Nghe Hồng Lăng nói chí lý, Tào Vũ Quốc tán đồng: “Đúng đó, Tư Tư đừng có gây chuyện với Kiều Dung nữa, lỗi tại diễn viên A chứ cũng đâu phải do cô ấy.”
Hết bị Hồng Lăng giáo huấn, lại tới việc Vũ Quốc bênh vực Kiều Dung, khiến Tư Tư bực bội, liền ném một câu vào phòng Giải trí: “Đúng là sao quả tạ!”
Vũ Quốc lắc đầu, mau chóng bước tới khuyên nhủ Kiều Dung:
“Anh nghĩ do sếp Hứa nóng giận quá thôi, sẽ không dẹp bỏ ban Giải trí đâu. Có đài truyền hình nào mà không có chuyên mục giải trí chứ.”
Nhìn Vũ Quốc mỉm cười, tinh thần phấn chấn hơn, Kiều Dung gật đầu, dù bản thân biết rằng sự việc lần này sẽ không dễ dàng qua đi. Và đúng như cô nghĩ, khi trưởng ban trở về, ai nấy đều hỏi tình hình thế nào, thì được bảo rằng:
“Sếp Hứa đã đồng ý tạm thời không dẹp bỏ ban Giải trí nữa...”
Mọi người thở phào, nhưng chưa kịp vui mừng thì trưởng ban thông báo tiếp:
“Với điều kiện, chuyên mục giải trí sắp tới, rating phải lên tới hai con số.”
“Rating hai con số? Điều kiện này quả không dễ chút nào.”Hồng Lăng chậc lưỡi.
Trưởng ban trầm mặc ngồi xuống bàn. Kiều Dung đứng ở giữa phòng, đầu óc mờ mịt, bên tai chỉ nghe âm thanh bàn luận từ các đồng nghiệp:
“Còn nước còn tát, cố gắng thôi, biết đâu kỳ tích sẽ xuất hiện.”
“Kỳ tích sao? Danh tiếng đài LTV đang giảm sút, giữa tình cảnh này, ai đủ khả năng kéo rating, tạo nên kỳ tích cho chúng ta?”
“Nếu như có một minh tinh hoặc idol nổi tiếng đến đài LTV thì còn có cơ may.”
“Người nổi tiếng hiện nay, chắc phải cỡ... Phương Thần!”
Kiều Dung đứng bật dậy, nói với trưởng ban là muốn ra ngoài hít thở không khí. Cô chạy lên sân thượng, hít sâu một hơi, sau đó đi qua đi lại để trấn tĩnh hơn.
Giải thể ban Giải trí? Đuổi việc sao? Sếp Hứa, ông ta có cần quá đáng tới vậy không? Rõ ràng chuyện lần này đâu phải do lỗi của phòng ban cô!
Kiều Dung thở dài, giờ có nghĩ những điều này cũng vô ích, sếp Hứa là giám đốc, muốn đuổi ai thì đuổi thôi! Cô phải làm gì đây, khó khăn lắm mới có công việc ổn định...
Chưa kể, cô không muốn tủi nhục rời khỏi đây trước sự hả hê của Nhàn Tư Tư, còn cả crush Tào Vũ Quốc, và đồng nghiệp thân thiết Hồng Lăng nữa.
Nhìn vào điện thoại, Kiều Dung nghĩ tới Phương Thần. Hiện tại, anh là niềm hi vọng cuối cùng của cô! Vì miếng cơm manh áo, cô phải làm chuyện này thôi.
*****
Uống một ngụm cafe xong, Phương Thần lên tiếng trước:
“Hôm nay là ngày thứ ba, trước đó không thấy cô gọi điện, tôi còn sốt ruột đây. Nhưng may quá, cuối cùng thì cô cũng đồng ý rồi.”
“Tôi không muốn bị mất việc...”
“Tôi vừa biết tin về diễn viên A của đài LTV, nói một câu khó nghe, xui xẻo của cô nhưng lại là may mắn của tôi.”
“Độc mồm!” Kiều Dung liếc mắt, bàn vào vấn đề chính: “Tôi đồng ý ký một giao dịch tình nhân với anh, nhưng tôi có thắc mắc này. Lần trước, bà nội anh đã gặp mặt tôi rồi, lỡ bây giờ mà nói chúng ta sắp cưới thì có quá gấp không?”
“Việc này thì yên tâm, cô quên là bà tôi bị bệnh đãng trí à, cũng qua vài ngày rồi nhất định bà đã quên mất cô.”
Kiều Dung gật đầu, xem như tạm ổn, tiếp theo mới là phần quan trọng:
“Tuy giao dịch này tôi và anh đều có lợi riêng nhưng tôi vẫn muốn đặt ra một số điều kiện để tránh về sau không phát sinh rắc rối. Cũng ít thôi, anh nghe đây: không lợi dụng đụng chạm thân thể tôi, không giở trò háo sắc, không nói mấy lời khó nghe chọc phá tôi, tuyệt đối giữ kín bí mật chuyện này với người trong đài LTV, giao dịch này sẽ kết thúc sau ba tháng cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa...”
Trong khi Kiều Dung giơ mấy ngón tay nói huyên thuyên thì đối diện, Phương Thần chống cằm đồng thời chăm chú ngắm nhìn cô, chốc chốc còn cười một cái.
“Anh có nghe tôi nói gì không?” Kiều Dung nghiêng đầu hỏi.
“Nghe rồi, rất rõ là đằng khác. Bạn học Kiều à, nãy giờ hết bao nhiêu điều kiện rồi, thế mà còn bảo ít thôi hả? Mà sao toàn điều kiện có lợi cho cô thế?”
“Nói gì thì nói, con gái như tôi chấp nhận giao dịch này cũng chịu thiệt thòi. Mấy điều kiện tôi vừa nói, đâu ảnh hưởng gì tới anh, chỉ là tôi bảo vệ mình thôi. Nếu muốn, anh cũng có thể tự đặt ra điều kiện bảo vệ quyền lợi của anh.”
“Được rồi, tôi không cần lắm thứ như vậy đâu. Chỉ cần một điều duy nhất thôi: Dù là bất kỳ chuyện gì, cô phải tuyệt đối nghe theo tôi, phối hợp với tôi để có thể hoàn thành kế hoạch này thật tốt trước mặt bà nội! Yên tâm, tôi biết chừng mực, sẽ không bắt cô làm những chuyện khó xử hay xấu xa đâu.”
Kiều Dung ngẫm nghĩ, bọn họ chẳng qua chỉ đóng giả đôi tình nhân sắp cưới, cùng lắm Phương Thần sẽ đòi nắm nay, ôm nhau, mấy chuyện này cô cũng tự biết cách hạn chế.
Anh ta lại là vận động viên quốc gia, cũng chẳng có giao dịch mờ ám gì, chắc không tới nỗi bắt cô đi làm chuyện phạm pháp. Dù sao chỉ làm cho bà anh vui lòng thôi, cũng chẳng tới nỗi nào! Kiều Dung gật đầu đồng ý.
Phương Thần buồn cười: “Tôi chỉ có mỗi một điều kiện thôi mà cô cũng suy nghĩ lâu tới vậy. Cô mà làm kinh doanh thì dán lên trán hai chữ ‘gian thương’ chẳng sai.”
“Gì chứ, anh ký hợp đồng với người ta thì cũng phải cân nhắc kỹ càng mà. Rồi, để chắc ăn không lật lọng, tôi sẽ viết ra một bản giao dịch để hai ta ký tên.”
Nói là làm, Kiều Dung lấy giấy với bút ra đặt lên bàn, không khỏi làm Phương Thần bật cười thú vị, liền khoanh tay trước ngực và ngồi dựa lưng vào thành ghế.
Tiếp tục uống cafe, anh quan sát cô nàng hí hoáy viết, cô còn liếm môi ra điều suy nghĩ cặn kẽ chỉ vì một giao dịch đơn giản, thấy sao mà cô đáng yêu tới mức này!
Đang viết đến những chữ cuối cùng, Kiều Dung dừng lại vài giây, hình như đắn đo một điều gì đấy, nhưng rồi cũng quyết định viết nốt vào bản giao dịch. Ký tên xong, cô đẩy tờ giấy ra trước mặt Phương Thần, yêu cầu: “Anh ký đi.”
Phương Thần đón lấy bút, ký luôn! Tức thì Kiều Dung ngạc nhiên:
“Anh không đọc lại à?”
“Tôi đã nghe hết các điều kiện của cô rồi, đọc làm gì nữa. Với lại, là tôi yêu cầu cô làm giao dịch này, nên chỉ cần là điều cô muốn, tôi sẽ nhường hết!”
Nghe anh chàng nói thế, bất giác khiến Kiều Dung mỉm cười vu vơ.
“Thế là xong, tôi sẽ giữ bản giao dịch này.” Cô giơ tay ra: “Hợp tác vui vẻ!”
Phương Thần đứng lên, gương mặt đẹp trai lạnh lùng nhưng vẫn pha chút dịu dàng, nhanh chóng bắt lấy tay cô gái, nói thật rõ:
“Cô giúp tôi làm yên lòng bà nội, còn tôi giúp cô vực dậy đài LTV!”