Ngày Ngày, Quán Quân Bơi Lội Trèo Lên Giường Tôi

Chương 22: Nhìn thấy cơ thể hôn thê trong phòng tắm



Một cơ thể nuột nà với làn da trắng như sứ, bầu ngực nhỏ vừa vặn cứ lấp ló đằng sau khủy tay đang che ngang như thể chơi trò trốn tìm, eo thon, lưng cong và mông đầy đặn, tuy Kiều Dung không quá cao nhưng đôi chân thẳng tắp, tất cả dáng dấp khiêu gợi của cô gái đó đều đập thẳng vào đôi mắt mê mẩn chăm chú của Phương Thần.

Vẻ ngơ ngác đáng yêu trên mặt cô, hay từng giọt nước trong vắt đọng trên mảng da thịt ướt rượt thơm mát, đều khiến anh ngẩn ra ngắm nhìn, quên mất bản thân đang làm một hành động vô cùng khiếm nhã! Để rồi anh bừng tỉnh khi nghe cô hét to:

“Phương Thần! Anh nhìn cái gì vậy? Đi ra ngoài mau lên! Cái tên đáng ghét này!”

Kiều Dung ngồi thụp xuống lấy khăn che thân thể đang ửng hồng vì quá xấu hổ, tới nỗi mặt lẫn vành tai đều đỏ bừng bừng luôn!

Bấy giờ Phương Thần mới vội vội vàng vàng xoay qua xoay lại, bối rối chẳng biết nên qua trái hay qua phải, nom thật buồn cười!

Lần đầu tiên mới thấy quán quân bơi lội quốc gia đẹp trai lạnh lùng ấy hết sức lóng ngóng, mãi tới khi Kiều Dung ném chai sữa tắm vào anh, gắt lên lần nữa:

“Anh còn không mau ra ngoài đóng cửa?"

À, Phương Thần mới nhớ tới cửa phòng, phải ra ngoài trước đã! Mạnh tay đóng cửa cái rầm, ngay chính anh cũng còn giật mình, liền đứng yên để bình tĩnh lại.

“Tên đáng ghét họ Phương kia, anh vào làm gì hả? Đồ dê xòm! Đồ xấu xa!”

Nghe giọng cô nàng từ bên trong mắng ra khí thế, Phương Thần giải thích: “Đâu phải tôi cố ý, tại tôi nghe cô la lên nên tưởng cô bị trượt chân té, gấp quá

mới..”.

“Tôi thấy con gián vì vậy giật mình kêu lên, đáng ra anh phải gõ cửa hỏi trước chứ!”

“Thì... tôi không cố ý mà, xin lỗi bạn học Kiều nhé.

Phương Thần ngày thường lúc nào cũng mỏ hỗn cà khịa, lần đầu mới nghe anh áy náy xin lỗi khiến Kiều Dung bớt giận đôi chút, nghĩ anh vừa cứu mình xong lại còn vì quá lo lắng mà vội chạy vào, cô nên rộng lượng với anh chàng vậy.



“Được rồi, lần này tôi tạm bỏ qua cho anh, chờ tôi mặc đồ vào đã.”

Phương Thần thở ra nhè nhẹ trước tình huống khó đỡ, ngẫm lại ban nãy cũng nhìn khắp thân thể cô rồi... Anh còn đang hồi tưởng thì cửa phòng tắm mở ra, Kiều Dung chưa hết ngượng ngập, trên người mặc áo choàng tắm vì lúc nãy chưa lấy quần áo mới để thay, khẽ đảo mắt qua người nọ vẫn đang cố tỏ ra điềm tĩnh:

“Chân trật khá nặng, anh dìu tôi về phòng giúp.”

Nghĩ gì đấy, Phương Thần cúi xuống bế Kiều Dung lên, nhìn vẻ kinh ngạc trên mặt cô thì nói luôn: “Làm thế này cho nhanh, đừng có mà nói tôi lợi dụng cô đấy”.

Kiều Dung im thin thít để Phương Thần bế mình vào phòng, nhẹ nhàng đặt xuống giường. Do cổ áo choàng tắm không được kín nên khi cô nhích người qua để ngồi lên nệm thì mép vải hở ra một khúc, vô tình đôi mắt Phương Thần rơi ngay trên xương quai xanh gợi cảm rồi trượt tới rãnh ngực khá sâu bên dưới, lần nữa khiến máu trong người nóng lên!

Mãi tập trung nhìn nơi quyến rũ chết người kia, anh bất ngờ bị cô quay qua phát hiện ra việc liếc trộm, mới chịu buông tay khỏi eo cô!

“Cái tên đáng ghét nhà anh, lại lén nhìn gì nữa vậy hả? Mau cút khỏi đây cho tôi!”

Mím nhẹ môi, Kiều Dung cầm lấy gối ném về phía Phương Thần trong khi anh chàng tinh quái này chạy nhanh ra ngoài đóng cửa!

Nghe cô chửi mắng ỏm tỏi, anh nghĩ có lẽ nên đi tắm đã, người anh cũng ướt nhem mồ hôi rồi! Vào phòng tắm, Phương Thần trút bỏ quần áo rồi nhảy ùm vào bồn, ngụp lặn một hồi mới từ từ trồi lên.

Vuốt trôi lớp nước lạnh trên mặt, trong đầu cứ nghĩ về một hình ảnh trần truồng nóng bỏng, cảm giác bứt rứt khó tả, anh vỗ mặt cho tỉnh táo rồi tiếp tục lặn xuống bồn nước.

Cứ kiểu này thì liệu, Phương tiên sinh sẽ chịu đựng được tới đâu đây...?

***

Sáng hôm sau, Phương Thần ngồi dùng bữa một mình trong phòng ăn. Sự tình là tối qua sau khi tắm xong, anh về phòng ngủ thì cửa khóa trong mất rồi.

Gọi mãi không nghe Kiều Dung đáp lời, nghĩ chắc cô giận anh nên không cho vào phòng luôn, thế là mỹ nam quán quân đành vào phòng tập gym ngủ tạm trên ghế sô pha.

Đang ăn sáng đầy chán chường, anh nghe tiếng mở cửa phòng, cùng lúc Kiều Dung đi ra với cái chân cà nhắc. Thấy anh toan nhổm người dậy (chắc định lấy bữa sáng cho), cô nói luôn:



“Anh cứ ngồi đó đi, tôi chỉ lấy hộp sữa thôi.”

“Nè bạn học Kiều, đừng nói là cô còn giận nhé? Đêm qua ném gối, chửi mắng, thậm chí còn nhốt tôi ở ngoài luôn, vậy cô còn chưa nguôi nữa à?”

“Lúc anh xông vào phòng tắm, tôi tạm xem như anh không cố ý, nhưng lần thứ hai rõ ràng là anh lợi dụng dòm ngó ngực tôi, thử hỏi làm sao tôi bỏ qua?”

Trông cảnh Kiều Dung vừa tức giận vừa không thèm nhìn mặt mình, Phương Thần nén tiếng thở dài sau đó nhún nhường giơ tay lên:

“Được, tôi hứa từ giờ sẽ không lén nhìn trộm cô giống đêm qua nữa.”

“Khỏi cần hứa, tôi viết sẵn mấy cái quy định rồi đây!” Kiều Dung đặt một tờ giấy lên bàn: “Nếu không phải vì sợ anh ngã bệnh ảnh hưởng tới game show thì tôi chẳng đời nào để tên dễ xòm xấu xa như anh ngủ chung phòng!”

Gì mà cứ gán cho người ta cái tội danh dê xòm xấu xa thế, Phương Thần chán nản cầm tờ giấy lên đọc qua mấy quy định mới mẻ do cô nàng biên tập vừa đề ra. Nào là cấm đụng chạm thân thể nếu không cần thiết, rồi mắt phải nhìn thẳng cấm liếc trộm’ cho tới ‘đứng nói chuyện cách ít nhất nửa mét’... và vài thứ nữa mà anh cố nhịn cười!

“Sao, anh không phục à?” Kiều Dung cầm hộp sữa, khoanh tay.

Phương Thần đặt tờ giấy xuống, đành chiều lòng người ta vậy: “Rồi rồi, cô là nhất, tôi nghe theo cô hết, được chưa bạn học Kiều?”.

“Thế thì còn được, tôi sẽ dán ở trong phòng ngủ để ngày ngày anh đều phải đọc.”

“Sợ cô luôn!” Phương Thần chậc lưỡi, nhìn xuống chân cô bị sưng: “Cái chân đó có cần đến bệnh viện khám không, tôi biết một bác sĩ chữa tốt lắm”

“Không cần đâu, tôi chườm lạnh rồi thoa thuốc anh cho bữa trước, chắc sẽ ổn thôi. Mà hôm nay tôi nghỉ làm, ở nhà biên tập cho xong mấy đoạn phim quay tin hôm qua.”

“Cũng được, vậy cô cứ ở nhà nghỉ ngơi, tôi có buổi tập đến chiều và tối nay có cuộc hẹn quan trọng nên sẽ về trễ, cô khỏi cần thức đợi.”

Thèm vào mà đợi, Kiều Dung quay lưng đem theo tờ giấy quy định trở về phòng. Phương Thần cười lắc đầu, rồi ánh mắt trầm lắng hơn khi cầm điện thoại lên, nhìn vào màn hình nơi dòng tin nhắn ngắn ngủi: “Tối nay hẹn gặp con ở nhà hàng X. Mẹ!”. Mang theo tâm trạng nôn nao, anh nhanh chóng thu dọn chén đĩa.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv