Ngày Ngày, Quán Quân Bơi Lội Trèo Lên Giường Tôi

Chương 2: Bạn để quên đồ lót này, bạn học Kiều!



Khi đó ở trạm xe buýt, Kiều Dung vừa nhịp chân sốt ruột vừa nhìn vào đồng hồ, sắp hết giờ nghỉ trưa rồi, còn phải về đài truyền hình thế nhưng bà cụ lẩn thẩn ở bên cạnh khiến cô không thể an tâm bỏ đi được.

“Bà ơi, cháu phải về làm việc, hay để cháu đưa bà tới đồn cảnh sát nha? Còn không thì bà theo cháu tới đài truyền hình, cháu giúp bà tìm người thân?”

Vừa hay thế nào Kiều Dung nghe tiếng gọi lớn ở phía sau lưng mình: “Nội ơi!”.

“A, cháu bà tới rồi kìa! Bà nói mà, nó biết rất rõ bà ở đây.”

Tới rồi thì tốt, Kiều Dung đứng dậy nhưng chưa nhìn anh chàng kia vội bởi đang cố kìm cơn giận khi nghĩ anh ta đã ở đâu mà lại để bà nội lang thang như vậy? Cô quay qua định giáo huấn anh ta một cách từ tốn thì liền hốt hoảng xoay người đi.

“Nội!” Phương Thần ngồi xổm xuống trước mặt bà nội, lo lắng hỏi: “Sao nội lại ra đây nữa rồi? Con vừa nghe giúp việc báo là chạy đi nội tìm ngay!”

“Tự nhiên nội muốn ra ngoài chơi, Cún Con của nội biết ra chỗ này hay thật.”

“Nội à, ở ngoài đường đừng gọi con như vậy...”

Trong khi hai bà cháu trò chuyện vui vẻ thì Kiều Dung đứng bên cạnh cứng đơ như tượng đá. Vừa rồi, khi chàng trai cao lớn đó bước tới gần, dù đeo khẩu trang nhưng tức khắc cô nhận ra ngay đó là Phương Thần!

Sao lại là anh ta chứ? Có ai tin được, bà nội của một vận động viên nổi tiếng lại ăn vận đơn sơ, đi lang thang như vậy.

“Cho hỏi, cô đã ngồi nói chuyện với nội tôi nãy giờ?”

Sực tỉnh khi nghe tiếng Phương Thần ngay bên cạnh, Kiều Dung liền cúi đầu, đưa tay lên che trước trán để anh không thấy mặt cô.

“Ừm... tôi thấy bà cụ tội nghiệp nên ở lại trò chuyện một chút.”

“Cảm ơn cô! Nhà cô ở đâu để tôi đưa cô về, tiện thể hậu tạ cho cô.”

“Không cần đâu, anh tới rồi thì tôi có thể yên tâm, chào anh...”

Quên mất cả việc chào bà cụ, Kiều Dung quay lưng bước vội. Dõi theo bóng dáng chẳng khác gì bị ma đuổi của cô gái kỳ lạ, Phương Thần khó hiểu, chợt nhìn thấy trên ghế chờ xe buýt có một túi giấy để lại, tức thì liền cầm lên xem.

“Này cô ơi, chờ đã!”



Tiếng Phương Thần gọi lớn kéo giật bước chân Kiều Dung lại. Cô đứng lừng khừng, đang nghĩ xem có nên giả vờ điếc? Cô bước thêm bước nữa thì nghe:

“Cô để quên đồ rồi!”

Đồ gì? Kiều Dung đảo mắt xuống tay mình trống không, trong lòng than thở cái túi giấy đồ lót mới mua để quên trên ghế trạm xe! Nhưng so với việc quay lại lấy đồ và rất có thể sẽ bị Phương Thần thấy mặt thì cô chấp nhận bỏ nó luôn! Cô tiếp tục mặt dày làm ngơ, tuy nhiên lần thứ ba nghe Phương Thần gọi một câu chấn động:

“Bạn học Kiều Dung! Bạn để quên đồ lót này!”

Gì chứ? Cái tên mỹ nam đó dám ở giữa đường nói hai chữ ‘đồ lót’ lớn thế à, đã vậy còn gọi đích danh Kiều Dung nữa! Mím nhẹ môi, cô đành quay lại bước nhanh đến chỗ Phương Thần đang lắc nhẹ chiếc túi giấy và nở nụ cười thú vị!

“Trả cho tôi!” Kiều Dung giật lấy túi giấy: “Đồ vô duyên!”

“Ai bảo cô giả điếc, không nghe tôi gọi? Sao nào, giờ thì chịu để tôi nhìn mặt rồi à, bạn học cũ Kiều?” Phương Thần kéo khẩu trang xuống, mắt nhìn kỹ cô gái hơn.

Bị lật mặt tới nước này rồi, Kiều Dung vẫn ngoan cố đóng kịch:

“Xin lỗi nhưng mà chúng ta từng là bạn học với nhau sao? Tôi chả nhớ gì hết.”

Biết tỏng Kiều Dung nghĩ gì, Phương Thần đút hai tay vào túi quần, nhìn túi giấy:

“Áo lót của cô chỉ cỡ Cup A thôi hả, không nghĩ ngực cô lại nhỏ tới vậy.”

“Phương Thần! Cái tên chết tiệt này, anh dám...!”

Không nghĩ vận động viên quốc gia lại đem vòng ngực của mình ra để nói, Kiều Dung giận quá liền nói hớ ra tên anh. Cô lập tức bịt miệng lại, phát hiện đối diện Phương Thần đang ôm bụng cười. Tới nước này thì lật mặt thế nào nữa, cô hậm hực:

“Đồ cáo già!”

“Rõ ràng nhận ra tôi nhưng cứ bày đặt làm bộ. Cũng hay thật, chúng ta 8 năm xa cách, vừa mới gặp thôi mà cô đã nhận ra tôi ngay dù tôi đội nón, che khẩu trang.”

Kiều Dung nhanh nhạy hiểu ra câu nói ẩn ý của Phương Thần, tức thì chỉ tay lên bảng quảng cáo ngay bên cạnh, thản nhiên đáp:



“Ngày nào ra đường đi đâu cũng thấy mặt anh, thử hỏi làm sao quên?”

“Đúng là tôi rất nổi tiếng, nhưng cô vẫn còn nhớ từng có một bạn học cùng lớp tên Phương Thần thì đúng là hiếm thật?”

“Người từng tỏ tình với mình, dĩ nhiên phải nhớ chứ...”

Khi nói câu đó, Kiều Dung khá ngập ngừng, chất giọng thấp xuống đột ngột giống như tự nhủ với chính mình hơn chứ không phải trả lời đối phương.

Và dù như vậy, Phương Thần vẫn nghe khá rõ từng chữ đó, không khỏi làm anh bất ngờ lẫn dao động. Ngắm nhìn gương mặt đáng yêu đang cúi gằm, anh cất giọng nhỏ nhẹ:

“Ban nãy cho dù cô cố tình che mặt, nhưng tôi ngay lập tức đã nhận ra cô là Kiều Dung ngày ấy.”

Theo phản xạ, Kiều Dung liền ngước nhìn, bắt gặp ánh mắt ai kia mang chút dịu dàng mơ hồ đang hướng vào cô.

Tính ra, đã 8 năm trôi qua, ai nấy đều thay đổi rất nhiều! Nhất là Phương Thần! Kiều dung nhớ ngày đó, anh trắng trẻo đẹp trai theo kiểu công tử, nào ngờ giờ đây lại cao to cường tráng thế này, còn là quán quân bơi lội nữa chứ!

Hồi đi học, cô đứng qua vai anh, giờ lại chỉ đứng cao hơn ngực anh một chút thôi…

Chỉ vài giây sau, Phương Thần đã cười gian xảo:

“Vì cô chẳng khác gì so với hồi xưa, vẫn xấu xí và vô vị như thế.”

Biết ngay mà! Cái tên họ Phương này có bao giờ nói lời tốt đẹp, lúc còn đi học cũng đã thế rồi, thật là thứ thanh niên mỏ hỗn!

“Gặp nhau thế này đúng thật có duyên, hay để tôi mời cô bữa tối.”

“Không phải duyên mà là xui xẻo! Hai ta tới đây thôi, cũng chẳng còn lý do để gặp mặt nữa, chào nhé! Chăm sóc bà nội anh cho tốt đấy.”

Chăm chú nhìn theo Kiều Dung vừa chạy đi vừa nhìn điện thoại, Phương Thần tự khắc mỉm cười, thật là cô vẫn y như hồi xưa, còn tốt bụng nhắc nhở anh chăm nom bà nội nữa! Anh quay trở lại xe hơi, bà nội đã chờ anh nãy giờ rồi.

“Con quen cô gái đó à, nội thấy hai đứa nói chuyện với nhau rất lâu.”

“Có thể xem như vậy ạ.” Phương Thần thắt dây an toàn cho bà nội: “Nói đúng hơn, đã từng là một người vô cùng đặc biệt với con. Được rồi, con đưa nội về nhà.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv