫn nhau.
- Ừ, quả thật không say - Tô Việt cười cười nhìn Điềm Tâm phất tay - Thôi về đi, trên đường chú ý an toàn.
- Ha ha. Đương nhiên là không say.
Điềm Tâm tiếp tục nhìn Tô Việt cười ngây ngô, sau đó tay chân cực kỳ không thăng bằng mà bò lên chỗ ngồi phía trước trên xe Trần Diệc Nhiên.
Trần San San im lặng nhìn Điềm Tâm, gia hỏa này đầu óc đúng là thanh tỉnh thế nhưng thân thể đã không cách nào chịu khống chế nữa. Lúc vừa rồi đi đường nếu không phải tựa vào người cô thì cô ấy đã sớm té ngã rồi.
Điềm Tâm ngồi ở vị trí ghế lái phụ, cách cửa sổ xe phất tay với Tô Việt.
Tô Việt đột nhiên bước nhanh đến cửa xe, gõ gõ, nhìn Điềm Tâm hạ cửa xe thì nhìn cô ngượng ngùng nói:
- Điềm Tâm sáu giờ thứ bảy cậu rảnh không? Tối thứ bảy tớ muốn mời cậu xem phim.
- Thứ bảy?
Điềm Tâm nghiêng đầu suy nghĩ hình như là rảnh. Cô quay đầu nhìn thoáng qua Trần Diệc Nhiên lại thấy anh hình như đang xem tin tức trên điện thoại, không chú ý đến bọn họ nói chuyện phía bên này.
Đợi chút, tại sao cô lại phải nhìn phản ứng của Trần Diệc Nhiên.
Điềm Tâm lắc lắc đầu, sau đó nhìn Tô Việt cười nói:
- Hôm đó tớ rảnh...