Ra khỏi văn phòng của thầy Từ, Điềm Tâm nhắm mắt đi theo sát sau lưng Trần Diệc Nhiên ra ngoài. Cô dõi theo bóng lưng cao gầy của anh, không hiểu sao cảm thấy ánh mắt chua xót, vì cảm giác đã rất lâu không nhìn thấy anh.
- Điềm Tâm...
Trần Diệc Nhiên nhẹ nhàng thở ra một hơi, quay người lại đối diện với cô
- Anh Nhiên...
Điềm Tâm có chút ủy khuất gọi anh một tiếng:
- Vì sao anh không giúp em lấy điện thoại từ chỗ thầy chủ nhiệm?
Trần Diệc Nhiên trầm mặc một lát. Sau đó chậm rãi mở miệng nói với cô:
- Anh thấy cách làm của thầy Từ không có gì là không đúng, em bây giờ đã cuối cấp 3 rồi, còn ba tháng nữa sẽ phải thi Đại Học, hiện giờ không phải là thời điểm nghịch điện thoại.
- Em không có nghịch điện thoại.
Điềm Tâm có chút mà nhìn anh, nhỏ giọng nói:
- Em chỉ thỉnh thoảng nhắn một, hai tin cho anh, đó là lúc tan học. Còn khi đi học cho tới bây giờ em cũng không có lấy điện thoại ra, chẳng qua là hôm nay đúng lúc, em cùng Thẩm Tâm đang nói chuyện đùa giỡn thì thầy chủ nhiệm tới đây.
Trần Diệc Nhiên đứng ở đó không nói lời nào, rất lâu sau thanh âm trầm thấp nói với cô:
- Điềm Tâm, em định thi vào trường nào?
- Em?
Điềm Tâm sửng sốt một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng khẩn trương nhìn Trần Diệc Nhiên, có chút chờ mong nói rằng:
- Em nghĩ sẽ thi vào đại học Z, học đại học cũng ở nơi này, như vậy sau khi chờ em tốt nghiệp cấp ba, lên đại học thì chúng ta mỗi ngày đều có thể gặp nhau rồi.
- Đại học Z?
Lông mày Trần Diệc Nhiên hơi cau lại, ánh mắt nhìn thấy khuôn mặt nhỏ bé đang khẩn trương và đầy chờ mong của Điềm Tâm, một lúc lâu mới thấp giọng hỏi:
- Em không muốn thi vào đại học N sao?
- Hả?
Điềm Tâm xấu hổ cúi đầu nói:
- Tiêu chuẩn của đại học N, hình như không chỉ thi vào mà có thể đậu được...
Đầu mùa xuân gió lùa xuyên qua dãy hành lang, đem câu nói của Điềm Tâm thổi tan vào trong không khí. Đôi lông mày tú khí của Trần Diệc Nhiên nhướn lên, nói với cô:
- Vừa rồi không phải thầy Từ đã nói chỉ cần em cố gắng nỗ lực thì nhất định có thể thi đậu vào đại học N đó sao?
- Nhưng mà...
Điềm Tâm có chút do dự nhìn anh. Nhưng mà cô muốn học ở nơi này, ở cùng một chỗ với anh...
- Điềm Tâm
Trần Diệc Nhiên hết sức nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô, chân thành nói:
- Lúc trước anh luôn khăng khăng không đồng ý ở bên em, chính là sợ ảnh hưởng đến việc học tập của em, cô bé, một khi bắt đầu yêu đương sẽ chú tâm tập trung vào chuyện tình cảm, còn những thứ khác sẽ trở nên nhỏ bé, không còn quan trọng nữa. Nhưng mà anh cho rằng, đối với em mà nói, thi vào đại học N so với duy trì tình cảm của anh và em thì quan trọng hơn.
- Anh Nhiên?
Điềm Tâm dáng vẻ giật mình nhìn anh.
- Tuy rằng đại học Z cũng không tệ, nhưng mà đem so sánh với đại học N thì anh càng hy vọng em có thể đi học ở đại học N.
Trần Diệc Nhiên đứng cách Điềm Tâm không xa, từng lời một nói với cô.
Gió thổi lên, cà vạt màu xám thẩm bay nhẹ trong gió, anh mặc bộ tây trang màu đen chỉn chu, dáng người cao lớn đứng ở giữa hành lang, nói những lời nghiêm túc đến cô. Điềm Tâm ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo đã hơi phiếm hồng, cô không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào Trần Diệc Nhiên, âm vực mang theo một tia nức nở hỏi anh:
- Ý của anh là... trong mắt anh, đại học N so với tình cảm giữa hai chúng ta còn quan trọng hơn sao?