Trong phòng bao mọi người khiếp sợ nhìn Trần Diệc Nhiên nửa ngày sau không nói ra lời.
Từ cửa ra vào vang lên một tràng gõ cửa. Nhân viên phục vụ đẩy cửa bước vào, mỉm cười nói:
- Đồ ăn mọi người gọi đã có.
- Ồ... - Điềm Tâm đã khôi phục tinh thần nhìn nhân viên phục vụ đi đến cười cười sau đó nhìn thoáng qua chỉ Trần San San nói - Là của cô ấy, đặt tại chỗ của cô ấy đi.
- Vâng.
Nhân viên phục vụ sau khi buông chén dĩa trong tay xuống thì quay người bước ra. Tô Việt cũng đã khôi phục tinh thần, có chút áy náy nhìn bọn họ, giọng điệu ôn thuận nói:
- Điềm Tâm, không nghĩ trình độ chơi đàn vi-ô-lông của anh cậu lại cao thế, tớ ở trước mặt các cậu kéo đàn thật sự hổ thẹn... Nếu không... Tớ tìm người khác đến đánh dương cầm nhé.
- Anh, không phải anh cũng biết chơi dương cầm sao?
Trần San San quay đầu nhìn thoáng qua Trần Diệc Nhiên thuận miệng hỏi. Trên trán Tô Việt lập tức chảy xuống một lượng mồ hôi lớn. Đôi mắt kia thanh tịnh nhìn Trần Diệc Nhiên, chần chừ một chút sau đó thấp giọng nói:
- Chuyện này... Hay là thôi đi... Tin rằng lấy anh các cậu làm tiêu chuẩn sư phụ dương cầm của chúng tớ cũng chỉ múa rìu qua mắt thợ thôi... Nếu không... Nếu không... Tớ giảm giá cho các cậu... Xem như bồi thường cho việc phục vụ không chu toàn.
- Ơ... Không cần, không cần đâu.
Điềm Tâm liên tục phẩy tay, quán này là do người quen nhà Tô Việt mở, cũng không phải của cậu ấy, hà tất phải làm cậu ấy khó xử.
- Thật xin lỗi - Tô Việt có chút xấu hổ nhìn cô lại nhìn Trần Diệc Nhiên hơi áy áy, sau đó xoay người nói với nhân viên phục vụ - Vậy đi, đồ uống bọn họ gọi cứ ghi vào tên tôi, xem như tôi mời mọi người.
- Không cần đâu...
Điềm Tâm tiếp tục khoát tay.
- Không có chuyện gì đâu - Tô Việt cười cười nhìn Điềm Tâm giọng nói ôn nhu - Cứ xem như học phí của tớ, về sau nếu có chỗ nào không hiểu mong anh của cậu sẽ chỉ bảo một chút.
- Đây hiển nhiên không thành vấn đề - Trần Diệc Nhiên hơi cong môi, đôi mắt như ngọc nhìn Tô Việt, giọng nói thản nhiên - Vậy hôm nay đồ uống chúng tôi cũng không khách khí nữa.
- Được - Tô Việt cười cười, sau khi nói một câu "chậm rãi dùng" thì quay người đi.
Sau khi Tô Việt rời đi thì phòng bao rơi vào trầm mặc. Điềm Tâm và Trần San San dùng ánh mắt quái dị nhìn Trần Diệc Nhiên. Sau đó lại nhìn nhau, lẳng lặng cúi đầu ăn thức ăn trước mặt mình.
Trần Diệc Nhiên giống như đang suy nghĩ điều gì, trong khoảng thời gian ngắn cũng không nói gì.
Sau khi rượu vang đỏ đưa lên, vì hiếu kỳ nên Điềm Tâm nếm thử một chút.
Mùi vị này... Nói thế nào đây... Lúc vào miệng có chút cay của cồn... Lúc nhấm nháp lại có chút hương thơm tinh khiết. Điềm Tâm chép hép miệng, cảm giác mình vẫn có thể tiếp nhận mùi vị này, hơn nữa trong cuộc thi lúc trước cô hầu như ngay cả nước cũng không uống, lúc này hiển nhiên khá khát.
Vậy nên rượu vang đỏ này cô uống một ly lại thêm một ly tựa như nước vậy.
Trần San San ngạc nhiên nhìn cô, muốn lên tiếng ngăn cản thế nhưng nhìn vẻ mặt Điềm Tâm bình thường không có bất kỳ dấu hiệu say nào thế nên đành thôi.
Dù sao kỳ thi đại học cũng đã kết thúc, coi như say thì có thể thế nào. Cứ xem như là chức mừng, càn rỡ một chút đi. Chỉ là bầu không khí trong phòng lại có chút quái dị.