Trần Diệc Nhiên vẫn cứ im lặng đứng trước mặt cô, hồi lâu không nói gì. Ngay khi Điềm Tâm còn cho là anh không muốn trả lời câu hỏi đó, bỗng cô nhìn thấy Trần Diệc Nhiên chậm rãi gật đầu. Giống như là chờ đợi phạm nhân chờ phán xét bị tuyên án tử hình. Điềm Tâm cảm giác trong lòng đã lạnh đi một nửa.
- Vì cái gì?
Nhịn không được nước mắt Điềm Tâm lại rơi xuống:
- Anh không thích em sao, nên không hy vọng sẽ ở bên cạnh em?
- Đây là hai chuyện khác nhau.
Trần Diệc Nhiên hơi nhíu mày, nhìn thấy khóe mắt Điềm Tâm nước mắt không ngừng rơi xuống, lòng lại mềm xuống:
- Chuyện quan trọng nhất của em bây giờ, chính là thi đậu vào đại học N.
Điềm Tâm mở to đôi mắt đỏ hoe, nhìn Trần Diệc Nhiên rất lâu, cô thấp giọng hỏi:
- Nếu như đã sợ ảnh hưởng đến việc học của em, thì cứ việc không đồng ý ở cùng một chỗ với em. Vì cái gì mà lúc em nằm bệnh viện, lại đối xử dịu dàng với em như vậy?!
Trần Diệc Nhiên vẫn cố chấp im lặng.
- Anh nói...một nữ sinh khi bắt đầu yêu đương sẽ chỉ chú ý vào loại tình cảm kia, nếu anh đã biết rõ em có thể như vậy thì tại sao đêm 30 tết còn lái xe tới thành phố N tìm em?!
- Anh cho rằng em không muốn thi vào đại học N sao? Nhưng chính vì khoảng cách từ đó đến thành phố Z phải lái xe mất hơn hai tiếng đồng hồ, lên đại học còn phải ở trong trường, mỗi ngày em không thể nhìn thấy anh! Trong khi đó anh cũng không thể nào mỗi ngày chạy lên thành phố N được. Vì vậy chúng ta chỉ có thể gặp nhau vào Chủ nhật, nhưng nếu Chủ nhật em có khóa học thì sao? Chẳng phải sẽ giống như bây giờ, ngay cả mười ngày nửa tháng cũng không có một lần gặp mặt ư?!
Trần Diệc Nhiên không nói lời nào, chỉ đứng yên lặng nhìn vào mắt cô.
- Cái em hy vọng là mỗi ngày đều nhìn thấy anh, nguyện vọng như thế là sai?
Điềm Tâm đưa tay lau đi nước mắt, nức nở nói với anh:
- Bốn năm đại học, chẳng lẽ thời gian đó đều trôi qua như vậy sao?
Trần Diệc Nhiên nhìn thấy Điềm Tâm khóc đến chóp mũi đã đỏ ửng, không chịu đựng được đưa tay bàn tày lên muốn giúp cô lau nước mắt, nhưng vừa giơ lên một đoạn đã bị miễn cưỡng dừng giữa tại không trung.
Rất lâu sau, thanh âm trầm thấp của anh hướng về phía cô:
- Thực xin lỗi, là anh nhất thời xúc động.
-...
Điềm Tâm ngẩng đầu lên, trong ánh mắt không rõ ràng nhìn anh.
- Lúc em nằm viện là anh nhất thời xúc động hôn em, thực xin lỗi.
Trong đôi mắt tĩnh mịch của Trần Diệc Nhiên lóe ra tia phức tạp khó nắm bắt, anh nhìn Điềm Tâm, từng lời một chậm rãi phát ra:
- Vào đêm 30 tết, cũng là anh nhất thời xúc động chạy tới thành phố N tìm em. Anh xin lỗi.
Khuôn mặt Điềm Tâm bỗng chốc cứng đờ, cô không dám tin nhìn vẻ mặt phức tạp của anh, giọng nói mang theo sự run rẩy:
- Anh nói vậy...là ý gì?
- Từ lúc anh quen biết em cho tới bây giờ, ý tứ của anh đều rất rõ ràng.
Trần Diệc Nhiên nhìn thẳng vào cô, dáng vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt nói thêm:
- Đó chính là anh hy vọng em có thể đem tất cả tâm tư đặt vào việc học, không muốn em đặt trên người anh.
- Vậy nên thực sự là, một chút anh cũng không muốn em thi vào đại học Z? Ở lại thành phố này hay sao?
Điềm Tâm nghe rõ từng câu từng chữ anh nói, rốt cuộc cũng hiểu ra ý tứ trong lời nói của anh:
- Hóa ra anh một chút cũng không hy vọng có thể mỗi ngày ở bên em?